Ta Có Chút Không Thích Hợp

Chương 68: Trọng đại tình báo (5. 6K) (1)

Chương 68: Thông tin quan trọng (5.6K) (1)
"Ừm."
Trương Phùng trầm mặc vài giây, lật xem cuốn sách, cuối cùng nhìn vẻ mặt có chút thật thà chất phác của Hạ lão bản.
Mọi nan đề đều được giải quyết dễ dàng, hắn đã bị người ta lừa bán.
Trương Phùng lắc đầu trong lòng, hỏi hắn:
"Ngươi không cảm thấy mình bị lừa sao?"
"Bị lừa gì cơ?" Hạ lão bản rất không hiểu, sau đó chỉ vào chiếc vòng ngọc trên tay,
"Trương lão ca, ngươi có hiểu về ngọc không?"
"Ngươi cứ nói đi." Trương Phùng liếc nhìn, thấy ngọc của hắn là thật, ước chừng có thể bán được khoảng mười lăm vạn tệ năm nay.
"Ta mua chiếc vòng này mất hai mươi vạn." Hạ lão bản nói tiếp: "Người ta nói là đã được đại sư khai quang.
Nhưng trước kia ta từng buôn lậu, ở bên ngoài tiếp xúc với không ít thương nhân ngọc thạch.
Trong số đó có một người rất giỏi về giá cả ngọc, chơi với ta cũng khá thân.
Nửa năm trước ta có gặp hắn, hắn nói chiếc vòng này tối đa cũng chỉ tám vạn là cùng.
Lúc ấy ta nghe xong cũng không tức giận, bởi vì ta cảm thấy ta bỏ ra nhiều hơn mười hai vạn, kỳ thật là mua lấy một điềm tốt.
Mua nửa năm nay không gặp gió mưa gì cả.
Điềm tốt này, không có cách nào tính giá cả được."
"Cái này xác thực có lý." Trương Phùng không ngắt lời hắn, "Nhưng cái người anh em kia của ngươi cũng muốn kiếm chác từ ngươi, bởi vì viên ngọc này có thể bán được mười lăm vạn, sau này ngươi không nên giao thiệp với hắn nữa."
"Ha ha, cảm ơn Trương lão ca đã chỉ điểm." Hạ lão bản cảm kích cười, lại nói: "Nhưng ta cảm thấy, chỉ cần giá cả không chênh lệch quá nhiều là được rồi.
Dù sao cái giá này là do người định, rất nhiều người cũng đều thừa nhận.
Cho dù sau này ta không muốn nữa, cũng không đến nỗi là không đáng tiền,
Ít nhất thì chiếc vòng này cũng có thể bán được vài trăm, vài chục chứ?"
Hắn lại chỉ vào cuốn sách, "Chỉ có điều quyển sách này, chỉ có người trong giới của chúng ta thừa nhận, cho nên trong mắt ngài, nó chỉ là giấy lộn, còn ta thì bị lừa.
Cũng bởi vì nó không được đại đa số mọi người thừa nhận, cho nên nó mới không đáng tiền, chứ không phải là nó không có giá trị.
Ít nhất thì ta thừa nhận nó."
"Ừm, ngươi nói đều đúng, bản thân ngươi thích là được." Trương Phùng cũng không thể phản bác cái suy nghĩ kỳ lạ 'Ta chịu thiệt ta vui vẻ' này, thế là liền hỏi vào việc chính: "Nói chính sự, vị danh nhân học giả này, hiện tại hắn đang ở đâu?"
"Hắn hiện tại đang đi du lịch tuyên truyền ở nước ngoài." Hạ lão bản trả lời: "Chờ vị đại sư này trở về, ta sẽ liên lạc lại với Trương lão ca nhé?"
"Được." Trương Phùng gật đầu, chuẩn bị rời đi.
Hạ lão bản thấy Trương Phùng cũng giống như hắn thích Đạo giáo văn hóa, ngược lại nảy sinh tâm tư kết giao, nói thêm một câu, "Trương lão ca, ngươi thích xem sách Đạo gia sao?
Chỗ ta có rất nhiều trân tàng, ngươi xem qua không?
Hoặc là ngươi cứ xem trước đi, ta bảo người ta sao chép lại cho ngươi, đến lúc đó ngươi mang đi?
Lần này một đám người cùng trở về."
Trương Phùng chọn lựa, cầm mấy bản sao của sách liên quan tới âm dương điều lý.
Đại khái là thuộc về y học cổ truyền Đạo gia.
Những thứ này, Trương Phùng thật sự là chưa từng xem qua.
Đồng thời trong mấy ngày sau đó.
Trương Phùng sau khi trở lại Tuấn Sơn thị, cũng dùng dược liệu, cùng với một số y lý, lý thuyết y học chú giải, bắt đầu tu luyện nội tạng cộng hưởng.
Có lẽ là tri thức của thế giới này, càng phù hợp hơn với nghiên cứu cộng hưởng của Thượng Khách.
Lại thêm Trương Phùng vốn đã có rất nhiều kiến thức nền tảng, bây giờ suy luận tương tự, rất nhanh chóng đưa nội tạng cộng hưởng tu luyện đầy đủ.
Đương nhiên, đây cũng là mỗi nội tạng chỉ có một điểm cộng hưởng.
Mạch lạc ít, liền dễ mở.
Chỉ có điều bản thân nội tạng tương đối yếu ớt.
Cho nên Trương Phùng khi cộng hưởng là phi thường cẩn trọng, cũng nghĩ tới các loại cộng hưởng khoảng một năm rưỡi, chấn cho vững chắc, sau đó sẽ thử đề cao tần suất, hoặc là trên cơ sở vốn có, mở thêm mấy điểm?
Đây cũng là một vấn đề lớn.
Rất nhiều vấn đề lớn.
Một tháng sau.
Trương Phùng trong khoảng thời gian này một mực ở nhà chuyên tâm luyện võ, cộng hưởng nội tạng.
Lại trải qua một tháng này tu luyện.
Hiện tại, khả năng tiêu hóa của dạ dày Trương Phùng tăng lên khoảng 100 gram.
Phổi bộc phát nội khí, tổng lượng tăng lên 5%.
Năng lực hồi phục của tim ước chừng đề cao 5%.
Sự hồi phục này bao gồm cả một chút hồi phục vết thương.
Ví dụ như trên tay bị một lỗ thủng, bình thường cần 10 ngày để lành, vậy thì bây giờ chỉ cần hơn 9 ngày.
Hơn nữa những hiệu quả tăng cường này, không phải là do Trương Phùng mới tu luyện, nên đột nhiên bộc phát tăng trưởng nhiều như vậy.
Mà ngược lại, là tiếp tục gia tăng.
Giờ phút này.
Trương Phùng vừa tu luyện, vừa chỉnh lý lại những tổng kết này.
'Kinh lạc huyết nhục cộng hưởng, là trong mấy ngày đầu mới mở, thể chất đột nhiên tăng mạnh, sau đó dần dần trở nên nhẹ nhàng.
Nhưng nội tạng lại luôn duy trì một tốc độ tiến bộ, ít nhất trong một tháng này đều là như thế.
Cũng có thể là ta chưa chạm tới thời hạn tăng trưởng bộc phát.
Có lẽ nội tạng sau khi cộng hưởng hai tháng, ba tháng, cũng sẽ dần dần trở về mức gia tăng nhẹ nhàng.'
Trương Phùng không ngừng luyện tập, không ngừng học hỏi, cố gắng trong thời gian ngắn nhất, biến nội tạng cộng hưởng thành kiến thức của mình, cũng kéo dài cải tiến.
Mà lúc này, giữa trưa vừa qua khỏi.
Đinh linh linh, điện thoại riêng bên giường vang lên.
Trương Phùng nghe, nghe thấy đầu dây bên kia là giọng của Hạ lão bản.
"Trương tổng, ta nghe bạn ta nói, lão học giả đã từ nước ngoài trở về.
Hắn bây giờ đang ở Xuyên thị trong đạo quán, đó là đạo tràng của hắn.
Cách chỗ các ngươi khoảng tám, chín trăm dặm.
Chỉ có điều mỗi lần hắn trở về đều muốn bế quan hai ngày, không gặp ai cả."
"Ừm, vậy ngươi cho ta số điện thoại của hắn." Trương Phùng cầm giấy bút, "Ta trước dẫn mấy người qua đó chờ hai ngày rồi sẽ gọi điện cho hắn.
Dù sao đi đường cũng cần thời gian."
"Được, ngươi ghi lại đi." Hạ lão bản đọc số điện thoại và địa chỉ.
Chiều hôm đó.
Trương Phùng đi tới cục thành phố, muốn tìm đội trưởng Vương.
Dù sao đến lúc đó vạn nhất có tin tức gì, cần chứng thực, đều cần nhân viên chuyên nghiệp hỗ trợ.
Hiện tại tổ chuyên án đã tan rã, nhân viên chuyên nghiệp khó tìm.
Trương Phùng cũng chỉ có thể tới tận cửa, thử mượn người.
Nhưng tìm một vòng, trong cục không có đội trưởng Vương.
Sau khi hỏi thăm, Trương Phùng mới biết hắn ra ngoài bắt người.
Trương Phùng nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, ngay tại trong hành lang nhỏ phòng thẩm vấn vừa luyện nội tạng, vừa chờ đợi.
"Lão Trương sao lại tới đây?"
Nhân viên cảnh sát gần đó qua lại, nhìn thấy Trương Phùng ở đây, cũng chào hỏi hắn.
"Qua chỗ ta ngồi một chút?" Còn có người mời Trương Phùng đến phòng làm việc của hắn.
Trương Phùng đều khoát tay, "Bên này rất yên tĩnh, vừa vặn hồi tưởng lại tình tiết vụ án trước kia."
Chờ đợi, luyện tập.
Ước chừng đến khoảng bảy giờ tối.
"Thành thật một chút!"
Ngoài hành lang truyền đến âm thanh táo bạo của đội trưởng Vương và những người khác.
Bọn hắn đã bắt người trở về.
Khi bọn hắn rẽ vào miệng hành lang nhỏ, nhìn thấy Trương Phùng.
"Các ngươi dẫn bọn hắn vào trước đi." Đội trưởng Vương trước tiên để mấy tên nhân viên cảnh sát áp giải tội phạm vào phòng thẩm vấn phía xa.
Sau khi những người áp giải rời đi.
Đội trưởng Vương mới thay đổi sắc mặt nghiêm túc, rất kỳ quái hỏi Trương Phùng:
"Ngươi bình thường không phải đều ở nhà sao, bảo ngươi đánh cờ đánh bài đều không ra, sao bây giờ lại nhớ tới các huynh đệ? Là muốn mời ăn cơm sao?"
"Đúng vậy a lão Trương!" Nơi này vẫn còn mấy tên nhân viên cảnh sát.
Giờ phút này nghe được đội trưởng Vương vừa mở miệng, bọn hắn cũng nhao nhao hưởng ứng nói:
"Chúng ta vừa làm xong việc, còn chưa ăn cơm, bụng đang đói meo đây."
"Đi đi đi, xuống quán ăn, những việc còn lại giao cho phòng thẩm vấn!"
"Trương ca, lão đệ ta đây sắp chết đói rồi!"
Bọn hắn lớn tiếng muốn đi.
"Lời này của các ngươi ta không thể nào đáp lại được." Trương Phùng vừa mới lên tiếng đã bị các chiến hữu chặn họng, "Ta cũng không thể nói, ta là có việc mới nhớ tới các ngươi."
"Ha ha!" Đội trưởng Vương cười.
"Lão Trương ngươi nói chuyện thẳng thắn quá!" Những người còn lại cũng cười ha hả, dừng bước chân đang chuẩn bị đi ăn.
Nhưng rất nhanh, bọn hắn liền dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Trương Phùng.
Đồng thời, đội trưởng Vương nghiêm túc hỏi Trương Phùng: "Có chuyện gì? Là tên hung thủ đạo thuật kia sao?"
Bọn hắn cảm thấy cũng chỉ có tên hung thủ này, mới khiến 'Đại cao thủ' cảm thấy hứng thú.
"Ừm, là liên quan tới hắn." Trương Phùng trả lời: "Ta trước đó có nghe được một tin tức, biết được một lão học giả..."
Trương Phùng nói, đơn giản đem sự tình của lão học giả và Hạ lão bản nói qua một lượt, sau đó lại nói,
"Hiện tại lão học giả này đã trở về.
Nếu như bên ngươi không vội, dẫn theo hai người đi cùng ta một chuyến.
Tránh cho đến lúc đó lại phải kiểm chứng, lại phải sắp xếp, ta không có người."
"Đi tỉnh ngoài à?" Đội trưởng Vương khó xử, "Tin tức này có đáng tin không? Bởi vì ta bên này còn có việc, chỗ nào cũng cần người, đoán chừng là không đi được."
Đội trưởng Vương nói, sợ Trương Phùng hiểu lầm là mình không muốn giúp, vội vàng giải thích: "Lão Trương ngươi cũng biết rõ, hiện tại tổ chuyên án đã tan rã.
Trước đó điều người tới hỗ trợ, cũng đều đã trở về.
Hiện tại, ngươi cũng nhìn thấy đó, vừa mới bắt người xong, chúng ta cơm cũng chưa kịp ăn.
Ngay cả như vậy còn có mấy vụ án cần phải đi điều tra.
Cũng không phải nói phá án, muốn đi là đi, Xuyên thị chính là ở ngoài tỉnh a lão Trương."
"Đúng vậy a Trương ca." Một người khác cũng khó xử nói: "Nói thật, ta muốn theo Trương ca đi, càng nhớ hơn về tổ chuyên án 8. 03 của chúng ta khi đó.
Khi đó mọi người cùng nhau làm việc, náo nhiệt biết bao nhiêu, đúng không?"
"Đúng vậy!"
"Khi đó thật thoải mái!"
"Ta đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ cảm giác một đám người thức trắng đêm để điều tra!"
"Đúng đúng, mặc dù lúc ấy mọi người mệt mỏi, mặc dù tìm kiếm không có chút hi vọng nào, nhưng ta, lão Trương, đội trưởng Vương, lão Lý, Tiểu Lưu bọn hắn, gần một trăm người chúng ta ở trong một phòng họp lớn, cùng nhau làm việc, cùng ăn cơm trong một nồi, thật sự có một loại cảm giác 'kỳ lợi đoạn kim'!"
Bọn hắn nhao nhao cười, quả thực rất hoài niệm cái thời điểm cùng làm việc đó.
Chỉ là người nhân viên cảnh sát ban đầu nói hoài niệm, lại thở dài nói: "Nhưng... Trương ca, chúng ta bây giờ thật sự không thoát thân ra được..."
"Ài... 8. 03 còn tồn tại thì tốt rồi." Đội trưởng Vương nghe được hắn nói như vậy, cũng thở dài nói: "Ngươi cho rằng ta không muốn đi à? Mẹ kiếp ta cũng muốn bắt tên hung thủ kia!
Các ngươi nghĩ mà xem, chúng ta điều tra gần một năm, thậm chí ngay cả thủ hạ của hắn cũng không tra ra được, mẹ nó quá uất ức!"
Đội trưởng Vương nói đến đây, lại lắc đầu, nhìn về phía Trương Phùng đang trầm mặc, "Lão Trương, có lẽ sự tình đã qua, tên hung thủ kia cũng sẽ không tái phạm nữa.
Nếu không... ngươi bỏ qua đi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận