Sơn Hải Đồ: Từ Ăn Yêu Bắt Đầu Đại Đế Chi Lộ

Chương 1203

Chương 1203
Bên ngoài quỷ kiệu, một chiếc đỉnh đồng lớn đang hầm một nồi thịt lớn.
Canh hầm xương hổ với thịt Đương Khang, thêm thịt bò Đại Lực Kim Cương Ngưu, thỏ Tiểu Ngô lại bỏ thêm rất nhiều bảo dược vào, khiến cho nồi canh thịt này tỏa hương thuốc ngào ngạt, ai ngửi được cũng đều không kìm lòng được mà nuốt nước miếng.
Trong kiệu minh, Tiểu Ngô đồng múc cho Trương Sở một bát canh thịt.
Trương Sở ăn uống no say, một lượng lớn huyết thực được Trương Sở nuốt vào.
Phần lớn lực lượng huyết nhục đều bị sơn hải đồ hấp thu, Trương Sở cũng chỉ là nếm thử hương vị.
Bên cạnh, Tiểu Ngô đồng ngửi thấy hương vị này cũng không ngừng nuốt nước miếng.
Trương Sở không khỏi nói: "Ăn đi, ngẩn người ra làm gì."
"Ta là thỏ thỏ, ăn chay mà." Tiểu Ngô đồng đáp.
Trương Sở lại nói: "Yên tâm đi, đều không phải người ngoài, ngươi ăn thịt, ta sẽ không nói cho ai đâu."
"Hơn nữa, ngươi không phải nói muốn trở thành người sao? Không ăn thịt, biến thành người làm gì?"
Thỏ Tiểu Ngô lập tức động lòng, nàng hỏi Trương Sở: "Làm người, nhất định phải ăn thịt sao?"
Trương Sở khẳng định trả lời: "Đương nhiên rồi, nhân loại ở Trung Châu hao hết toàn tộc chi lực, bò lên đỉnh chuỗi thức ăn, đâu phải để ăn chay."
"Có lý!" Thỏ Tiểu Ngô hít sâu một hơi, rốt cục hạ quyết tâm: "Kệ đi!"
Rồi Thỏ Tiểu Ngô nhấc lên một cái chân Đương Khang, một ngụm gặm xuống.
"Ngon!" Thỏ Tiểu Ngô vẻ mặt sảng khoái: "Nguyên lai, làm yêu ăn thịt tốt như vậy, sao trước kia ta không phát hiện ra nhỉ?"
Sau đó, Thỏ Tiểu Ngô hoàn toàn buông thả bản thân, tay trái cầm một khúc xương lớn, tay phải cầm đùi Đương Khang, một ngụm cắn xuống, vẻ mặt thỏa mãn và lười biếng.
Hai người họ ăn uống no say trong kiệu minh, khiến cho đám yêu tu và nhân loại xung quanh tế đàn đều kinh hãi.
Đặc biệt là đám thủ hạ của Long Chất, từng người hãi hùng khiếp vía, toàn thân bốc khí lạnh.
"Phải làm sao đây, làm sao đây, Long Chất đại nhân vi phạm quy củ của Nại Hà châu, hắn thì chạy rồi, chúng ta thì sao..."
"Quá khủng bố, cái lồng giam đó ngay cả rất nhiều tôn giả còn không phá nổi, tồn tại trong kiệu minh vung tay liền phá hủy, cảnh giới sâu không lường được."
"Khi nào thì đi đây, nghe nói quỷ kiệu giáng xuống, giết vài con yêu rồi sẽ rời đi mà, sao còn chưa đi? Chẳng lẽ muốn ăn ta sao?"
Đám thủ hạ Long Chất trong lòng hoảng sợ, sốt ruột.
Mà các sinh linh vốn bị nhốt trong lồng giam, nội tâm cũng sợ hãi.
"Ngàn vạn lần không được lên tiếng, quỷ kiệu tuy tới cứu chúng ta, nhưng hỉ nộ vô thường..."
"Đừng ăn nữa, đi nhanh đi, ngươi vừa đi, chúng ta mới dám chạy trốn."
"Quỷ kiệu đại nhân ơi, ngài đi nhanh đi, chỉ cần ngài vừa đi, chúng ta liền giết hết đám thủ hạ của Long Chất, chiếm lấy cửa đá!"
...
Giờ phút này, cơ hồ tất cả sinh linh ở hiện trường đều hy vọng quỷ kiệu rời đi.
Nhưng Trương Sở và Thỏ Tiểu Ngô lại không có ý định rời đi chút nào.
Hơn nữa, càng lúc càng quá đáng.
Không chỉ nấu trong đỉnh đồng lớn, bên cạnh còn dựng thêm giá nướng BBQ, rắc lên đủ loại tân hương gia vị, mùi hương mê người không ngừng lan tỏa.
Lại một con Nam Hoang cá tuế được Tiểu Ngô đồng xẻ thịt, bày ra trước mặt Trương Sở.
Hiện tại, Thỏ Tiểu Ngô đã ăn no căng, nàng bắt đầu bận trước bận sau, chuyên tâm giúp Trương Sở chuẩn bị đồ ăn.
Ban đầu, hai người còn trốn trong kiệu minh, nhưng thấy đám đại yêu không dám ngẩng đầu, hai người đơn giản buông thả bản thân, trực tiếp đi ra ngoài kiệu, không coi ai ra gì mà nướng BBQ.
Một canh giờ qua đi, bên cạnh Trương Sở và Thỏ Tiểu Ngô, các loại xương cốt đại yêu đã tích lũy thành một ngọn núi nhỏ cao bằng hai người.
Sơn hải đồ có nhu cầu quá cao đối với huyết nhục, phảng phất như vĩnh viễn không thể thỏa mãn.
Đồng thời, Trương Sở trong lòng cảm khái, đám yêu này quá thành thật.
Một canh giờ qua đi, thế nhưng không có một con yêu nào dám ngẩng đầu lên nhìn lấy một cái...
Mà Trương Sở rốt cục đem ánh mắt hướng về phía đám yêu vương trên núi.
"Ăn tiểu yêu chỉ để giải thèm, chỉ có thể giảm bớt cảm giác đói khát, không thể giải quyết vấn đề thực sự."
Ít nhất phải ăn yêu vương thì bên trong sơn hải đồ mới có chút biến hóa.
Thỏ Tiểu Ngô nhìn thấy ánh mắt của Trương Sở, tức khắc hoảng sợ, nàng nhỏ giọng nói: "Ngươi điên rồi!"
"Đương Khang yêu vương, nếu nó không trốn, ngươi có mấy phần nắm chắc bắt được nó?" Trương Sở hỏi Thỏ Tiểu Ngô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận