Sơn Hải Đồ: Từ Ăn Yêu Bắt Đầu Đại Đế Chi Lộ

Chương 1440

Nhưng hiện tại, con thần thú kia lại như c·hó c·hết, bị Trương Sở lôi tới đây.
Man Ngưu Thỏ cũng có chút ngơ ngác: “Sao lại mạnh đến vậy, ngay cả thần thú cũng bị nó bắt s·ống.”
Đồng Chiến giọng điệu ngưng trọng: “Không phải bắt s·ống, là trước g·iết một lần, lại p·h·á một lần cổ p·h·áp của thần thú. Nghiêm khắc mà nói, là g·iết thần thú Lục Ngô hai lần, cuối cùng, còn bắt s·ống nó.”
Mấy con thỏ hai mặt nhìn nhau.
Giờ phút này, ba người ca ca của Tiểu Ngô Đồng cũng không biết phải nói gì.
Đúng lúc này, Man Ngưu Thỏ nhỏ giọng nói: “Các ngươi nói xem, người như vậy, có thể coi trọng muội muội nhà ta không? Sao ta cứ cảm thấy, Tiểu Ngô Đồng vẫn luôn cho không vậy……”
Long Giác Thỏ và Đồng Chiến cũng có cảm giác tương tự.
Rất nhanh, Đồng Chiến nói: “Không được, không thể để cô cô chúng ta làm khó người ta, người như vậy vạn năm khó gặp, đây là phúc khí của Tiểu Ngô Đồng, ngàn vạn lần không thể bỏ lỡ.”
Chung quanh, những yêu tu t·h·i·ê·n tài còn chưa c·hết đều tâm phục khẩu phục, đồng thời tràn ngập chấn động.
Bắt s·ống con non của thần thú luôn hung hăng càn quấy, đây quả thực là chuyện chưa từng có từ khi khai t·h·i·ê·n lập địa.
Giờ phút này, ánh mắt của tất cả sinh linh đều dừng trên người con hổ con kh·iế·p sợ kia, đều muốn biết, con hổ con này có phải thật sự muốn nh·ậ·n Trương Sở làm chủ nhân hay không.
Tiểu Ngô Đồng thì khôi phục thể lực, tuy rằng thần chủng của nàng tạm thời không dùng được, nhưng linh lực và thân thể của nàng khôi phục cực nhanh.
Lúc này Tiểu Ngô Đồng rất vui vẻ, nàng đi đến bên cạnh Trương Sở, mắt to chớp chớp: “Lão c·ô·ng, đây là con non của thần thú đó, có thể bắt nó nh·ậ·n chủ không?”
Trương Sở nghĩ nghĩ: “Đợi chút ta thử xem, nhưng không biết có thành công không.”
Kỳ thật, đ·á·n·h đế thước của Trương Sở có năng lực “Ngự thú”, có thể khiến rất nhiều đồ vật thần phục.
Giống như Khiếu Nguyệt t·ử kim lang trước kia, chính là bị đ·á·n·h đế thước của Trương Sở đ·á·n·h một cái rồi tuyệt đối tr·u·ng thành với Trương Sở.
Nhưng để xúc động năng lực ‘Ngự thú’ thì yêu cầu đối phương cam tâm tình nguyện ăn một chút đòn.
Chỉ khi đối phương muốn chịu đ·á·n·h đế thước, Trương Sở mới có thể lựa chọn vận dụng năng lực ngự thú.
Nếu không, đối phương không cam tâm tình nguyện, trong đầu toàn là phản cốt, c·ô·ng năng ngự thú không dễ dàng kích p·h·át như vậy.
Trừ phi, thần hồn của ngươi cường độ mạnh hơn đối phương rất nhiều, trực tiếp bá vương ngạnh thượng cung.
Cho nên, việc đ·á·n·h đế thước có thể đ·á·n·h con hổ con này, khiến nó nh·ậ·n chủ hay không, Trương Sở còn muốn thử một chút mới biết được kết quả.
Giờ phút này, Tiểu Ngô Đồng vớt ra một khối chân gấu, đưa đến bên cạnh con hổ con, nói: “Ngươi ăn chút đi.”
Con hổ con kia tuy rằng q·u·ỳ rạp trên mặt đất như c·hó c·hết, nhưng vẫn rất hung hăng, nó p·h·át ra tiếng khò khè: “Nói nhiều nói nhiều nói nhiều……cút, cút, ta sẽ nguyền rủa các ngươi, cho các ngươi h·uyết n·h·ụ·c và xương cốt chia lìa, hóa thành một bãi bùn mềm, bị vạn linh dẫm đ·ạ·p!”
Trương Sở hừ lạnh một tiếng: “Ngu ngốc!”
Nói xong, Trương Sở lại lần nữa nhấc con hổ con lên, thật mạnh quăng xuống đất.
Lần này, con hổ con kia t·r·o·n·g m·i·ệ·n·g hộc cả bọt m·á·u, thân mình bất động.
Hiện trường, tất cả yêu tu đều sợ ngây người.
Đây chính là con non của thần thú!
Khó khăn lắm mới bắt được con non của thần thú, ngài không nên cho ăn ngon uống tốt, hầu hạ nó, cảm hóa nó, để nó trở thành đồng bọn của ngài sao?
Ngài thô bạo đối đãi nó như vậy, lỡ làm nó c·hết thì tổn thất lớn biết bao?
Nếu ngài có thể cảm hóa nó, khiến nó nh·ậ·n chủ, chẳng phải ngài là người đầu tiên thuần phục được thần thú ở Đại Hoang sao? Nghĩ thôi đã k·í·c·h ·đ·ộ·n·g rồi.
Nhưng Trương Sở cứ hễ động một cái là quăng nó, sắp quăng c·hết rồi, có cần phải đốt đàn nấu hạc, phí phạm của trời như vậy không?
Giờ phút này, Tiểu Ngô Đồng cũng đau lòng lắm rồi, nàng trừng lớn mắt hô to: “Ai nha ngươi làm gì vậy? Nó sắp c·hết rồi.”
“Nếu nó thà c·hết cũng không thần phục thì ta sẽ tôn trọng lựa chọn của nó.” Trương Sở nói.
Tiểu Ngô Đồng kinh ngạc: “A? Ngươi còn muốn g·iết c·hết nó à?”
Trương Sở liếc nhìn con hổ con nửa c·hết nửa s·ống kia, mở miệng nói: “Cho nó cơ hội nó không cần, hỏi lại nó một lần, nếu nó vẫn không phục thì có thể bắt đầu nhóm lửa chiên.”
Tiểu Ngô Đồng không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, nàng bỗng nhiên cảm thấy, ăn cũng không tệ.
Tuy rằng, cả Đại Hoang này, có thể lấy thần thú làm sủng vật, x·á·c thật chưa nghe nói qua.
Nhưng ăn thần thú thì càng chưa nghe nói!
Đương nhiên, Tiểu Ngô Đồng vẫn t·h·iện l·ươn·g, nàng lại vớt thêm mấy miếng t·h·ị·t, đưa đến trước mặt con hổ con, mở miệng nói:
“Hổ con à, ăn hai miếng đi, ăn miếng ăn xin này đi, ngươi sẽ là sủng vật của lão c·ô·ng ta, sau này cơm ngon rượu say.”
“Nếu ngươi không ăn, chúng ta sẽ ăn ngươi đó.”
Con hổ con chậm rãi mở mắt, bỗng nhiên, lại tóe ra ô quang.
Tiểu Ngô Đồng vừa thấy gia hỏa này lại muốn nguyền rủa mình, nàng liền đấm một quyền vào mắt con hổ con.
Bùm!
Mắt con hổ con bị đấm ra một cục u to.
“Đã nể mặt còn không biết điều, còn tưởng nguyền rủa ta, ngươi cho rằng ta dễ b·ắ·t n·ạ·t?”
Nói xong, Tiểu Ngô Đồng trực tiếp duỗi tay, bẻ miệng con hổ con ra, muốn mạnh mẽ nh·é·t miếng t·h·ị·t này vào t·r·o·n·g m·i·ệ·n·g con hổ con.
Nhưng con hổ con chỉ rống giận, không ngừng phát ra từng âm tiết p·h·ẫ·n n·ộ từ trong cổ họng, chút nào không khuất phục.
Giờ khắc này, Đồng Chiến mở miệng nói: “Tiểu Ngô Đồng, thôi bỏ đi, đây là thần thú, nó thà c·hết, cũng không làm sủng vật của người khác đâu.”
Tiểu Ngô Đồng lập tức quay đầu, mặt nhỏ nhắn cau có nói: “Đồng Chiến ca ca, ta cảm thấy, ngươi chỉ muốn ăn thịt thần thú thôi.”
Đồng Chiến lập tức cạn lời sờ sờ mũi, ngươi còn là muội muội ta sao? Sao lại nói thẳng toẹt ra như vậy!
Long Giác Thỏ cũng một bên chảy nước miếng, một bên hiên ngang lẫm l·i·ệ·t nói: “Đồng Chiến đại ca nói rất đúng, thần thú có tôn nghiêm của thần thú, thà đứng chiên trong nồi, tuyệt không q·u·ỳ gối ăn t·h·ị·t.”
Man Ngưu Thỏ thì nói: “Tiểu Ngô Đồng, ta t·h·í·c·h ăn vị cay, tốt nhất là nướng, bỏ nhiều ớt cay vào.”
Tiểu Ngô Đồng lại lần nữa nhìn về phía Trương Sở.
Trương Sở cũng đã nhìn ra, thần thú tính cách x·á·c thật hung dữ, sẽ không khuất phục.
Trương Sở cũng không để ý, dù sao g·iết thứ này rồi, nó còn có yêu đan, yêu đan rơi vào sơn hải đồ, không chừng còn sinh ra thứ thần dị hơn.
Cho nên, Trương Sở lại lần nữa nhìn về phía con hổ con, mở miệng hỏi: “Hỏi lại ngươi một lần, muốn c·hết, hay muốn s·ống.”
“Nói nhiều nói nhiều nói nhiều……” Mắt nó lộ ra hung quang, nửa điểm dáng vẻ khuất phục cũng không có.
Trương Sở đã hiểu, con thần thú hung hăng càn quấy này, x·á·c thật không thể thuần phục.
Vì thế Trương Sở nói: “Ăn thôi.”
đ·á·n·h đế thước giáng xuống, trực tiếp chặt đứt đầu con hổ con.
Hiện trường, tất cả sinh linh đều ngây người.
Mặt Tiểu Ngô Đồng c·ứ·n·g đờ: “Hả? Chặt luôn như vậy á?”
Đồng Chiến và vài người cũng hít thở không thông, đây mẹ nó là thần thú đó, ngươi một câu, liền cho bay màu?
Chung quanh, những yêu tu t·h·i·ê·n tài kia càng lạnh toát cả tay chân, đến thần thú còn muốn chém là chém, chúng nó thực sự không dám tưởng tượng, nếu chúng nó đắc tội Trương Sở thì sẽ ra sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận