Ta Lấy Thần Linh Làm Thức Ăn

Chương 782: lớn như vậy dưa, ta nếu không ăn, ta phải cả đêm cả đêm ngủ không yên!

**Chương 782: Quả dưa lớn như vậy, ta mà không ăn, ta sẽ mất ngủ cả đêm!**
9 giờ tối, phòng ngủ nữ sinh!
Lưu Tử Lộ ôm hai chân ngồi trên giường, lướt forum trường học, xem những bài đăng có liên quan đến Lâm Bạch Từ. Đến khi thấy có người đăng ảnh chụp Toa Y Khả Oa, nàng tức giận đến mức muốn đập điện thoại.
"Cái này lại từ đâu mò ra em lông muội vậy?"
Lưu Tử Lộ cạn lời, đại lớp trưởng, anh đúng là chịu chơi thật đấy, Cao Lệ Muội, Anh Hoa Muội, giờ lại thêm một em lông muội nữa, bộ dạng thế nào?
Còn định lập một liên quân tám nước, sau đó hùng hổ "làm" bọn họ một trận à?
Nói thật, em Mao Muội này không tính là quá xinh đẹp, nhưng dáng người cao ráo, chân dài, "gấu" lớn, mông mẩy, cưỡi con dương mã này cũng được!
Kỷ Tâm Ngôn tuy cũng ổn, nhưng nói thật, so với những cô gái này thì không thể diễm áp quần phương được.
"Sao cậu còn quan tâm mấy chuyện của Lâm Bạch Từ vậy?"
Bùi Phỉ thở dài: "Cuối tuần thi máy tính rồi!"
"Không sao, ổn mà!"
Lưu Tử Lộ từ khi lên đại học đã không còn ham muốn tiến thân, mà dù có "cuộn" cũng không "cuộn" lại Bùi Phỉ, Bạch Kiểu, đã xác định không lấy được học bổng thì còn cố gắng làm gì?
Chỉ cần đạt tiêu chuẩn, không trượt môn là được.
Ai!
Có bạn thân tốt như Đào Nại, có bạn cùng phòng hòa đồng, lại có một nam sinh mình thích để yêu đương, cuộc sống đại học này tuyệt vời.
Đáng tiếc!
"Quả dưa lớn như vậy, ta mà không ăn, ta sẽ mất ngủ cả đêm!"
Đào Nại gặm táo, bắt chéo chân ngồi trên ghế, cũng đang cày forum trường. Nàng không có ý gì với Lâm Bạch Từ, chỉ là đơn thuần muốn hóng hớt.
Mấy ngày nay, đủ loại tin đồn về Lâm Bạch Từ bay đầy trời, thỏa mãn cái bụng hóng hớt của nàng.
"Cậu muốn ăn dưa thì chi bằng hỏi Tâm Ngôn, cậu ấy hiểu rõ Lâm Bạch Từ chẳng kém gì những người trên mạng đâu?"
Bùi Phỉ buột miệng, nàng không nhận ra ẩn ý trong câu này là nàng biết mối quan hệ giữa Kỷ Tâm Ngôn và Lâm Bạch Từ không hề ít.
Nhưng cả ký túc xá, trừ Bạch Kiểu đang cuộn tròn chân ngồi trên giường, đeo tai nghe nghe được, những người khác không nhận ra.
"Đúng đó, Ngôn Ngôn, rốt cuộc đại lớp trưởng có chuyện gì với những cô gái kia?"
Hứa Giai Kỳ rất tò mò.
"Ai cũng xinh đẹp vậy thì ta không nói, nhưng sao lại có nhiều người ngoại quốc thế?"
Chu Chu càng muốn biết điểm này: "Chẳng lẽ Lâm Bạch Từ có họ hàng ở nước ngoài? Vậy sau này anh ấy xuất ngoại sẽ dễ dàng hơn?"
"Đại lớp trưởng mua nhà ở Hải Kinh Đô rồi, xuất ngoại gì nữa?"
Đào Nại thuận miệng nói.
Lần ngẫu nhiên biết Lâm Bạch Từ mua nhà, lại còn ở cùng khu với đại lão internet Lỗ Trường Minh, nàng liền tiện tay tra giá nhà ở khu này, loại biệt thự rẻ nhất cũng hơn 10 triệu.
Đào Nại nghĩ, bố mẹ Lâm Bạch Từ đã chịu chi nhiều tiền như vậy cho hắn, sau này chắc chắn là nhà tân hôn, cho nên Lâm Bạch Từ sẽ không ra nước ngoài.
"Mua nhà á?"
Lưu Tử Lộ vểnh tai lên, giống như một con mèo nghe thấy "muốn ăn cơm", cả người thẳng lưng: "Chuyện khi nào vậy? Sao ta không biết?"
"Đại lớp trưởng mua nhà ư?"
Chu Chu lập tức hỏi.
Hứa Giai Kỳ cũng sáng mắt lên, nhìn Đào Nại.
Cả ký túc xá, chỉ có Bùi Phỉ là không quan tâm chuyện này.
"À..."
Đào Nại thè lưỡi, biết mình lỡ miệng, cầu cứu nhìn Kỷ Tâm Ngôn.
"Ngôn Ngôn, cậu cũng biết à?"
Lưu Tử Lộ hơi oán trách, các cậu có bí mật, vậy mà không nói cho ta?
"Trước đó không phải có chuyện một đàn chị năm ba nghỉ học sao? Thật ra chúng ta có tham gia, t·i·ệ·n thể biết Lâm Bạch Từ mua nhà!"
Kỷ Tâm Ngôn thuận miệng giải thích một câu, tuy có chút sai lệch, nhưng không cần giới thiệu chi tiết.
"A? Còn dưa khác à?"
Hứa Giai Kỳ lập tức đứng dậy, cầm một túi khoai tây chiên, chạy đến bên giường Kỷ Tâm Ngôn, qùy xuống, trong miệng ngậm táo, hai tay dâng khoai tây chiên cho Kỷ Tâm Ngôn: "Ngôn quý phi, cầu cho ăn dưa!"
Bởi vì miệng cắn quả táo, sáu chữ này nói ra không rõ ràng.
"Cậu sao lại học theo Nại Nại vậy?"
Kỷ Tâm Ngôn tức giận hất khoai tây chiên đi.
Không biết vì sao, gần đây rất phiền lòng.
"Đúng đó, tớ muốn thu phí bản quyền!"
Đào Nại cười toe toét, trong phòng, nàng là người đáng yêu, hay làm trò nhất.
"Kể nghe một chút?"
Đa số phụ nữ không ai không thích nghe chuyện phiếm, huống chi chuyện đàn chị năm ba nghỉ học bị trường học ép gắt gao, khiến mọi người đều cảm thấy có uẩn khúc lớn.
"Bánh Chẻo biết, để cậu ấy nói đi!"
Kỷ Tâm Ngôn đặt điện thoại xuống, có chút ủ rũ.
Bá!
Mọi người quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Bạch Kiểu.
Bạch Kiểu bình tĩnh, lập tức tắt tai nghe, giả vờ chăm chỉ luyện nghe tiếng Anh.
"Bánh Chẻo tỷ, cầu cho ăn dưa"
Lưu Tử Lộ khẩn cầu.
Bạch Kiểu nhìn dáng vẻ của mấy người bạn cùng phòng, tựa như mấy người đói bụng mấy ngày, nằm rạp bên ruộng dưa, chờ thiếu niên cầm xiên thép rời đi, để xông vào ăn như gió cuốn.
"Thật ra không có gì nhiều!"
Bạch Kiểu có khả năng biểu đạt rất tốt, mấy câu đơn giản đã nói rõ.
Dù nàng không cố ý khuếch đại hình tượng Lâm Bạch Từ, nhưng Lưu Tử Lộ và mấy người khác nghe rất thoải mái, ngay cả Bùi Phỉ cũng bị hấp dẫn.
"Ngọa tào, lớp trưởng thật bá đạo!"
Lưu Tử Lộ nghe xong hai mắt sáng lên, không hổ là thần tượng của ta.
"Cô gái kia quá vô liêm sỉ?"
Hứa Giai Kỳ nhíu mày.
"Đúng thế, theo tớ, không nên bồi thường cho cô ta!"
Chu Chu rất tức giận, một triệu đấy, lại còn là bảng Anh, quá hời cho cô ta.
"Ta nói mấy ngày nay Hồ Văn Võ sao ủ rũ thế, ngay cả tự học tối cũng không lên!"
Bùi Phỉ chợt hiểu.
"Thực sự, lớp trưởng của chúng ta khẳng định có thân phận lớn, không thì sao dám không nể mặt lãnh đạo trường?"
Hứa Giai Kỳ chắc chắn.
"Ta cũng không biết!"
Bạch Kiểu buông tay.
"Nhà kia có chuyện gì vậy?"
Chu Chu còn thắc mắc.
"Lâm Bạch Từ nói bừa thôi!"
Bạch Kiểu cảm thấy Chu Chu quá để ý những chuyện này.
"Nhà rộng bao nhiêu? Mua ở đâu? Khoan đã, Lâm Bạch Từ không phải người Quảng Khánh sao? Không có hộ khẩu Hải Kinh cũng mua được nhà à?"
Chu Chu liên tiếp hỏi mấy câu.
"Ta không biết!"
Bạch Kiểu thà nói dối cũng sẽ không nói cụ thể về Lâm Bạch Từ, chủ yếu là không thích hợp, nếu tin này truyền ra từ miệng nàng, sẽ khiến mọi người thấy nàng nhiều chuyện.
"Ngôn Ngôn cậu quan hệ rất tốt với Lâm Bạch Từ, chắc là biết chứ?"
Chu Chu chưa bỏ cuộc.
"Cậu đi hỏi Lâm Bạch Từ đi!"
Kỷ Tâm Ngôn đáp trả.
Chu Chu còn chưa nhận ra, Đào Nại đã mách bảo nếu tiếp tục chủ đề này, không khí sẽ không ổn, mà đây là do nàng chủ động khơi mào, nên giờ hối hận không thôi, tranh thủ chuyển hướng.
"Mấy cô gái ngoại quốc kia, chẳng lẽ là thanh mai trúc mã của đại lớp trưởng?"
Đào Nại ngây thơ suy đoán.
"Phải từ nhỏ ở chung một chỗ mới tính là thanh mai trúc mã, bọn họ không cùng một quốc gia, làm sao ở chung?"
Chu Chu phản bác, nàng càng nghĩ càng thấy khó tin: "Chẳng lẽ bố Lâm Bạch Từ mở một công ty lớn xuyên quốc gia, mấy cô gái này là nhân viên trong công ty của bố hắn?"
"Cho nên mới đến tìm hắn để giữ gìn mối quan hệ?"
Chu Chu cảm thấy mình đã chạm đến chân tướng.
"Những công ty lớn Cửu Châu ta tính được, ông chủ không có ai họ Lâm!"
Hứa Giai Kỳ nhắc nhở.
"Các cậu đừng nhìn tớ, tớ thật sự không biết!"
Kỷ Tâm Ngôn xuống giường, đi ra ngoài hóng gió.
Thấy Kỷ Tâm Ngôn rời đi, Chu Chu nhỏ giọng thì thầm: "Tâm Ngôn có phải thích Lâm Bạch Từ không?"
"Phải nói là ai không thích?"
Lưu Tử Lộ hỏi ngược lại.
"Tớ nha!"
Chu Chu cảm thấy Lâm Bạch Từ không bằng Từ Đại Quan.
Lưu Tử Lộ và Đào Nại nếu không phải nể tình bạn cùng phòng, thật muốn nói một câu, cậu có phải bị mù không?
Ngay cả Bùi Phỉ cũng thấy, Chu Chu có mắt nhìn đàn ông thế này, sau này chắc chắn hỏng.
Lâm Bạch Từ khi mới vào đại học, ngoài cao ráo, đẹp trai, không có gì nổi bật, sau đó lại hay trốn học, khiến mọi người thấy hắn không tốt, nhưng mấy lần hoạt động và liên hoan đã cho mọi người thấy sự hào phóng, khí phách, cùng dũng khí của hắn.
Chu Chu không thấy Lâm Bạch Từ không tốt, chỉ là thấy hắn hay trốn học, tương lai ảm đạm, đi theo người này chắc chắn sẽ khổ.
Thế nhưng không ngờ, hắn lại là con nhà giàu?
"Lộ Lộ, cậu có phải nói ra tiếng lòng rồi không?"
Hứa Giai Kỳ trêu Lưu Tử Lộ.
"Tớ nói hay không có ích gì, dù sao cũng không có phần tớ!"
Lưu Tử Lộ cười xòa, ta chính là một cô gái có lòng tự trọng, dám yêu dám hận: "Ngược lại Bánh Chẻo và Ngôn Ngôn, nếu các cậu có ý với Lâm Bạch Từ thì phải hành động nhanh lên."
"Thừa dịp gần quan ban lộc, nói không chừng có thể giành trước một bước, không thì e rằng hối không kịp!"
Lưu Tử Lộ nhìn ảnh mấy cô gái kia, đừng nói Cao Lệ Muội hay Anh Hoa Muội, ngay cả a di trung niên này, cũng rất "chiến".
A di tuy có tuổi, nhưng a di biết thương người!
Phía nữ sinh, vì ngại ngùng nên chỉ nói chuyện phiếm về Lâm Bạch Từ trong phòng hoặc giữa bạn bè, còn bên nam sinh thì khác.
Phòng ngủ Lâm Bạch Từ đã bị lấp kín.
Dù quen hay không quen, chỉ cần có chút quan hệ, ví dụ cùng khoa khác lớp, cũng đến chơi bài, tiện thể nghe ngóng tình hình Lâm Bạch Từ.
Sau đó không lâu, nơi này thành phòng đánh bạc và phòng chơi game của mọi người.
Chủ yếu là Tiền Gia Huy và Lâm Bạch Từ không có mặt, nhưng laptop không mang đi, kỳ trước Phương Minh Viễn hay dùng laptop Lâm Bạch Từ, kỳ này hắn tự mua một cái.
Hồ Văn Võ không biết chơi, Từ Đại Quan có máy, cho nên trừ Lưu Vũ dùng, hai cái laptop đều thành của chung.
Không chỉ chơi game, còn xem phim.
Lưu Vũ về, thấy phòng bừa bộn, đầy mùi khói, khó chịu.
Đợi sau khi rửa mặt xong, đeo tai nghe nghe nhạc, mấy người này còn chưa đi, Lưu Vũ phiền thật, hắn còn muốn chơi máy tính.
"Các vị, các vị, sắp tắt đèn rồi, các cậu không đi sao?"
Lưu Vũ muốn tiễn khách.
"Xem hết tập này!"
Mọi người đang đuổi phim.
Bên cạnh cũng có một đám người, lại chơi game, không để ý Lưu Vũ.
"Lần trước các cậu cũng nói vậy, kết quả xem hết tập này đến tập khác, thấy laptop hết điện mới chịu đi."
Lưu Vũ phàn nàn.
"Lần này chỉ một tập thôi!"
Người nói là một nam sinh tóc ngắn, lớp 3, tên Đại Tiêu, ngồi trước laptop, thao tác.
"Không thể để mai xem à?"
Lưu Vũ cực kỳ khó chịu, hắn liếc thanh tiến độ video...
Khỉ thật!
Còn hai phần ba nữa.
"Dài thế, đến tắt đèn cũng chưa xem xong!"
Lưu Vũ đi tới, đóng laptop lại.
Đại Tiêu và những người khác thấy thế, biết Lưu Vũ tức giận, lại thêm đây là phòng của người ta, nên không nói gì.
"Đi thôi!"
Đại Tiêu lên tiếng: "Đừng quấy rầy người ta ngủ!"
Lưu Vũ nhìn sang đám người chơi game.
"Chơi xong ván này sẽ đi!"
Lưu Vũ thấy Đại Tiêu to cao mà nghe lời đi rồi, nên đi qua, ấn màn hình laptop xuống.
Rắc!
"Ngọa tào!"
Nam sinh chơi game đang lúc gay cấn, sắp có được lần "tứ sát" đầu tiên, bị Lưu Vũ làm hỏng, tức giận nhảy dựng: "Mày làm gì vậy?"
"Đây là phòng ngủ của chúng ta, máy tính của chúng ta!"
Lưu Vũ rối rít.
Nam sinh kia giận, nhưng cũng biết người ta nói đúng, hắn mở màn hình, nhưng đã đen trắng, nên cầm chuột, chờ hồi sinh.
"Đừng chơi nữa, đi thôi!"
"Thiếu một ván game không c·hết người!"
"Rút lui! Rút lui!"
Mọi người rời đi.
"Cái laptop kia không tệ, có ai biết bao nhiêu tiền không? Tao cũng muốn mua một cái?"
"Cái của hắn là Alienware cấu hình cao nhất, một cái hết mấy vạn, hơn cả tiền học bốn năm của mày, bố mẹ mày có chịu chi không?"
"Ngọa tào, Lâm Bạch Từ có cái máy tính đắt vậy, lại nhét vào phòng ngủ để người khác tùy ý dùng?"
"Cái của Tiền Gia Huy cũng không rẻ!"
Mọi người xôn xao, đều thấy Lâm Bạch Từ và Tiền Gia Huy hào phóng, nếu là họ thì chắc chắn không nỡ.
Lưu Vũ thấy mọi người đã đi, đóng cửa lại, đắc ý đi đến trước máy tính, ngồi xuống.
Lau bụi trên bàn phím, Lưu Vũ nắm chặt chuột, mở thư mục, xem phim: "Lộng Lẫy, hàng tồn của cậu đâu?"
"Bị các cậu lấy hết rồi!"
Từ Đại Quan đeo tai nghe kéo video.
"Ta tin cậu mới lạ, mau lấy ra!"
Lưu Vũ giục, với người này, không cần khách sáo, một kẻ dẫn chương trình "thối", chẳng khác gì người đi hát rong, không biết khi nào "hết thời".
"Cậu xem khuya thế có ngủ được không?"
Phương Minh Viễn nằm trên giường, dùng di động đọc tiểu thuyết.
Lưu Vũ không nói, rất nhanh, âm thanh nhỏ nhẹ vang lên.
"Ta dựa, cậu không đeo tai nghe à?"
Từ Đại Quan hết cách, thôi, ta xem lại một lần, bồi dưỡng tế bào nghệ thuật!
Một lát sau, Hồ Văn Võ về.
Lưu Vũ lên tiếng: "Chúng ta họp phòng ngủ đi, Minh Viễn, cậu có thể bảo mấy người kia đừng đến đây nữa không? Làm phòng vừa bẩn vừa loạn!"
"Người ta đến chơi, cần gì?"
Phương Minh Viễn cảm thấy Lưu Vũ không phải ngại bẩn, mà là chê họ chiếm máy tính.
"Văn Võ, cậu thấy sao?"
Lưu Vũ không hỏi Từ Đại Quan, đó là người xảo quyệt, tình thế không rõ sẽ không tỏ thái độ.
"Ta nghe các cậu!"
Hồ Văn Võ tuy cũng thấy mấy người này loạn, nhưng hắn hay lên lớp tự học, đến gần giờ tắt đèn mới về, không bị ảnh hưởng nhiều.
"Bọn họ có thể đến, nhưng mai ta sẽ khóa hai cái laptop!"
Lưu Vũ tuyên bố.
"Vậy không hay lắm?"
Phương Minh Viễn nhíu mày: "Mà đó cũng không phải máy tính của cậu!"
"Mất cậu đền à?"
Lưu Vũ hỏi ngược lại.
"Ta đền!"
Phương Minh Viễn dứt khoát, Tiền Gia Huy có bao nhiêu tiền tiêu vặt, hắn không biết, nhưng Lâm Bạch Từ, là Cửu Châu Long Dực, nghe anh họ nói, lương một năm tính bằng đơn vị ức, làm sao có thể quan tâm một cái laptop?
Lưu Vũ bị Phương Minh Viễn kiên quyết làm cho cứng họng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận