Ta Dựa Vào Ăn Dưa Hệ Thống Giả Thần Côn [90]

Ta Dựa Vào Ăn Dưa Hệ Thống Giả Thần Côn [90 ] - Chương 15: Thứ mười lăm cái qua: Thứ mười lăm cái qua (length: 12189)

Vương Minh Cường khẽ ngân nga, xách theo bánh trứng nướng trở về tòa soạn.
Vừa đến văn phòng, đang định chào hỏi mọi người ăn bánh trứng, đồng nghiệp Tiểu Lý liền kéo tay áo của hắn, chỉ về phía văn phòng chủ biên: "Cường ca, tên Tôn Minh kia vào trong đó nửa tiếng rồi, ta nghe loáng thoáng vài câu, là đang nói xấu huynh đó!"
"Tôn Minh, hừ, sau lưng mách lẻo, thật sự có bản lĩnh thì lại chẳng có năng lực."
Vương Minh Cường cười lạnh một tiếng.
Hôm nay Thời báo không tính là tòa soạn lớn gì, bên trong tòa soạn cũng chỉ có mười mấy người, nhưng miếu nhỏ yêu phong lớn, Trì Thiển vương bát nhiều.
Nhất là năm nay chiêu mộ tên Tôn Minh này vào, người này tuổi tác không chênh lệch Vương Minh Cường lắm, nhưng tư lịch thì kém hơn chút, tiêu đề của tòa soạn thông thường đều là của Vương Minh Cường, tên Tôn Minh kia tự nhiên không phục, không ít lần ngấm ngầm hãm hại hắn.
"Nói thì nói như vậy, nhưng ám tiễn khó phòng a." Vương Minh Cường bình thường rất hào phóng, Tiểu Lý và những người khác tự nhiên không hy vọng Vương Minh Cường bị tên Tôn Minh kia giẫm lên trên đầu.
Đang nói chuyện, cửa văn phòng chủ biên mở ra, chủ biên nhìn thấy Vương Minh Cường trở về, lập tức vẫy tay: "Minh Cường, cậu qua đây."
Vương Minh Cường đi tới, liếc nhìn Tôn Minh bên trong một cái, "Chủ biên, có chuyện gì vậy?"
"Tin tức tiêu đề sáng mai để Tôn Minh làm, cậu làm phụ bản."
Chủ biên mang theo vẻ tức giận, hiển nhiên là đối với việc Vương Minh Cường sáng nay không thấy bóng dáng rất bực mình.
Tôn Minh cười nói: "Cường ca, không có ý tứ nha, giành mất tiêu đề của huynh rồi."
Câu nói này thật sự là muốn bao nhiêu tiện nghi thì có bấy nhiêu tiện nghi.
Vương Minh Cường không tức giận, "Không cần phải ngại, chủ biên à, sáng nay ta đào được tin hay, thì ra vụ án Đạo Quan kia không phải do cảnh sát phát hiện ra điểm bất thường, mà là bên phía Miếu Nhai có một vị thần toán tính ra, hơn nữa người ta thật sự có dự đoán trước, ta đi về sau phát hiện tính toán thật chuẩn, ngài xem qua bản thảo này của ta..."
Hắn trực tiếp đem bản thảo mang đến đưa cho chủ biên.
Sắc mặt Tôn Minh biến hóa, tâm tư chuyển động, châm chọc nói: "Cường ca, nói ít thôi, đừng có đến lúc bị người ta vạch trần là tin giả, vậy thì hài hước."
Vương Minh Cường cười cười, "A Minh, ngươi mới đến tòa soạn chúng ta, ta sẽ không trách ngươi, bất quá ta nói cho ngươi biết, đám phóng viên chúng ta không phải dễ làm, tin tức tiêu đề muốn độc đáo kình bạo, quan trọng là phải chân thực, cũng không phải tùy tiện lấy tin tức của người khác chắp vá một chút là có thể lên đầu trang."
Sắc mặt Tôn Minh không nhịn được.
Hắn ta tin tức không được nhanh nhạy cho lắm, lại không nỡ dùng tiền mua tin tức, viết bản thảo tự nhiên chỉ có thể tham khảo tin tức của tòa soạn khác.
Lời nói này của Vương Minh Cường rõ ràng là đang vả mặt hắn.
"Bản thảo này, thực sự là thật sao?"
Chủ biên vội vàng xem qua bản thảo, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ hưng phấn.
Vương Minh Cường gật đầu: "Trăm phần trăm chân thực, ta còn chụp ảnh Cố đại sư kia, Cố đại sư là tiểu cô nương, dáng dấp lại xinh xắn, mỹ nhân đại sư, ai nhìn thấy tin tức này mà không muốn mua báo của chúng ta chứ!"
"Tốt, vẫn là cậu giỏi, tiêu đề sáng mai dùng bản thảo của cậu, bảo xưởng in ấn in thêm năm ngàn bản!"
Chủ biên dứt khoát quyết định, còn cười tươi vỗ vai Vương Minh Cường, "A Cường, ta biết cậu giỏi mà, lượng tiêu thụ báo tháng này tăng lên, lát nữa ta xin tiền thưởng cho cậu."
Vương Minh Cường nở nụ cười: "Dễ nói, dễ nói."
Hắn cười híp mắt nhìn Tôn Minh.
Biểu cảm của Tôn Minh lúc này giống như vừa nuốt phải con cóc.
Sáng sớm.
Cố Khê Thảo và Lâm Viễn còn đang ngủ, cửa phòng liền bị gõ.
"Ai vậy?" Cố Khê Thảo đá tấm ván giường xuống, "Tiểu Viễn, ngươi đi mở cửa nha."
Lâm Viễn dụi dụi mắt, vén chăn lên lê dép đi mở cửa, ngoài cửa là Lương sư cô, Hà bá và những người khác.
"Lương sư cô, sao mọi người đến sớm vậy?" Lâm Viễn ngáp một cái, không hiểu gì cả.
Lương sư cô cầm trong tay một tờ báo, mặt đầy vẻ hóng chuyện, "Chúng ta đến tìm tỷ tỷ ngươi, Tiểu Cố dậy chưa?"
Coi như chưa dậy, Cố Khê Thảo lúc này cũng bị đánh thức.
Nàng dụi dụi mắt, từ giường tầng leo xuống, "Lương sư cô, có chuyện gì mà mọi người kích động như vậy?"
"Đại sự, đại hảo sự, ngươi lên báo rồi!"
Lương sư cô không kịp chờ đợi đưa tờ báo cho Cố Khê Thảo xem.
Cố Khê Thảo tập trung nhìn vào, khóe môi hơi run rẩy, tiêu đề đầu trang của tờ báo này là —— Mỹ nhân đại sư đoán mệnh chuẩn hơn quỷ, Miếu Nhai Bạch Vân quán hằm nhà xẻng!
Mặc dù tiêu đề có hơi khác thường, nhưng nội dung...
Được rồi, nội dung cũng chẳng đơn giản chút nào, tên phóng viên hôm qua nói phỏng vấn, Cố Khê Thảo nghĩ rằng thanh danh lớn thì có thể kiếm được nhiều tiền, liền đồng ý, không ngờ rằng tên phóng viên này viết bản thảo thật sự là hoa cả mắt, suýt chút nữa thì viết nàng thành đại lão bấm ngón tay tính toán, trời lạnh vương phá.
"Tiểu Cố, đây là ngươi sao?" Hà bá và những người khác hóng chuyện hỏi.
"Chắc chắn rồi, ảnh Tiểu Cố ở trên này."
Lương sư cô vinh dự nói: "Tiểu Cố, bây giờ ngươi nổi tiếng rồi, không chừng tương lai có thể lên TV giúp mấy lão nhà giàu kia đoán mệnh đó."
"Vậy thì phát đạt rồi, những người có tiền kia rất chịu chi."
Hà bá và những người khác ngưỡng mộ nói.
Cố Khê Thảo nhìn tờ báo, ngượng ngùng vuốt tóc, "Vậy thì nhận lời chúc lành của mọi người, đến lúc đó mời mọi người ăn cơm nha. Giờ chúng ta mới rời giường, phải dọn dẹp một chút."
Lương sư cô hiểu ý, vội vàng chào hỏi mọi người ra ngoài, bà ấy lại để lại tờ báo cho Cố Khê Thảo.
"Tỷ tỷ, ngài lên báo rồi, thật là lợi hại."
Lâm Viễn sùng bái nhìn Cố Khê Thảo.
Cố Khê Thảo nhìn tờ báo, trong lòng không hiểu sao đột nhiên có chút kiêu ngạo, nàng gảy trán Lâm Viễn: "Biết tỷ tỷ lợi hại là tốt rồi, sau này ngươi cũng phải đọc sách nhiều vào, như vậy ngươi cũng có thể lên báo."
Mấy ngày nay, nàng đem Lâm Viễn nhờ một lão sư ở khu công phòng, nhờ người ta dạy kèm cơ bản, không nói đến những cái khác, giao việc giáo dục con cái ra ngoài, thật sự là dễ dàng hơn nhiều.
"Ta nhất định sẽ cố gắng đọc sách!"
Lâm Viễn còn nhỏ, bị Cố Khê Thảo lung lay, lập tức dâng lên hùng tâm tráng chí, căn bản không nghĩ tới việc đọc sách và lên báo có liên quan gì đến nhau.
"Thái Sinh, báo hôm nay đều ở đây."
Lâm bí thư ôm một xấp báo mua được từ bên ngoài đưa cho Thái Vĩnh Thành.
Thái Vĩnh Thành ra hiệu nàng đưa cho Hứa Thiệu Văn: "Lão Hứa, ông tìm xem tờ báo đó là của tòa soạn nào."
Hứa Thiệu Văn trí nhớ tốt, nhanh chóng tìm ra tờ báo của tòa soạn hôm nay, đưa cho Thái Vĩnh Thành, "Thái Sinh, chính là tòa soạn này, vị đại sư này không phải tôi nói ngoa, thật sự rất linh, việc mà ông mong đợi, không chừng nàng có thể giúp được đó."
Thái Vĩnh Thành nhận tờ báo, từ trên bàn làm việc cầm lấy kính lão đeo lên.
Tóc của hắn hoa râm, khí sắc có chút kém, nhưng vĩnh viễn duy trì trạng thái rất nhanh nhẹn, "Có thật vậy không, những năm nay ta tìm bao nhiêu người tính qua rồi, không có một ai chuẩn, cao tăng bên Thái Lan kia nói hoa cả mắt, người trong nước cũng từng người nói chuẩn, kết quả vẫn không tìm được tung tích con trai ta."
Lâm bí thư nghe thấy lời này, trong lòng liền đoán được mấy phần.
Nàng vào công ty lúc đó đã nghe nói qua Thái Sinh vì tìm con trai mất tích, đã hao tốn hơn hai mươi năm thời gian, trước sau đầu tư mấy triệu, thậm chí còn mời rất nhiều đại sư thần toán giúp đỡ, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không tìm thấy.
Đối với Lâm bí thư mà nói, nàng cảm thấy Thái Vĩnh Thành, ông vua đồ chơi này, sự nghiệp làm lớn như vậy, kiếm vài tỷ gia sản, thế mà lại tin tưởng loại chuyện bói toán này, là một chuyện rất khó tin.
Nhưng nghĩ lại, người ta gia đại nghiệp đại, nếu như dùng tiền có thể tìm lại con trai, chỉ sợ tiêu hết một nửa gia sản của hắn cũng sẽ nguyện ý.
"Khế Gia!"
Ngay lúc Lâm bí thư đang suy nghĩ, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Một gã đàn ông ăn mặc lòe loẹt xông vào, trong tay còn đang nắm chìa khóa xe, nhìn thấy trong văn phòng còn có Hứa Thiệu Văn, gã đàn ông trên mặt thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó lại nở nụ cười: "Hứa thúc cũng ở đây à."
"Đúng vậy, A Kỳ, ta có chút việc đến tìm Khế Gia của ngươi."
Hứa Thiệu Văn khách khí lên tiếng chào.
Thái Vĩnh Thành gập tờ báo lại, sắc mặt ôn hòa nhưng lại nghiêm khắc: "A Kỳ, ta không phải đã nói ngươi đến phòng làm việc của ta phải gõ cửa sao? Sao lại không có quy củ như vậy?"
"Khế Gia, ta nhất thời quên mất, ta đều là lo lắng cho ngài, thầy thuốc nói ngài làm xong phẫu thuật bắc cầu, bên cạnh lúc nào cũng phải có người ở bên ngài."
Thái Kỳ nhiệt tình nói, "Đúng rồi, mẹ ta nói muốn ta thu dọn quần áo qua ở cùng ngài, Khế Gia ngài bảo Lưu a di thu dọn một phòng khách cho ta đi."
Thái Vĩnh Thành nhíu mày, trong lòng mơ hồ có chút không vui, "Không cần đâu, Lâm bí thư đã giúp ta sắp xếp mấy người hộ công ở bên cạnh chăm sóc ta, ngươi là người trẻ tuổi, làm việc và nghỉ ngơi không giống ta, vẫn là không nên."
"Sao được chứ?"
Thái Kỳ ánh mắt đảo qua Lâm bí thư, nụ cười trên mặt quái dị, "Lâm bí thư nói thế nào cũng là người ngoài, hộ công cũng là người ngoài, ngài hiện tại bên cạnh đương nhiên phải có người nhà mới tin tưởng được."
"Ta nói không cần chính là không cần, nếu như cần ta sẽ bảo ngươi, hiện tại ngươi đi ra ngoài trước, ta còn có việc muốn cùng lão Hứa thương lượng."
Thái Vĩnh Thành thái độ rất kiên quyết.
Thái Kỳ thấy thuyết phục không được hắn, đành phải bất mãn mím môi, từ bên cạnh Lâm bí thư đi qua còn cố ý mắng một câu hồ ly tinh.
"A Kỳ!"
Thái Vĩnh Thành trong lòng tức giận, hô một tiếng, trái tim đã cảm thấy nhói lên, không nhịn được nắm chặt nắm đấm.
Lâm bí thư hào phóng nói: "Thái Sinh, Thái quản lý chắc là xem mã kinh đến hoa mắt rồi, giờ nhìn cái gì cũng thấy tinh, Thái quản lý, phiền ngài đóng cửa lại rồi ra ngoài."
Nàng biểu hiện tự nhiên hào phóng, không có chút nào xấu hổ, Thái Kỳ không nhịn được, hung dữ khoét nàng một cái, rầm một tiếng đóng cửa lại.
"Lão Hứa, thật là gia môn bất hạnh, để ông chê cười rồi."
Thái Vĩnh Thành từ trong túi lấy ra thuốc, lắc đầu thở dài nói.
Hứa Thiệu Văn đồng tình nhìn Thái Vĩnh Thành, "Thái Sinh, đừng nói vậy, nói thật, nhà ai mà không có chút chuyện xấu, giống như nhà ta đứa con trai kia, chỉ vì ta đập máy chơi game của nó, suýt chút nữa hại c·h·ế·t ta, haiz."
"Chính là chuyện nháo quỷ lần trước sao."
Uống thuốc, sắc mặt Thái Vĩnh Thành tốt hơn chút, hắn cũng đã được nghe nói chuyện nháo quỷ trong nhà Hứa Thiệu Văn lần trước, còn định đi tìm Bạch đại sư của Bạch Vân quán trừ tà.
Hứa Thiệu Văn gật đầu: "Đúng vậy, chính là lần đó, vừa vặn đụng phải Cố đại sư kia, một chút liền tính ra rõ ràng tình hình nhà ta, chuyện này mới được giải quyết, nếu không thật sự đi tìm Bạch đại sư kia, lúc này ta chỉ sợ bị lừa đến khuynh gia bại sản!"
Vòng tròn thượng lưu Hương Giang rất nhỏ.
Chuyện Bạch đại sư mượn danh nghĩa Đạo giáo làm tà giáo, dắt mối cho kẻ có tiền, dọa dẫm tống tiền kẻ có tiền, trong tay còn có mạng người, bên ngoài mặc dù còn chưa rõ ràng lắm, nhưng người trong giới đều đã biết.
Hứa Thiệu Văn sau khi biết chuyện này, lòng còn sợ hãi.
Ngày đó nếu không phải Cố Khê Thảo ngăn cản hắn, hắn thật sự đi tìm Bạch đại sư kia, chỉ sợ quỷ không tìm ra, gia sản đều bị lừa gạt sạch!
"Nếu ông đã nói như vậy, vậy ta sẽ đi tìm vị đại sư này xem sao."
Trong mắt Thái Vĩnh Thành dấy lên một tia hy vọng.
Thời gian còn lại của hắn không nhiều, nếu như hắn không tìm được con trai của mình, chỉ sợ mẹ con Thái Kỳ lần sau không phải là không mời mà tới, sợ là muốn chiếm lấy gia sản của hắn.
------
Lặc: năng lực
Hằm nhà xẻng: cả nhà Phú Quý, ý chỉ cả nhà không may mắn, dùng cẩn thận.
Khế Gia: cha nuôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận