Ta Dựa Vào Ăn Dưa Hệ Thống Giả Thần Côn [90]

Ta Dựa Vào Ăn Dưa Hệ Thống Giả Thần Côn [90 ] - Chương 9: Cái thứ 9 qua: Cái thứ 9 qua (length: 12326)

"Mạch Khả tiên sinh, vậy vụ này cứ quyết định như vậy đi. Sáng mai chúng ta sẽ chuẩn bị kỹ càng hợp đồng chờ các vị."
Quản lý vẻ mặt tươi cười cùng Chu Tú Phương tiễn mấy gã ngoại quốc lên xe taxi.
Mắt thấy xe taxi đã đi xa, quản lý mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn lau mồ hôi tr·ê·n trán, nghiêng đầu sang nói với Chu Tú Phương: "Tú Phương à, hôm nay cô làm rất tốt. May có cô đến giúp, nếu không giọng điệu của hai gã ngoại quốc kia, thật sự nghe không hiểu."
Chu Tú Phương mang vẻ mặt kh·á·ch sáo: "Quản lý, tiếng Anh của ngài kỳ thực rất tốt. Có điều hai người Mỹ kia hẳn là người Ý. Giọng người Ý rất nặng, đừng nói chúng ta nghe không hiểu, ngay cả người Mỹ bọn họ cũng nghe không hiểu."
"Thật sao? Ha ha ha, thảo nào ta nghe không rõ."
Quản lý trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Hắn khen ngợi gật đầu: "Công ty chúng ta lúc trước tuyển cô quả nhiên là rất đúng. Đơn hàng này ký được, quay đầu ta sẽ giúp cô báo cáo thành tích. Ta nói cho cô chuyện này, nhưng đừng nói với người khác nhé."
Chu Tú Phương lộ ra vẻ tò mò.
Quản lý nói: "Cấp tr·ê·n định điều ta sang tổng c·ô·ng ty bên Mỹ. Vị trí của ta sẽ trống. Hiện tại ý của cấp tr·ê·n là dự định chọn giữa cô và Kevin. Kevin vào c·ô·ng ty đã nhiều năm, quan hệ cũng không tệ, nhưng cô có ưu thế hơn hắn. Cô là du học sinh Mỹ trở về, trình độ cao hơn hắn. Nếu cô muốn tranh thủ, ta có thể giúp cô."
Chu Tú Phương giật mình, vui mừng không thôi.
Nàng vào c·ô·ng ty gần một năm, hoàn thành không ít dự án, nhưng vì tuổi trẻ nên không ít lần bị Kevin chèn ép.
May mà tối nay tới hỗ trợ, nếu không bỏ lỡ cơ hội tốt này, tiền đồ của nàng tại c·ô·ng ty chắc chắn bị trì hoãn nhiều năm.
Kevin kia lại luôn luôn gh·é·t người tài giỏi, không gây khó dễ cho nàng mới lạ.
Chu Tú Phương vội nói: "Đa tạ quản lý. Quay đầu bất luận kết quả thế nào, tôi đều sẽ nhớ ân tình của ngài. Đúng rồi, cha tôi gần đây muốn gửi cho tôi ít đồ. Ông ấy nghe nói ngài t·h·í·c·h xì gà, còn nói muốn gửi tặng ngài một hộp xì gà Cuba, ngài đừng gh·é·t bỏ."
"Oa, vậy ngại quá."
Hiện tại xì gà đang thịnh hành, tr·ê·n TV toàn là những người có tiền hút xì gà Cuba, quản lý nghe vậy không khỏi động lòng.
"Đáng lý ra phải vậy, ngài chiếu cố tôi như thế, đây đều là chút tâm ý của người nhà tôi."
Chu Tú Phương vừa cười vừa nói.
Trong lòng nàng thầm thán phục, vị đại sư kia tính thật chuẩn. Mình mới chỉ hơi thả lỏng chuyện tình cảm một chút, sự nghiệp liền đón nhận cơ hội tốt.
Nửa đêm, Lương sư cô k·é·o lê thân thể mệt mỏi trở về. Cố Khê Thảo nghe thấy tiếng bước chân của nàng liền mở cửa, kêu lên: "Chủ nhà."
"Be, là cô à, Tiểu Cố. Đã trễ thế này còn chưa ngủ?"
Lương sư cô xoa xoa mắt.
Cố Khê Thảo nói: "Tôi đặc biệt đợi ngài về. Chủ nhà, đây là tiền thuê nhà hai tháng của chúng tôi. Những ngày qua nợ ngài lâu như vậy, thật sự là ngại quá."
Nàng móc ra một phong thư đưa cho Lương sư cô.
Lương sư cô sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: "Ai, cô vội vàng như vậy làm gì? Ta cũng không có thúc cô t·r·ả. Hai chị em các cô trong tay cũng không có t·i·ệ·n, cô cầm trước đi."
"Chủ nhà, ngài yên tâm. Hiện tại chúng tôi làm ăn khấm khá rồi. Tôi đã dựa vào việc đoán m·ệ·n·h mà k·i·ế·m được chút tiền, ngài cứ yên tâm cầm đi." Cố Khê Thảo cố ép nh·é·t tiền vào tay Lương sư cô.
Lương sư cô nhìn phong thư, lại nhìn Cố Khê Thảo, trong lòng mơ hồ có chút áy náy: "Vậy, ta nhận. Trước đó thật sự là ngại quá."
"Không có gì đâu, là chúng tôi ngại mới đúng. Ngài đã giúp chúng tôi rất nhiều. Đúng rồi, chủ nhà, Tiểu Viễn chỉ có chứng minh thư, muốn ở đây đi học có khó không?"
Cố Khê Thảo tối nay ngoài việc t·r·ả tiền, mục đích khác chính là hỏi thăm làm sao cho Lâm Viễn đi học.
Dù sao một đứa bé mười tuổi mỗi ngày theo nàng bày sạp hàng tr·ê·n phố cũng không phải là cách.
Nguyên thân lén đến Hương Giang, không người thân thích, nếu không phải mẹ Lâm Viễn hảo tâm cưu mang, sớm đã không biết lưu lạc nơi nào.
Không vì cái gì khác, chỉ vì báo đáp ân tình của mẹ Lâm Viễn, nàng cũng phải cho Lâm Viễn đi học.
"Cái này dễ thôi, hiệu trưởng trường tiểu học phụ cận Đặng Giai Lâm ta quen biết, là bạn của lão c·ô·ng ta," Lương sư cô cười nói: "Đợi cuối tháng tám ta dẫn các cô đi làm thủ tục nhập học là được. Học phí thì không thu, nhưng chi phí phụ một học kỳ là 300, bao gồm một bữa ăn."
Một học kỳ ba trăm, vậy còn nằm trong khả năng chi trả.
Cố Khê Thảo gật đầu nói: "Vậy đến lúc đó phải làm phiền ngài."
"Không phiền, không phiền. Có điều có chuyện ta muốn nhờ cô," Lương sư cô ngập ngừng, tr·ê·n mặt lộ ra vẻ do dự.
Cố Khê Thảo rất tinh ý, "Chủ nhà là muốn xem bói cho cháu ngài Gia Bảo?"
"Đúng vậy. Thằng nhóc phản nghịch này ta thật sự không làm gì được nó. Học hành thì không vào, tuổi này ra ngoài lại không biết làm gì cho tốt!" Lương sư cô nhíu mày.
Cố Khê Thảo hiểu rõ. Điều kiện kinh tế của Lương sư cô ở khu c·ô·ng phòng này xem như không tệ, ít nhất có mấy căn phòng cho thuê, lại thêm việc bán cá viên, một tháng có thể k·i·ế·m được mấy ngàn.
Nhưng số tiền này, nếu muốn cung cấp cho cháu trai học đại học, đó chính là si tâm vọng tưởng. Đầu tiên thành tích của Gia Bảo đến dự bị đại học cũng không thi đậu. Tiếp đó, chi phí đại học ở Hương Giang rất cao, một học kỳ hết mấy chục ngàn, người bình thường căn bản không thể chu cấp nổi cho con cái học đại học.
Cố Khê Thảo cười nói: "Lương sư cô, Gia Bảo đứa nhỏ này kỳ thật rất thông minh. Nó không học hành có thể làm việc khác. Tôi thấy nó bình thường rất t·h·í·c·h xem TV, điện ảnh, sao không cho nó thử đi diễn kịch?"
"Diễn kịch?" Lương sư cô sửng sốt một chút, "Gia Bảo vóc dáng đó mà cũng có thể diễn kịch?"
Cố Khê Thảo khẽ nhếch mép, đúng là bà cháu ruột, có khác.
"Diễn kịch không nhất định phải đẹp trai, quan trọng nhất là có duyên với khán giả. Nếu ngài tin tôi, có thể cho cháu trai ngài thử xem TCB."
Lương sư cô bị Cố Khê Thảo thuyết phục.
Bà bây giờ đối với Cố Khê Thảo rất tin phục, người ta nói cái gì, liền chuẩn cái đó, loại chuyện liên quan đến cháu trai, không tin nàng thì còn tin ai.
"Tốt, tốt, nghe theo cô. Về sau tiền điện nước các cô không cần đưa, ta giúp các cô trả."
Giao tiền thuê nhà, Cố Khê Thảo không còn nợ nần, ngủ rất ngon.
Chu Tú Phương bên kia lại bận không xuể, một mặt muốn gọi điện thoại liên hệ người nhà, để người nhà giúp gửi đồ về Hương Giang, một mặt lại muốn chỉnh lý công việc, nàng không muốn để Kevin cướp mất cơ hội thăng tiến của mình.
Ngày hôm sau hợp đồng ký kết rất thuận lợi, quản lý trước mặt mọi người tán dương Chu Tú Phương, mặt Kevin tái mét.
Tan làm, Chu Tú Phương cùng nữ đồng nghiệp vừa nói vừa cười ra khỏi ký túc xá, nữ đồng nghiệp liền huých nàng một cái, "Tú Phương, bạn trai cô kìa, lại tới đón cô."
Chu Tú Phương theo ánh mắt của nàng nhìn sang, khi nhìn thấy Trần Quần đang chạy tới, nụ cười tr·ê·n mặt có chút gượng gạo.
Nàng bận bịu cả ngày, trong đầu chỉ nhớ công việc, hoàn toàn quên mất Trần Quần.
"Tú Phương, tôi đợi cô lâu lắm rồi." Trần Quần mặt phơi nắng ửng hồng.
Nữ đồng nghiệp trêu ghẹo nói: "Oa, si tình như vậy, đến ô cũng không che."
Trần Quần cười chất p·h·ác nói: "Không nghĩ ra, với lại, chờ Tú Phương nhà ta, ta cũng không thấy bị phơi nắng."
"Nhưng anh không phải đã sớm biết tôi tan tầm lúc nào sao?"
Chu Tú Phương cau mày, nhịn không được nói.
Trước đó Trần Quần cũng có vài lần đến sớm đứng dưới chờ, làm cho nàng băn khoăn, trong lòng rất áy náy. Có thể suy nghĩ kỹ một chút, nàng rõ ràng đã sớm nói mình tan tầm lúc nào.
Nếu là người bình thường, coi như tới sớm, cũng có thể tìm chỗ râm mát để t·r·ố·n chứ.
Trần Quần sững s·ờ, vẻ mặt có chút x·ấ·u hổ, "Ta, ta không nghĩ tới."
Nữ đồng nghiệp nhìn bọn họ một chút, tựa hồ p·h·át giác được bầu không khí không t·h·í·c·h hợp, vội nói: "Vậy ta đi trước, Celina ngày mai gặp."
Chu Tú Phương cũng không muốn trước mặt đồng nghiệp làm trò cười, liền gật đầu chào đồng nghiệp rồi mới nhìn Trần Quần.
Trần Quần mang vẻ mặt lấy lòng: "Tú Phương, có phải làm việc không vui không? Cô đừng giận. Mẹ tôi nấu cơm ở phòng đợi chờ cô, chúng ta nhanh về đi."
Lại nữa?
Chu Tú Phương c·ắ·n môi, "Ngại quá, tối nay tôi không rảnh, còn phải về mở OT (tăng ca)."
"Mở OT?"
Trần Quần sửng sốt một chút, nhíu mày: "Thế nhưng người ở phòng đợi đều đang chờ cô. Công việc về sau làm tiếp cũng được, người thân nhà ta tối nay đều tới."
"Người thân nhà anh đều tới?" Chu Tú Phương kinh ngạc sau khi cảm thấy có chút hoang đường.
"Đúng vậy!"
Trần Quần k·é·o tay Chu Tú Phương: "Không có gì, mọi người chỉ là muốn gặp cô một lần."
Nếu như Chu Tú Phương thật sự là một người không có kinh nghiệm sống ở Hương Giang, nói không chừng liền thật bị Trần Quần lừa gạt cho qua.
Nhưng nàng lúc nhỏ ở Hương Giang cũng s·ố·n·g năm sáu năm, mà lại ngày thường các đồng nghiệp nói chuyện phiếm, nàng ít nhiều cũng biết một chút.
Loại tình huống thân t·h·í·c·h đều đến này, rõ ràng chính là muốn đến xem mặt cô dâu, còn có chính thức bàn chuyện hôn sự.
Gia Oánh trước đó chị họ đính hôn, bởi vì nhà trai không mời mấy dì của nàng qua cùng thương lượng, còn bị mắng là nhà trai không hiểu chuyện, không có quy củ.
Hiện tại, Trần Quần rõ ràng là ỷ vào việc nàng không hiểu rõ tập tục Hương Giang, k·h·i· ·d·ễ nàng.
"Trần Quần, tôi nghĩ chúng ta cần yên tĩnh một chút."
Chu Tú Phương trong lòng tức giận, đến cùng không muốn làm lớn chuyện, "Chuyện hôn sự của chúng ta, sau này hãy nói."
Trần Quần sững s·ờ, nhìn Chu Tú Phương hất tay ra rời đi, có loại cảm giác khó tin, như sét đ·á·n·h giữa trời quang.
Cả một ngày.
Cố Khê Thảo bên này buôn bán ế ẩm, bởi vì, nàng trực tiếp viết giá tiền lên cờ.
Miếu Nhai bên này xem bói phổ biến đều là hai ba mươi, tự nhiên lại có một cái giá một trăm tám mươi tám, mọi người xem qua đều liếc mắt rồi bỏ đi.
Vương Lão Thực phe phẩy quạt, ngồi ở tr·ê·n ghế, "Tiểu Cố à, giá xem bói của cô quá cao, người ta nhìn đều đi hết. Ta khuyên cô vẫn là bỏ đi."
Cố Khê Thảo đang xem báo, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên: "Tôi chính là muốn loại hiệu quả này. Dù sao cũng tốt hơn so với việc từng người một đến hỏi, hỏi lại không được tốt, viết ra rõ ràng, tất cả mọi người đều t·i·ệ·n."
Vương Lão Thực bất đắc dĩ lắc đầu.
"Đại sư!"
Đột nhiên có người hô một tiếng, Cố Khê Thảo ngẩng đầu nhìn lên, lại là Chu Tú Phương, trong tay nàng cầm một hộp bánh trứng.
"Là cô à, Chu tiểu thư." Cố Khê Thảo lên tiếng chào.
Chu Tú Phương cười nói: "Vâng, hôm nay tôi đặc biệt đến đưa cô chút quà. Bánh trứng nhà này rất n·ổi tiếng, cô nếm thử đi."
"Tốt, đa tạ. Đúng rồi, cô cùng bạn trai thế nào rồi."
Cố Khê Thảo không khách khí, một hộp bánh trứng vẫn có thể nhận.
Vừa vặn giữ lại buổi tối làm món tráng miệng.
Chu Tú Phương nghĩ đến Trần Quần, liền không khỏi lòng còn sợ hãi, "Thật sự là nhờ có cô nhắc nhở, tôi trước đó cũng không p·h·át hiện anh ta tâm tư khó lường. Tôi đã quyết định chia tay, về sau chuyên tâm gây dựng sự nghiệp!"
"Vậy cũng tốt. Cô có bản lĩnh như thế, sớm muộn gì cũng thành công."
Cố Khê Thảo thấy nàng hồng quang đầy mặt, liền biết nàng hôm nay tâm tình không tệ, thuận miệng nói một câu cát tường.
"Đúng vậy, cô nói thật chuẩn. Cấp tr·ê·n dự định đề bạt tôi làm quản lý!"
Chu Tú Phương nhỏ giọng nói.
Cố Khê Thảo: ". . ."
Nhanh như vậy sao.
Bất quá, "Chúc mừng cô."
Nàng nói xong lời này, bỗng nhiên nhìn thấy sau lưng Chu Tú Phương có một người đàn ông đi qua, trong đầu liền vang lên âm thanh của hệ th·ố·n·g: "Dưa lớn! Goá vợ một mình, trong nhà quái sự liên tục, hư hư thực thực có ác quỷ quấn thân, chân tướng đến cùng là gì!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận