Ta Kết Giao Bằng Hữu Liền Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 296 – Không Chiến Mà Thắng

Khoảnh khắc lời nói vừa dứt.
Toàn trường lập tức dậy sóng!
Tất cả mọi người đã nghĩ đến vô số hình ảnh, cảnh tượng!
Hai bên lâm vào cuộc chiến ác liệt.
Cuối cùng Mạnh Trường Khanh chiến thắng, hoặc Ngọc Hồng Tuyết.
Nhưng tuyệt đối không phải như thế này!
Gần như không đánh nhau!
Không chiến mà khuất phục người khác!
Bằng thực lực hoàn toàn áp đảo, khiến một bên chủ động lựa chọn nhận thua, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu!
“Tuổi tác như vậy, chân ý mười thành, thật là chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy.”
“Không ngờ kiếm đạo của Mạnh Trường Khanh này lại kinh khủng đến vậy, cũng khó trách từ trước đến nay, hắn đều dùng quyền đạo, nếu dùng kiếm thì trận Anh Tài Chiến này từ đầu đã có thể kết thúc rồi!”
“Sẽ hoàn toàn mất đi hứng thú chiến đấu!”
“Không có yêu nghiệt trấn thế nào dám đứng trước mặt hắn, để lộ chân ý yếu ớt và nhỏ bé của mình!”
Mọi người vô cùng chấn động.
Chằm chằm nhìn vào bóng dáng thon dài trên sân.
Giờ phút này, vô số người dường như nhìn thấy một vầng mặt trời đang từ từ mọc lên, ánh sáng tương lai sẽ chiếu sáng cả thế giới!
Lan toả khắp nơi!
Không ai không biết, không người không hay!
Trở thành nhân vật đứng đầu trên bầu trời!
Trong lòng không ít võ giả càng dâng lên vẻ sùng bái, cuồng nhiệt!
Hỏi một câu, nhân vật như vậy, ai mà không phục?
“Như vậy, Cửu Thải Lưu Ly Các cũng bại dưới tay Mạnh Trường Khanh, đường đường là Thiên Toàn ngũ giáo, bị một người nghiền nát quét ngang!”
Có người phấn khích nói.
“Đúng vậy, sau này toàn bộ Nam Cảnh lại náo nhiệt rồi!”
“Thiên Linh Châu vốn là đại châu xếp sau, vậy mà lại xuất hiện một cường giả trẻ tuổi kinh khủng như vậy, nghiền nát thế hệ đương thời!”
Những giọng nói kích động không dứt bên tai, liên miên bất tuyệt.
Còn về phần Mạnh Trường Khanh.
Hắn đã dẫn theo huynh đệ Thạch gia, trở về cổ sơn.
Tiếp theo, không còn việc gì của hắn nữa.
Vị trí đầu tiên.
Không cần tranh cãi.
Còn lại vị trí thứ ba, cùng những vị trí khác, thì vẫn cần tiến hành từng bước.
“Kiếm Ý mười thành!”
“Tiểu tử ngươi, giấu sâu thật!”
Đại trưởng lão bước lên, nắm lấy cánh tay Mạnh Trường Khanh, phấn khích nói.
Lông mày trắng như tuyết cũng run rẩy!
Tất cả đều vượt ngoài dự đoán và nhận thức của hắn.
Dù sao thì một tháng trước.
Mạnh Trường Khanh rõ ràng nói mình mới có Kiếm Ý ba thành.
Bây giờ nghĩ lại, chắn chắn là nói dối.
Dù sao thì trong vòng một tháng, ai có thể tăng Kiếm Ý ầm ầm lên đến mười thành chứ?
Đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Có lẽ lúc đó thấy mười thành có vẻ quá kinh thiên động địa, nên theo bản năng đã chọn cách che giấu.
Đại trưởng lão trong lòng đã chủ động nghĩ lý do cho Mạnh Trường Khanh.
Rồi đưa ra lời giải thích.
“Tu luyện đến nay, ta chưa từng thấy ai trước ba mươi tuổi đã có thể nâng chân ý lên mười thành, ngươi là người đầu tiên.”
Hoa Từ Nhan bước tới, cảm khái nói.
“Có người nói ngươi là Kiếm Thần chuyển thế, nhưng theo ta thấy, có lẽ là Võ Thần mới đúng.”
Khô Phùng Xuân cũng có chung giọng điệu.
Kiếm thần chỉ là kiếm đạo mà thôi.
Nhưng Võ Thần lại toàn diện hơn.
Mạnh Trường Khanh không chỉ nổi trội về kiếm đạo, mà quyền đạo cũng không kém.
Tương lai đạt đến mười thành, chắc cũng dễ như trở bàn tay.
“Sư huynh sư tỷ quá khen rồi.”
Mạnh Trường Khanh mỉm cười.
“Không cần khiêm tốn, ta nói đều là sự thật.”
Khô Phùng Xuân nói, “Bây giờ Kiếm Đạo Chân Ý của ngươi đã đạt đến đỉnh cao, nếu không Phong Hầu thì không thể tiến thêm được nữa, sau này phải tập trung nâng cao quyền ý.”
“Lực lượng chân chính của song chân ý khi cả hai đều đạt mười thành mới có thể hiển lộ ra!”
“Về quyền pháp, nếu cần giúp đỡ, có thể đến tìm ta, nhưng với ngộ tính của ngươi, e là không cần đến ta.”
Nói đến đây.
Ba người đều nở nụ cười.
Đến giai đoạn này của cuộc đời, vẫn có thể gặp được tiểu sư đệ tuổi tiềm năng khủng khiếp như vậy, quả thực là may mắn trong đời!
“Không ngờ, cuối cùng lại thực sự giành được vị trí đầu tiên.”
Đại trưởng lão đột nhiên cảm thán.
Như lời đã nói, hắn đã nghĩ đến, nhưng không ngờ lại dễ dàng đến vậy.
Như thể mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió, tự nhiên bày ra trước mắt.
Thực sự có cảm giác như mơ.
“Xem ra nhị sư huynh vẫn chưa đủ tự tin vào tiểu sư đệ.”
“Đổi lại là ta, chắn chắn sẽ vô điều kiện tin tưởng!”
Khô Phùng Xuân cười nói.
“Thôi đi, vừa rồi mắt ngươi không phải cũng sắp trừng ra ngoài rồi sao?”
“Ta còn định xuống đất nhặt cho ngươi.”
Nghe vậy, đại trưởng lão lập tức không vui.
Là nhị sư huynh.
Người có địa vị cao nhất trong tông môn, sao có thể bị trêu chọc như vậy.
Nhưng hôm nay tâm trạng tốt, nên không chấp nhặt với Khô Phùng Xuân.
“Hắc hắc hắc.”
Khô Phùng Xuân cười.
Những đệ tử còn lại cũng che miệng cười nhẹ.
Chuyến đi này, không chỉ được gặp hai vị trưởng bối khác trong tông môn, mà còn được thấy đại trưởng lão uy nghiêm thường ngày cũng có một mặt hiền lành.
Mặc dù mặt này.
Cơ bản chỉ dành cho thiếu tông chủ.
“Nhị sư huynh, lát nữa đừng quên đến Vạn Tượng Các lấy Man Hoang Lệnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận