Vũ Trụ Bên Trong Bình Của Ta (Ta Bình Bên Trong Vũ Trụ)

Chương 202: Hiện đại võ đạo thế giới

**Chương 202: Thế giới võ đạo hiện đại**
"Thế giới bên ngoài thật sự đặc sắc."
Thiên Tử cảm xúc kích động, khí huyết cuồn cuộn dâng lên: "Bi văn về thế giới võ đạo của chúng ta còn lưu lại, kẻ có tên là Nắm Đấm kia vậy mà mấy ngày trước đã trở về thế giới ngày tận thế."
"Phụt!"
Bỗng nhiên hắn phun ra một ngụm máu lớn, chiếc khăn tay không thể nào che hết, máu tươi văng tung tóe nhuộm đỏ cả mặt đất.
"Ngươi là ai?"
Một vài người từ cửa sân thượng chạy đến, có lẽ là bảo an vũ trang của tòa nhà.
Đám phàm nhân này nhìn thanh niên cổ phong áo trắng đang ốm yếu bệnh tật, lại thấy vũng máu tươi trên đất, dường như chứa đựng vô vàn đại đạo khiến đầu óc choáng váng.
Bên trong vũng máu tươi dường như có cả ngàn vạn vì sao, đại não nổ tung ầm ầm.
"Phụt! Phụt!"
Chỉ trong giây lát, bọn họ ngất xỉu trên mặt đất.
"Phàm nhân không thể thấy thứ này." Thiên Tử lắc lư đầu, nắm chặt khăn tay.
Những cường giả đạt tới đỉnh cao khi nhìn vào thì chỉ cảm thấy bên trong chứa đựng một sức mạnh khủng bố, điên cuồng hỗn loạn trùng kích, là máu độc không dám nhận bừa.
Còn phàm nhân chỉ cần liếc mắt nhìn liền biết là bị trùng kích.
Lời vừa dứt, hắn đã biến mất khỏi nơi đó.
Còi báo động nhanh chóng vang lên, thông tin lập tức được phát đi:
"Nhân loại từ bí cảnh võ đạo, có khả năng đã đến hiện thế."
"Cảnh báo! Cảnh báo! Mức độ nguy hiểm từ cấp S trở lên, mời đạo sư các trường cao đẳng võ đạo lớn lân cận lập tức trợ giúp, học sinh bắt đầu tuần tra."
"Siêu cấp võ giả cấp S bản địa, Phong Đao Khách, đã lên đường đến Mistle thành để trợ giúp!"
Thời đại hiện nay, toàn dân tu võ, thậm chí còn học được võ công từ nền văn minh của bọn họ, và phát triển vô cùng rực rỡ.
Xã hội võ đạo hiện đại có các loại học viện, phó bản bí cảnh, chia làm võ giả từ nhất đến thất phẩm.
Có rất nhiều bí cảnh, vào phó bản giết địch, tu luyện ở trong đó, một ngày bằng trăm năm. Thậm chí, xét về mức độ cường thịnh, còn không hề kém thế giới võ đạo rộng lớn của bọn họ.
Nên biết, khi thế giới của bọn họ còn trong thời kỳ hồng mông hỗn độn, các vị thần còn chưa phát triển lớn mạnh, bọn họ đã trắng trợn trộm đoạt không biết bao nhiêu mảnh vụn không gian, xây dựng nên vô số bí cảnh nhỏ, đồng thời còn không ngừng đánh cắp thành quả văn minh của bọn họ!
Bây giờ lại coi hắn là một người dân bình thường đi ra từ một phó bản bí cảnh nhỏ để tiến hành truy nã.
Còn về thế giới võ đạo thực sự rộng lớn ư?
Bọn họ cảm thấy đã rất mạnh mẽ, những năm gần đây sớm đã phong tỏa đường giao thông thế giới, bị gọi là bí cảnh nguy hiểm cấp SSS.
Chỉ sợ bị thế giới võ đạo phát hiện ra nền văn minh bên ngoài của bọn họ.
Đáng tiếc thay, lại gặp phải Thiên Tử.
"Thế giới này, bán thần không hề yếu."
Hắn đi lại trên đường lớn, người đời dường như không ai nhìn thấy hắn.
"So với cấp độ võ lực của thế giới võ đạo thì nơi này cũng không hề thua kém... Bất quá cũng chỉ có thế mà thôi, nuôi nhốt chúng ta, học theo hệ thống của chúng ta, không phải là hạch tâm bàn tay đen thực sự."
"Học theo chúng ta, chính là đại diện cho sự yếu kém."
"Một hệ thống văn minh khác mới là thứ đang thực sự chăn nuôi."
Hắn đột nhiên có ý định rời đi, dự định rời khỏi thế giới này.
Không chỉ vì nơi đây không phải bàn tay đen chủ yếu, chỉ là một nền văn minh con cá nhỏ đục nước béo cò, mà còn vì chính mình đang bị truy nã.
Hắn cưỡng ép đục thủng không gian, vốn dĩ thân thể đã tẩu hỏa nhập ma, lại lần nữa đến bờ vực sụp đổ, thực lực rơi xuống đáy vực, cũng chưa chắc là đối thủ của bán thần võ đạo bản địa.
"Lại sắp phải chết thêm một lần rồi."
Hắn khẽ lẩm bẩm, xé rách không gian, trở về thế giới võ đạo rộng lớn.
"Xoẹt."
Hắn đột nhiên cởi bỏ toàn thân túi da, máu tươi phun ra như trút nước, rơi xuống mặt đất: "Đời này, kết thúc ở đây thôi."
Bên ngoài thế giới hiện thực gần nửa ngày, bên trong đại bí cảnh võ đạo đã trôi qua ba mươi năm.
"Kia là?"
"Sao có thể!"
"Kia chẳng phải là tồn tại thần bí xé rách hư không ba mươi năm trước!"
Mọi người ngửa đầu.
Nhìn một bộ thi thể thịt máu mơ hồ, máu tươi trào ra xối xả từ trên hư không rơi xuống, vô số khí tức dũng mãnh bạo phát, "ầm" một tiếng biến thành pháo hoa máu tươi.
Tám tôn bán thần kia chạy đến, trong lòng kinh hãi.
"Lượng máu chảy nhiều như vậy, là Thiên Tử! Giống hệt như năm đó ở trên núi Võ Thần, nhuộm đỏ nửa ngọn núi!"
Bọn họ cảm thấy một nỗi sợ hãi âm ỉ trong lòng.
Sao có thể đã chết rồi?
Cái tồn tại vô địch, xưng bá một thời đại, vậy mà chết rồi?
Thiên Tử xé rách hư không, rõ ràng là khiêu chiến một tồn tại nào đó ngoài bầu trời, sau ba mươi năm lại rơi xuống mảnh đất này. Khó mà tưởng tượng được võ đạo đại đế cường đại đến mức đó, đã trải qua một trận chiến thê thảm đến nhường nào mà máu tươi lại phun trào như vậy.
"Máu của hắn phun ra quá nhiều, toàn thân nổ tung, không nhìn ra vết thương."
"Nhưng chắc chắn đó là một trận chiến vô cùng thê thảm."
"Hắn luôn gánh vác mọi thứ vì chúng ta để tiến về phía trước."
"Ngoài bầu trời, có kẻ đang nhìn chằm chằm chúng ta!"
Bọn họ nhìn bầu trời lẩm bẩm.
Đồng thời, bọn họ cũng cảm thấy, Thiên Tử chết đã đẩy họ vào hố sâu.
Bọn họ mượn cơ hội phi thăng của hắn, nói rõ sự tồn tại của thế giới phi thăng, thành công lừa gạt cường giả trên mảnh đất này, chăn nuôi bọn họ, đột phá bán thần rồi đánh giết.
Hiện tại, việc phi thăng rồi tử vong há chẳng phải đang nói cho thế nhân rằng thế giới phi thăng có vấn đề?
"Chúng ta gặp rắc rối rồi!"
...
...
Thiên Tử cũng không nghĩ nhiều đến những chuyện đó.
"Đổi một thân xác phế thải lấy việc bọn họ sinh ra ảo giác rằng ta sắp chết, rốt cuộc là khi nào?"
Phượng Hồ thành, một thư sinh lưng đeo rương sách bước đi trên đường phố, môi đỏ răng trắng, da dẻ hồng hào, vừa nhìn là biết thân thể khỏe mạnh khác thường.
Xung quanh là đủ loại võ giả bày sạp bán đan dược, bí kíp võ công.
"Thiên Tâm Quyết, không phải là võ công tự sát."
Những kẻ kia thật buồn cười, luôn luôn hiểu lầm một vài thứ.
【Thả máu tươi liệu pháp】 là chữa ngọn không chữa gốc.
Nhưng hắn có liệu pháp chữa tận gốc.
【Thả tuyệt học liệu pháp】.
Nếu công pháp xung đột điên cuồng trong cơ thể, vậy thì thả hết bí kíp tuyệt học ra, hồi phục thương thế, trải qua một đoạn thời gian tu dưỡng.
Chờ khi an dưỡng tốt ám thương, lại trả về là được, tiếp tục ho ra máu là tốt rồi.
"Bí kíp có thể rút ra, đơn giản như vậy, mà cứ luôn cho rằng ta sắp chết."
Tên thư sinh này đeo rương sách nặng trĩu.
Trong đó có rất nhiều sách võ học, bên trong là Thiên Tâm Quyết, ghi chép những bí tịch tuyệt học võ công của thế giới này.
Chính là thiên hạ chí bảo mà vô số người thèm thuồng.
Nhưng hắn lại mang theo toàn bộ chí bảo của thế giới, đi khắp nơi, đi lại trên đường lớn, thế nhân đều cho rằng hắn chỉ là một thư sinh nghèo.
Và đây chính là thời kỳ suy yếu của Thiên Tử.
Tất cả bí kíp tuyệt học đều được thả ra, thuộc về một loại Phượng Hoàng niết bàn, sức chiến đấu rơi xuống mức không thể tưởng tượng nổi.
Bây giờ hắn phải dưỡng thương.
Cho nên hắn luôn che giấu sơ hở này của mình.
Đây là mệnh môn của Thiên Tâm Quyết, nên trừ khi thực sự sắp chết, không gánh nổi nữa thì hắn đều cố gắng hết sức ho ra máu, trì hoãn chu kỳ.
"Nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian thôi."
Thiên Tử ngẩng đầu nhìn, nhìn chằm chằm về phía bầu trời khác: "Mục tiêu tiếp theo, là ở đó, nơi được giấu kín sâu nhất!"
"Hừ, kẻ phía sau màn nắm giữ quyền khống chế kia, ngươi đã cảm nhận được rồi, ta sắp đến rồi sao?"
"Thời gian trôi qua, thật sự kỳ diệu."
"Một ngày bằng trăm năm, vừa đi khỏi thế giới võ hiệp vào buổi sáng thì buổi chiều, ta đã sắp đến thế giới của ngươi rồi, chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
...
Trên cây Elf Yggdrasil.
"Phiền phức rồi." Elf Thần Vương Menes thở dài.
Ngay khi đối phương xâm nhập thế giới thần bí kia, hắn đã nhận ra rằng Thiên Tử đã phát hiện ra bọn họ.
Hiện tại chỉ sợ sắp phải đến bên này một chuyến.
Đám cừu non bị chăn nuôi, đã phát hiện ra người chăn cừu.
Thánh Rồng đột nhiên cười lớn, la oai oái: "Cạc cạc cạc, cuối cùng cũng đến lượt ngươi rồi, ta nhìn ngươi ngứa xương quá rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận