Ta Kết Giao Bằng Hữu Liền Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 82 – Hai Huynh Đệ Thạch Gia Tới!

Hai tay dưới ống tay áo của hắn cũng nắm chặt lại.
‘’Không hổ là điểm cơ duyên màu đỏ đậm.’’
‘’Phần thưởng quả thật không thể so sánh với những điểm cơ duyên màu đỏ thẫm khác.’’
‘’Nếu như mình có thể có được một thanh, tuyệt đối có thể vượt qua tất cả mọi người ở đây.’’
‘’Cả Đoạn Hồn và hai huynh đệ Thạch gia cũng phải lép vế.’’
Nhưng rất nhanh, hắn liền chú ý đến con yêu thú kia.
Khí tức tản ra từ con yêu thú này thật quá mức cường hãn.
Nhất là ánh mắt của nó.
Chỉ cần nhìn vào, Tiêu Chấn cũng cảm thấy cả người lạnh toát.
‘’Yêu thú này thật mạnh!’’
Ánh mắt Tiêu Chấn híp lại.
Vận khí của hắn không tệ.
Sau khi đột phá đến Ích Hải Cảnh, hắn cũng từng gặp một điểm cơ duyên màu đỏ thẫm tương đối gần.
Hắn cũng từng giao đấu với một con yêu thú cấp ba trong đó.
Nhưng cảm giác cũng chỉ như vậy.
Phổ thông, dễ dàng liền có thể đánh bại, lấy được cơ duyên.
Nhưng con yêu thú này lại khác.
Rõ ràng là không giống bình thường.
Hít sâu một hơi, Tiêu Chấn bước về phía trước.
Dù sao, cũng phải thử một lần.
Bởi vì đây cũng là Linh Binh cao giai.
Thấy hành động của Tiêu Chấn, mọi người cũng nhao nhao nín thở chờ mong.
Chỉ có Cuồng Đao, người đã bị con yêu thú này đánh bại, lau vết máu trên khóe miệng, lạnh lùng cười ba tiếng.
‘’Tứ Tượng Trận Quyết? Huyền Vũ!’’
Tiêu Chấn rống to một tiếng, chân khí cả người cuồn cuộn mãnh liệt, mơ hồ hóa thành một cái mai rùa màu vàng.
Nhưng bàn tay khổng lồ của yêu thú vỗ xuống, trực tiếp đập hắn xuống bãi cỏ.
Sau đó yêu thú nắm lấy Tiêu Chấn, ném qua hướng đám người ở xa xa.
Một số đệ tử nội môn thuộc Trận Pháp Phong vội vàng đi qua tiếp lấy, nhưng Tiêu Chấn đã bị đánh trọng thương, khóe miệng xuất huyết, lâm vào trạng thái hôn mê.
Tình huống này khiến không ít người nuốt nước miếng, đáy lòng toát ra hàn ý.
Mặc dù Tiêu Chấn chưa luyện Tứ Tượng Trận Quyết đến cảnh giới viên mãn, nhưng trận quyết này không giống bình thường, cho nên nghiêm khắc mà nói, Tiêu Chấn cũng không yếu hơn Cuồng Đao bao nhiêu.
Nhưng chỉ với tám chiêu, Tiêu Chấn đã bị đánh trọng thương.
Bởi vậy có thể thấy được, lúc yêu thú đối chiến với Cuồng Đao, phỏng chừng ngay cả năm thành lực cũng không có ra.
‘’Yêu thú này quả thực quá mạnh!’’
‘’Tuyệt không phải yêu thú bản địa của Huyền Thanh Cảnh.’’
Mọi người nhao nhao nhìn về phía yêu thú.
Bởi vì trong bí cảnh không có khả năng sinh ra yêu thú mạnh như vậy.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của nó, cũng có chút khác biệt với những yêu thú khác trong bí cảnh.
Nó có thể đứng thẳng và đi bằng cả hai chân.
Nếu không phải bộ lông rậm rạp đầy người kia, cơ hồ có thể nói là hình thái nhân loại.
‘’Y theo chiến lực mà yêu thú này thể hiện ra, sợ là Ích Hải Cảnh đỉnh phong mới có thể chiến thắng.’’
Có người nói:
“Trong nội môn chúng ta, ai có thể có chiến lực như vậy? Mới vào Ích Hải, đã có thể so với Ích Hải Cảnh đỉnh phong?’’
‘’Tiêu chuẩn của tông môn có phải thiết lập quá thái quá hay không?’’
‘’Nếu không thì sao, ngươi cho rằng Linh Binh cao giai dễ lấy như vậy sao?’’
“Bây giờ chỉ có thể trông chờ vào Đoạn Hồn và hai huynh đệ Thạch gia. Những người khác đừng nghĩ nữa, căn bản không có khả năng chiến thắng con yêu thú này.”
Mọi người nghị luận sôi nổi.
Rống!
Thấy không có người tiến lên, yêu thú đấm ngực, trong mắt có vẻ bất mãn.
Nó lập tức ngồi xuống đất.
“Kháo, tên này hình như có chút xem thường chúng ta a.”
Một đệ tử hiểu được, lập tức khó chịu nói:
“Bất quá là đầu yêu thú mà thôi, chờ Đoạn Hồn và hai huynh đệ Thạch gia lại đây, để ngươi biết cái gì gọi là đệ tử đại tông!”
Bị một con yêu thú coi thường như vậy, không ít đệ tử nhất thời cảm giác không nhịn được, nhao nhao nói.
――
Theo thời gian trôi qua, không ít đệ tử lục tục đến.
Sau khi nghe chuyện đã xảy ra ở đây, mọi người đều chấn động.
Dù sao, một con yêu thú cường hãn như vậy trong Huyền Thanh Cảnh quá là hiếm thấy.
‘’Mau nhìn, Thạch gia huynh đệ đã tới!’’
Có người hưng phấn nói.
Mọi người đều nhìn lại.
Chỉ thấy cách đó không xa có hai đạo thân ảnh cao lớn đi tới.
Thân hình của bọn hắn đều hơn hai thước rưỡi, cơ bắp cuồn cuộn, tràn đầy lực lượng.
Thạch Quang, Thạch Diệu.
Bọn hắn là hai đệ tử nội môn xuất sắc nhất của Tử Uẩn Phong hiện nay, cũng là những người được bàn tán nhiều nhất trong nội môn.
‘’Hai vị sư huynh, các ngươi đã tới!’’
Một đệ tử Tử Uẩn Phong tiến lên chào hỏi.
‘’Nói ngắn gọn tình hình đi.’’
Thạch Quang gật đầu, đồng thời nhìn về phía những Linh Binh trên bãi cỏ cách đó không xa.
‘’Linh Binh cao giai.’’
Trong mắt Thạch Diệu hiện lên vẻ hưng phấn.
Ca ca, không phải ngươi đang thiếu một cái búa sao?’’
‘’Ừ, ngươi cũng thiếu một thanh đại chùy.’’
Thạch Quang gật đầu.
‘’Vậy ta lên trước.’’
Thạch Diệu nóng lòng muốn thử.
‘’Không, ta đi trước.’’
Thạch Quang đặt một tay lên vai Thạch Diệu.
‘Lão mụ nói, ra ngoài, làm ca ca thì phải làm trước mọi việc.’’
‘’Được rồi.’’
Bạn cần đăng nhập để bình luận