Vũ Trụ Bên Trong Bình Của Ta (Ta Bình Bên Trong Vũ Trụ)

Chương 16: KThủ đoạn kiếm tiền

Ăn xong bữa sáng, Lý Khanh nằm dài trên giường trong căn phòng trọ thuê, chán nản nhìn trần nhà, nghĩ nát óc hơn mười phút, vẫn không nghĩ ra cách nào để kiếm tiền.
Giả làm thầy đồng bà cốt, khoác lác lừa bịp phú hào?
Với niệm động lực còm cõi của mình, ra đường biểu diễn nhấc bông gòn à?
Mấy tay ảo thuật gia giờ còn biểu diễn siêu năng lực ảo diệu hơn, chứ cái năng lực dở ẹc này ngay cả mình còn thấy xấu hổ, nói gì đến chuyện ra oai với thiên hạ.
Hay là đem một trong số xe thể thao của mình ra bán?
Dù sao mình có cả một ga ra xe khổng lồ, lôi một chiếc xe thể thao vi mô nano ra, tha hồ ẵm giải Nobel.
Ba giải Nobel năm 2016 đều về robot kích thước nano đời đầu, mà cái con xe bốn bánh nano so với xe thể thao của mình thì khác nhau một trời một vực.
Nhưng lấy được rồi thì sao?
Một bác sĩ khoa tâm thần bỗng dưng chuyển sang làm chuyên gia nghiên cứu công nghệ gien, khoáng thế kỳ tài à? Cả thiên hạ đổ dồn ánh mắt vào à? Rồi phỏng vấn, bê bối công nghệ, leo cao thần tốc à?
Cái danh vọng này nóng tay bỏ mẹ.
Tính toán kỹ ra, hai cái năng lực Niệm động lực và Giác tỉnh hóa ra chẳng cái nào kiếm ra tiền.
"Xem ra, chỉ có siêu năng lực thứ ba là kiếm được tiền thôi."
Lý Khanh xoa xoa cằm ra vẻ suy tư, "Ngược lại cái món Hà ngươi được kia kiếm tiền được đấy, quyến rũ phái nữ thì khỏi bàn, đi kiếm đại gia bao nuôi, tìm bầy khuẩn phú bà, ngả lưng xuống là tiền vào như nước."
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hóa ra mình có quen mấy ai là phú bà đâu.
Một là bà lão giàu sụ hàng xóm.
Hai là cô em ren ren hết thuốc chữa với mình.
Mà mình mà nói vậy thì nghe sao được, đường đường Ngoại Thần của thế giới ngoài vũ trụ, lại phải đi xin phú bà bao nuôi để duy trì giáo hội của mình, cái phong cách này có mà sốc tận óc.
Hắn càng nghĩ càng đau đầu.
Buồn bực chán nản, hắn đành xem nhờ hình ảnh từ camera theo dõi trên điện thoại.
Trong ảnh.
Vô vàn vi sinh vật biển, đá san hô, rừng biển, những tòa nhà vỏ sò.
Trên đường phố chi chít Hải tộc qua lại, mặt biển lay động, ánh mặt trời chiếu xuống, toàn bộ vương quốc biển cả trong thần thoại chìm trong một sắc thái đẹp đẽ tột cùng.
Toàn bộ tòa tháp Babel lại cao thêm một tầng.
Nhìn tốc độ này thì cứ gần nửa ngày là xây xong một tầng.
Cứ đà này, với sức mạnh cả nước, hàng nghìn tỷ dân chúng đồng lòng hiệp lực, có lẽ ba bốn ngày nữa là xây xong cái tòa Thông Thiên tháp này, chuẩn bị động thủ với mình.
Lý Khanh nhìn hình ảnh theo dõi trên điện thoại, chợt nảy ra một ý, "À phải rồi, cắt ghép chỉnh sửa video tùy tiện, biến thành hình ảnh CG đẹp mắt, đăng lên mạng cũng kiếm được tiền, câu kéo chút view."
Dài lâu thì đương nhiên không thể chỉ làm video để kiếm sống.
Dù không nói gì khác, sau này còn chữa ung thư, vặt lông cừu nhà giàu một mẻ, thậm chí chỉ cần chữa một lần là cả đời ấm no, vừa an toàn kín đáo lại tiện lợi, về sau chắc chắn không lo thiếu tiền.
"Trước mắt cầm cự một tháng là được."
Lý Khanh bắt tay vào hành động ngay, mở laptop, bật màn hình giám sát.
"Đầu tiên, phải kín đáo, giữ vai quần chúng thôi!"
"Không được cắt ghép hình ảnh khác vào để lộ thông tin gì, cứ làm cảnh CG mỹ miều, quay cảnh phố xá tấp nập là được rồi, chủ yếu bán tranh, làm kiểu tươi mát nhỏ nhắn, đánh trúng đám văn nghệ sĩ thích video."
Lý Khanh nghĩ ngợi rồi thấy hình ảnh thành phố đáy biển này, để che giấu thông tin, phải bám víu vào IP tiểu thuyết, IP phim, làm video đồng nhân thì danh nghĩa không sai.
Mang danh fan cuồng nhiệt, khán giả sẽ có thành kiến ban đầu, khó mà phát hiện ra vấn đề.
Tôi là fan trung thành của IP này đấy! Video là tác phẩm đồng nhân! Gì cơ? Ông bảo cảnh này không giống à? Xin lỗi nha, kỹ thuật có hạn, xây dựng mô hình với màu mè cũng hơi lệch lạc, nhưng các ông phải tin tôi là fan chân ái nha. Hắn vạch ra logic đại khái rồi bắt đầu tìm IP lớn.
Hồ đáy Harry Potter à?
Ăn theo không nổi.
Thành phố đáy biển trong Hải tặc vương à?
Hắn hơi hoảng, cái phong cách này không hợp, khéo bị chửi sml.
Naruto à?
Cái này lại là nước trong nước, ninja đáy biển à?
Hóa ra là treo đầu dê bán thịt chó.
Hắn lướt qua hàng tá IP, cuối cùng quyết định chọn một câu chuyện gần đây đang hot, thành phố Rư-Lê ngủ say dưới đáy biển của Cthulhu.
Phải nói, cái mớ sinh vật chắp vá tế bào lộn xộn dưới đáy biển này rất hợp cạ, phong cách sinh vật biển sâu vừa dị lại hiếm, đồng thời cái IP này ở nước ngoài hay trong nước gì cũng nổi cả.
Thế là, một mình nơi xứ người, Lý Khanh vì không muốn đi bao nuôi phú bà, quyết định bỏ nghề bác sĩ khoa tâm thần, dứt khoát chuyển sang làm tác giả video tự do tại gia.
Nửa tiếng sau.
Lý Khanh lấy cảnh thành phố dưới đáy biển trong camera làm bối cảnh, cắt bừa một đoạn mười phút.
Quân đội tuần tra bắt bớ giáo đồ trong thành phố, đánh nhau trên phố, hai người lính khống chế một con quái vật kỳ dị đánh nhau trên phố, hàng xóm buôn dưa lê.
Hắn đăng video lên hai kênh B trạm và Youtube, đồng thời viết tiêu đề:
Một ngày của người ở thành phố Rư-Lê dưới đáy biển, đang đánh thức Cthulhu! Đồng thời, ảnh bìa video là hình ảnh thành phố dưới đáy biển tuyệt đẹp, viết một loạt chữ:
Lá gan to bằng trời! Tốn 197 tiếng đồng hồ, gọt giũa miệt mài, anime thành phố Rư-Lê đáy biển thần thoại thế kỷ! Hắn quá hiểu trò giật tít bây giờ.
Để lôi kéo người xem, trên ảnh video còn có thêm mấy dòng giới thiệu hấp dẫn.
Còn ở dưới video thì hắn bán thảm:
Vì cái video này mà em thức trắng đêm rụng cả tóc, trong cái thời buổi marketing này, mong là video em làm bằng cả tấm lòng sẽ được mọi người yêu thích ạ! Hu hu, con UP nhỏ bé dồn hết tâm huyết suốt cả tháng, đừng có mỗi mấy nghìn view thôi nha! Video chất lượng cao tải mãi không lên, em để link ở dưới phần bình luận ghim đầu ạ. Hắn bán thảm một phen rồi đăng tải.
Cũng không lo không hot, B trạm giờ đang chuộng mấy cái thể loại video kỳ công nghĩ sâu làm bằng lá gan thép này lắm.
"Quả nhiên việc kiếm tiền, cố gắng chút vẫn có đường."
Giải quyết xong chuyện này, Lý Khanh cũng không để bụng.
Buổi chiều lại chạy đi tập thể hình.
Từ hôm qua, Lý Khanh đã không cần đến huấn luyện viên, thậm chí Susanne còn qua huấn luyện ngược lại hắn.
Bởi vì khối lượng tập luyện của hắn đã vượt xa người thường.
Hơn nữa mật độ cơ bắp của hắn cũng quá lớn, nhìn không đô con, nhưng sức bộc phát lại hơn hẳn mấy gã cơ bắp cuồn cuộn.
Mà nói là tập thể hình thì đúng hơn là một cuộc khảo nghiệm.
"Cử tạ, nhảy xa, nhảy cao, hiện tại đã phá kỷ lục loài người rồi, đây là khác biệt về gien sinh vật."
Lý Khanh xuống khỏi máy chạy bộ, phát hiện mình ra mồ hôi cũng ít đi, chỉ lau sơ qua bằng khăn tay.
"Con người hoàn toàn có giới hạn, đây là giới hạn di truyền, người dù có luyện tập thế nào cũng không thể chạy trăm mét trong chín giây, nhưng báo săn chạy bừa cũng đã sáu bảy giây rồi."
"Lũ hổ càng không cần luyện tập, trời sinh đã có thân hình tráng kiện cơ bắp cuồn cuộn, cơ bắp chiếm hơn nửa trọng lượng cơ thể, cái này được viết trong gien rồi."
"Mà cơ bắp con người trời sinh đã mềm nhũn, dù là dân thể hình, chỉ cần không tập nữa thì cơ bắp cũng tan biến rất nhanh."
Nhìn từ góc độ này, yếu tố cá nhân rèn luyện không ảnh hưởng nhiều, cấu trúc gien, huyết thống chủng tộc mới chi phối sinh mệnh.
Mà vì hạn chế về môi trường, hắn còn chưa thử chạy nước rút trăm mét.
Nhưng hắn cảm thấy không cần nữa, giờ chắc mình có thể tùy tiện chạy trăm mét trong năm sáu giây, phá vỡ giới hạn của loài người.
"Cảm giác tập luyện cũng gần xong rồi, cứ thế này một thời gian thì chắc không cần đến phòng tập nữa."
Dưới ánh nắng, Lý Khanh nở nụ cười ôn hòa, đeo kính râm vào rồi thong thả bước đi trên phố về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận