Ta Có Chút Không Thích Hợp

Chương 55: Đều rất tốt

Chương 55: Đều rất tốt
Sáng hôm sau.
Trong đình viện.
"Chủ tử, sự tình tối hôm qua chính là như vậy."
Tiểu Ngũ tử đang báo cáo.
"Được." Trương Phùng gật đầu, "Hắn có bao nhiêu ta thu bấy nhiêu, đi phòng thu chi lấy tiền đi."
"Vâng! Chủ tử!" Tiểu Ngũ tử lĩnh mệnh.
Trương Phùng lại nghĩ nghĩ, rồi phân phó nói: "Nhìn Bách Sự Thông kia có chút bản lĩnh, đến lúc đó lại cùng hắn hỏi thăm một chút, còn có bí tịch nào nữa không. Về phần Trần chưởng quỹ kia, nếu là có thể dùng đến, sau này cũng có thể kết giao một hai."
Trương Phùng nghĩ muốn xây dựng một mối 'giao dịch' lâu dài tại chỗ Trần chưởng quỹ, chủ yếu vẫn là để thu quả.
Bởi vì Trương Phùng muốn thông suốt khá nhiều bộ phận cơ thể, cũng không biết rõ một cái có đủ hay không.
Hơn nữa, dùng nhiều một chút quả, nói không chừng cũng có thể có thêm một ít cảm ngộ.
Cảm ngộ cùng tri thức, tự nhiên là càng nhiều càng tốt.
"Rõ!" Tiểu Ngũ tử không hỏi nhiều, hoàn toàn là chủ tử bảo hắn làm cái gì, hắn sẽ làm cái đó.
"Đi thôi." Trương Phùng để hắn bắt đầu đi làm.
Chờ hắn rời đi.
Trương Phùng hơi chỉnh lý lại bộ cẩm y hợp thể, liền chuẩn bị đi đến phủ Đại hoàng tử.
'Đại hoàng huynh hôm qua bởi vì có việc nên không có tới, nhưng bất kể thế nào, theo cấp bậc lễ nghĩa mà nói, ta vẫn là phải đi gặp huynh trưởng.'
Trương Phùng thu thập xong quần áo, liền đi về phía cửa trước.
Vù vù ----
Mấy tên hộ vệ trong phủ cũng bước nhỏ đuổi theo Trương Phùng.
Đến bên ngoài phủ đệ.
Trương Phùng vừa tại sự nâng đỡ của đám hộ vệ lên xe ngựa, vừa hỏi: "Đã đưa bái thiếp cho hoàng huynh chưa?"
"Tối hôm qua đã đưa đi rồi." Một vị hộ vệ trả lời.
"Ừm." Trương Phùng gật đầu, ngồi vào bên trong chiếc xe ngựa to của mình.
"Giá ~!" Phu xe hô một tiếng, nhưng xe dùng hai con ngựa.
Đương nhiên, một con ngựa cao lớn cũng có thể kéo được, điều kiện tiên quyết là trong xe ngựa không có người khác ngồi.
. . .
Bên ngoài phủ Đại hoàng tử.
"Hí hí hii hi .... hi. ~ "
Xe ngựa dừng lại, Trương Phùng lại được đám hộ vệ nâng đỡ xuống xe.
"Thất hoàng tử điện hạ an khang!" Đám hộ vệ trước phủ Hoàng tử, bởi vì biết rõ Thất hoàng tử hôm nay muốn tới, lại thấy dáng vóc đặc biệt này của Thất hoàng tử.
Nhìn một cái liền nhận ra.
"Các ngươi lui ra đi." Trương Phùng cũng rũ ống tay áo, một bên để cho hộ vệ của mình đi an trí xe ngựa, một bên nhìn về phía cửa trước.
Lúc này có một vị quản gia mặc y phục quản gia đang chạy đến.
"Thất điện hạ thiên tường!" Quản gia mặc dù cũng không biết Trương Phùng, nhưng nhìn trận thế xe ngựa của Hoàng tử phía trước, còn có dáng vóc này, không cần phải nói nhiều.
"Làm phiền vì bản cung dẫn đường." Trương Phùng thì nhanh chân đi vào cửa phủ.
Trương Phùng hiện tại chưa được Phong Vương, xưng hô bên ngoài là 'Bản cung' .
Bởi vì mẫu thân Trương Phùng địa vị hiển hách, là đương kim Hoàng hậu.
Còn lại Hoàng tử, chỉ xưng là 'Ta, ta' hoặc những đại từ loại hình này.
"Điện hạ nói quá lời!" Quản gia dẫn đường lúc hơi lui lại nửa người, vừa đi bên cạnh vừa làm tập nói: "Dẫn đường cho điện hạ, là tiểu nhân kiếp trước đã tu luyện được đại phúc báo!"
Có thể làm người hầu trong phủ Hoàng tử, đều là những người rất biết ăn nói.
Trương Phùng cũng đã quen những người biết nói chuyện này, nhất thời hơi gật đầu, thể hiện phong độ xử sự nên có của Hoàng tử.
Dù sao hiện tại là đang ở 'Bên ngoài'.
Đi vào bên trong nội viện.
Lại vượt qua đình viện.
Quản gia một đường dẫn vào bên trong.
Thẳng đến trước một gian thư phòng, quản gia mới dừng bước, lần nữa giơ tay,
"Đại điện hạ đang ở trong thư phòng, bảo tiểu nhân mời Thất điện hạ đến."
"Ừm, ngươi lui ra đi." Trương Phùng khoát tay.
"Rõ!" Quản gia khom người cáo lui.
Đợi đến khi hắn đi rồi, trong viện lại không có người.
Trương Phùng thấy cửa thư phòng không có đóng chặt, thế là thân thể linh hoạt hơi nghiêng người, nhìn vào bên trong, thấy Đại hoàng huynh với một thân dáng vẻ thư sinh, đang phê chữa văn thư trước bàn.
Dáng vẻ chuyên chú kia, hận không thể tiến vào bên trong văn thư.
Trương Phùng cũng không quấy rầy, cũng không gõ cửa, nhẹ nhàng đi vào.
Đại hoàng tử vô cùng chăm chú phê duyệt văn thư, cũng không có chú ý tới.
Trương Phùng nhìn hai mắt của hắn, lập tức liền đi tới bên cạnh giá sách, bắt đầu xem những cuốn thư tịch liên quan tới binh pháp.
Đại hoàng huynh bây giờ làm người hầu tại Binh bộ, cũng kiêm nhiệm tại Hình bộ, cho nên binh pháp và hình phạt thư tịch đều không ít.
Nhưng Đại hoàng huynh lại không có một chút vũ lực nào.
Hoàn toàn chính là một 'Con mọt sách' .
Cứ như vậy.
Đại hoàng tử ở đó phê duyệt văn thư.
Trương Phùng ở bên cạnh đọc sách.
Bất tri bất giác, đã đến giữa trưa.
Đại hoàng tử xem xong quyển văn thư cuối cùng, mới xoa xoa cổ, chuẩn bị đi qua bên cạnh lấy trà.
Nhưng vừa quay người lại, hắn nhìn thấy 'ngọn núi thịt nhỏ' trong phòng, trong lòng sững sờ, kinh ngạc hỏi: "Hửm? Tiểu Thất? Sao ngươi lại ở trong phủ của ta?"
"?" Trương Phùng cũng bị hỏi đến ngây ngẩn cả người, sau đó trả lời: "Hoàng huynh, ngày hôm qua ta đã đưa bái thiếp, hơn nữa còn là huynh để quản gia dẫn ta tới nơi này."
"Nha." Đại hoàng tử nhớ lại, là chính mình nói, sau đó lại hỏi: "Chờ lâu rồi sao? Có đói bụng không?"
. . .
Cơm, là ăn ở trong nhà Đại hoàng tử.
Tiêu chuẩn bốn món mặn một bát canh, nhưng bởi vì Trương Phùng đến, lượng thức ăn khó tránh khỏi hơi nhiều.
Ví dụ như mâm thức ăn bình thường lớn bằng bàn tay, hiện tại đổi thành nồi lớn bằng quả bóng đá.
"Tiểu Thất ăn từ từ." Trên mặt Đại hoàng tử phảng phất như không có ý cười, lại giống như mỗi ngày đều đang suy nghĩ chuyện gì đó, lộ ra khi hắn nói chuyện giống như là không quan tâm.
"Được." Trương Phùng mặc kệ hắn, ăn nên ăn, uống nên uống, không bạc đãi cái bụng của mình.
"Thất hoàng tử điện hạ an khang."
Lúc này, chính thê của Đại hoàng tử đi ngang qua cửa phòng ăn, khom người hành lễ với Trương Phùng.
"Phúc Tấn." Trương Phùng dừng động tác cầm chân gà, hoàn lễ với nàng.
Đại hoàng tử còn chưa được Phong Vương, thê tử của hắn không thể xưng là vương phi.
Về phần cáo mệnh phong hào của nàng, Trương Phùng quên mất rồi.
Mà giờ khắc này, phía sau nàng còn có một tiểu nha đầu khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, nhưng tư thế lại hiên ngang.
Nàng nhìn thấy dáng vẻ đầy dầu mỡ trên tay của Trương Phùng, cũng không cười, mà lạnh lùng hành lễ nói: "Thất hoàng tử điện hạ tốt! Tiểu nữ tử xin ra mắt!"
Nói xong, nàng vừa hiếu kì vừa có chút phức tạp nhìn về phía Trương Phùng.
"Ừm." Trương Phùng cũng nhìn nàng một cái, sau đó cảm thấy rất xinh đẹp, khí chất rất hay, về sau lại nhìn thêm một chút nữa.
Đợi đến khi Trương Phùng thu hồi ánh mắt.
Phúc Tấn liền vỗ vỗ ống tay áo của tiểu nữ hài, bảo tiểu nữ hài rời đi.
Cùng lúc đó, Phúc Tấn dường như có chuyện muốn nói, liền đứng ở ngoài phòng ăn, đợi Đại hoàng tử và Thất hoàng tử dùng cơm xong.
Đại hoàng tử một lòng suy nghĩ chuyện gì đó, ăn cơm đều rất máy móc, đũa gắp mấy hạt cơm, gắp mấy hạt cơm đưa vào trong miệng.
Trương Phùng lại ăn như gió cuốn mây tan xong bữa cơm, sau đó nhìn về phía Phúc Tấn ở ngoài điện, nói: "Tẩu tử, có chuyện gì không?"
Hiện tại không có người ngoài, gọi là tẩu tử không có vấn đề gì.
"Thất điện hạ." Phúc Tấn cũng không dám xưng hô Trương Phùng là Tiểu Thất, ngược lại thi lễ lần nữa, mới thăm dò hỏi: "Điện hạ cảm thấy vị nữ tử vừa rồi thế nào?"
"Nữ tử kia. . ." Trương Phùng có gì thì nói đó, "Rất tốt, tư thế hiên ngang, rất có phong phạm giang hồ nữ hiệp mà tiên sinh kể chuyện hay nhắc tới."
"Ừm." Phúc Tấn lộ ra tiếu dung, sau đó lại thi lễ, nhìn như muốn rời đi, "Điện hạ đã chọn trúng thiên kim nhà Vương tướng quân, vậy ta đây liền hồi cung bẩm báo với Hoàng hậu nương nương, sau đó chọn ngày lành tháng tốt."
"?" Trương Phùng nhìn nàng, thật không nghĩ tới đây là Hoàng hậu mẹ an bài ra mắt?
Không phải chỉ là tìm Đại ca để làm quen thôi sao?
Sau đó giữa trưa ăn một bữa cơm, trong lúc đó ngẩng đầu nhìn người ta một chút, liền muốn kết hôn?
Cái này cũng quá trực tiếp rồi?
"Không được." Trương Phùng vội vàng gọi Phúc Tấn lại, nói: "Ta không có ý với nàng ấy."
"A?" Phúc Tấn đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, hơi nghi hoặc một chút.
'Vừa mới điện hạ không phải vẫn rất hài lòng sao? Là ta nghe lầm sao?'
Trong lòng nàng không biết rõ Thất hoàng tử có ý tưởng gì, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Nếu điện hạ không hợp ý nàng, vậy ta lại dẫn thiên kim Lưu đại nhân tới. Nàng giờ phút này đang ở thiên điện, ta cái này đi gọi nàng. Còn có, thiên kim Vương đại nhân, ta đã phái người đưa thiếp mời, giờ phút này đang trên đường chạy tới."
"Không cần." Trương Phùng trực tiếp đứng dậy, sau đó nhìn về phía Đại hoàng tử vẫn còn đang suy nghĩ sự tình, "Hoàng huynh, cáo từ!"
"Được." Đại hoàng tử một bên nghĩ sự tình, một bên gật đầu.
Đồng thời, Trương Phùng không để ý tới ánh mắt giữ lại để ra mắt của Phúc Tấn, trực tiếp nhanh chân rời khỏi phủ đệ.
Đợi đến khi Trương Phùng đi được khoảng hai phút.
"Tiểu Thất, ăn từ từ." Đại hoàng tử nhắc lại lễ nghi đãi khách, theo thói quen nhìn về phía bên cạnh.
Vừa nhìn lên, hắn phát hiện thất đệ không thấy đâu.
"Tiểu đệ của ta đâu rồi?" Hắn nghi ngờ nhìn về phía thê tử.
Phúc Tấn u oán thở dài, trong lòng nhỏ giọng nói: 'Đại hoàng tử! Đại ngốc tử! Đồ ngốc!'
Đại hoàng tử lại không để ý tới ánh mắt oán trách của thê tử, ngược lại sau đó mới ý thức được, nói với thê tử: "Nhanh! Phái người đuổi theo tiểu đệ của ta, nói cho hắn biết, qua chút thời gian phải theo ta đi Hồ Thành!"
"Được." Phúc Tấn nghe được có chính sự, vội vàng rời khỏi viện, trước phân phó người đuổi theo, sau khi trở về mới hỏi: "Là có chuyện gì? Hình bộ? Hay là Binh bộ?"
"Hình bộ." Đại hoàng tử nói, "Điều tra một vụ án cũ liên quan đến cấm thư giang hồ."
"Cấm thư?" Phúc Tấn khẽ gật đầu, "Theo tuổi tác của Thất điện hạ, thân thể đã nảy nở, coi như có tiếp xúc với cấm thư và vật phẩm cấm, lại ngây thơ hiếu kì, muốn đi tu luyện giang hồ thuật số, cũng không có gì đáng ngại."
"Đúng vậy." Đại hoàng tử trịnh trọng nói, "Đương nhiên, giang hồ thuật số chỉ là chuyện nhỏ. Lần này, mẫu hậu chủ yếu bảo ta dùng việc công, dẫn Tiểu Thất cùng đi ra ngoài một chuyến, biết đâu Tiểu Thất có thể gặp được nữ tử mà hắn ngưỡng mộ trong lòng."
Đại hoàng tử nói đến đại sự chung thân của tiểu đệ, hiếm khi lộ ra tiếu dung, sau đó muốn ăn đồ ăn, lại phát hiện ngoại trừ trong bát của mình còn có cơm, những bát nồi khác đều đã sạch bong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận