Không ngờ, Thời Cẩn trong quá trình trị liệu lại khiến cô phải đỏ mặt.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Là y tá trưởng của phòng khám, cô đứng ở cửa, nói tiếng anh kèm theo một chút giọng địa phương: "Anh Thời, đến lúc kiểm tra rồi ạ."
Thời Cẩn bất giác giấu Khương Cửu Sênh vào lòng, không để người lạ nhìn thấy: "Em đi cùng anh nhé."
Cô nói: "Vâng ạ."
Hai người vừa khéo gặp lại người bệnh mắc chứng hoang tưởng bị hại ở phòng bên cạnh hồi trước, anh Bertrand. Không biết có phải tò mò hay không mà anh ta nhìn trộm Khương Cửu Sênh đến mấy lần.
Thời Cẩn đẩy Khương Cửu Sênh ra sau lưng mình, ánh mắt sắc lạnh: "Anh mà còn nhìn nữa thì tôi móc mắt anh ra đấy."
Bertrand bị dọa cho hết hồn, ấp úng nói: "Không, không, không nhìn nữa."
Mồ hôi trên trán anh ta bắt đầu túa ra, chân tay run rẩy, cảm giác như có vô số những bụi gai đang đ.â.m vào người mình.
Trong mắt Thời Cẩn như có băng: "Quay đầu đi chỗ khác."
Bertrand lập tức quay đầu đi chỗ khác, hơi thở khó nhọc, bên tai còn vang lên âm thanh như lời nguyền của ma quỷ, không chịu buông tha cho anh ta: "Còn dám quay lại thì tôi vặn gãy cổ anh đấy."
Trong thời gian điều trị, tính công kích của Thời Cẩn rất mạnh.
Bertrand chỉ cảm thấy cổ họng như bị bóp chặt, sắp khóc thành tiếng, chạy đến trốn sau lưng y tá kiểm tra, sắc mặt trắng bệch, ngũ quan cứng đờ, toàn thân run lẩy bẩy.
Sắp phát bệnh đến nơi rồi...
Bertrand bắt đầu nghi ngờ cuộc sống, nghi ngờ thế giới, nghi ngờ khắp nơi đều là những kẻ gây sự, chỗ nào cũng đầy rẫy nguy hiểm: "Có phải anh ta đang nhìn chằm chằm vào tôi không?"
"Anh ta muốn móc mắt tôi, còn muốn bẻ gãy cổ tôi nữa."
"Y tá, y tá! 0789 anh ta muốn gϊếŧ tôi."
0789 là số phòng bệnh của Thời Cẩn.
"1345 cũng muốn hại tôi."
1345 là phòng bệnh bên cạnh phòng mà Bertrand mới chuyển tới.
Bertrand run bần bật chui xuống gầm ghế, ôm đầu nức nở: "Anh ta muốn gϊếŧ tôi, mau lên, mau giấu tôi đi đi!"
Y tá kiểm tra nhức hết cả đầu, hình như chứng hoang tưởng bị hại của Bertrand càng nặng thêm rồi, làm thế nào cũng không kéo nổi anh ta từ gầm ghế lên, đành tìm viện trợ: "Chị Khương, chị có thể khiến anh Thời hòa nhã, thân thiện hơn một chút không."
Khương Cửu Sênh rất ngại ngùng: "Xin lỗi."
Cô nhìn Thời Cẩn: "Thời Cẩn."
Thời Cẩn không hề có ý hối lỗi, đường hoàng nói: "Là do hắn ta nhìn em trước đấy chứ."
Khương Cửu Sênh giải thích: "Nhưng anh cũng không thể dọa người ta như thế."
Đặc biệt khi anh ta còn là bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng bị hại nữa. "Anh có dọa hắn đâu."
Thời Cẩn hời hợt nói: "Anh nói thật thôi."
Bó tay với anh.
Bertrand đó sắp sụp đổ luôn rồi, co rúm dưới gầm ghế kêu cứu om sòm, rất thảm thương.
Sắc mặt Khương Cửu Sênh trở nên nghiêm khắc: "Thời Cẩn."
Thời Cẩn cúi người nhìn vào mắt cô: "Em tức giận với anh đấy à?"
Anh không hài lòng chút nào, nhưng cũng không dám chọc giận Sênh Sênh, vẻ mặt rất băn khoăn.
Khương Cửu Sênh không nói gì.
Giận rồi, cô giận rồi... Anh sợ nhất là lúc cô tức giận.
Anh thỏa hiệp, thành khẩn nắm tay cô: "Anh nghe em là được mà."
Tâm trạng hơi gắt gỏng, còn rất bất an, nhưng anh nhịn.
Khương Cửu Sênh vỗ nhẹ lên mu bàn tay của anh dỗ dành, quay sang hỏi y tá kiểm tra: "Chúng tôi phải làm gì?"
Y tá kiểm tra ngẫm nghĩ, bước đầu tiên để giao tiếp với người mắc chứng hoang tưởng bị hại chính là thiết lập lòng tin nên cô nói: "Anh bắt tay Bertrand, hai người kết bạn đi."
Thời Cẩn rất bài xích. Phải làm bạn với loại thiểu năng ấy á!
Y tá không nhìn gương mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ của bệnh nhân Thời Cẩn mà ngồi xổm xuống nói chuyện với người bệnh mắc chứng hoang tưởng bị hại: "Anh Bertrand, anh Thời không phải là người xấu. Anh ấy sẽ không hại anh đâu, anh ấy muốn làm bạn với anh đấy."
Anh Bertrand ôm đầu, cực kỳ sợ hãi: "Không, anh ta muốn hại tôi, muốn móc mắt tôi, muốn vặn gãy cổ tôi."
Cô y tá mỉm cười ấm áp, khuyên bảo: "Sao có thể như thế chứ, anh Bertrand, anh Thời chỉ đùa với anh thôi. Anh xem, anh ấy đến đây này, hai người bắt tay xong thì sau này là bạn rồi."
Bertrand vẫn sợ run lẩy bẩy, áp mặt vào tường, định né tránh, miệng lẩm bẩm: "Bảo anh ta đi đi, bảo anh ta nhanh chóng đi đi."
Y tá hết cách.
Thời Cẩn bước tới, khoanh tay, nhìn xuống: "Đứng dậy."
Bertrand câm như hến, mím chặt môi, kéo áo trùm kín đầu.
Thời Cẩn đá chiếc ghế, lạnh lùng: "Tôi bảo anh đứng dậy."
Anh ta rúm ró, gắng sức co quắp, run như cầy sấy: "Đừng, đừng gϊếŧ tôi."
Thời Cẩn ngồi xổm xuống, giọng điệu chầm chậm ung dung: "Tôi không gϊếŧ người, Sênh Sênh nhà tôi không thích, cùng lắm thì tôi..."
Nói đến đây, anh dừng lại, suy nghĩ nên xử lý anh ta như thế nào.
Bertrand hóp bụng một cái, tè ra quần, anh ta đang tuyệt vọng tột cùng, ôm đầu khóc lóc ầm ĩ.
Khương Cửu Sênh và y tá đều bó tay.
Hai người bệnh một người mắc chứng nóng nảy cố chấp, một người mắc chứng hoang tưởng bị hại, thật sự không thích hợp làm bạn. Ngày hôm sau Bertrand liền chuyển viện.
Lễ ra mắt phim "Đế hậu" được tổ chức tại nhà hát Đế Đô. Khương Cửu Sênh và Thời Cẩn về nước trước một ngày, trong ngày lễ ra mắt, cô gặp Vũ Văn Xung Phong ở phía sau hậu trường.
Anh đến tham dự buổi lễ ra mắt với tư cách nhà đầu tư.
Lúc đó, ở trong hành lang bên ngoài phòng nghỉ, Vũ Văn Xung Phong nhìn thấy cô liền dập điếu thuốc trong tay, mở lời trước: "Bệnh tình của anh ấy thế nào rồi?"
Khương Cửu Sênh đứng cạnh tường: "Cũng ổn."
Vũ Văn Xung Phong mở cửa sổ để khói thuốc bay ra ngoài, tì khuỷu tay lên bệ cửa sổ, hơi ngả người về phía sau: "Sau này, việc của em ở bên kia sẽ do Hồ Minh Vũ phụ trách, để Mạc Băng trực tiếp liên lạc với anh ta nhé."
Cô nhận ra ý tứ đằng sau câu nói của anh: "Còn anh thì sao? Anh đi đâu?"
Anh ta lười biếng dựa vào tường, tùy tiện đáp một câu: "Ra ngoài thăm thú thôi." Chứ anh ta không nói đi đâu cả.
Ngẫm nghĩ xong, Khương Cửu Sênh nói: "Anh đi bao lâu?"
"Không biết nữa."
Anh ta phải tàn thuốc không biết dính trên ống tay áo từ lúc nào: "Chừng nào mệt thì quay về."
Không biết đi đâu, cũng không biết đi bao lâu, dù sao cưỡi ngựa xem hoa thì chỗ nào cũng giống nhau. Có khi, đi được một vòng rồi người già đi, trái tim cũng muốn nghỉ ngơi.
Anh không nói thêm nữa, lấy bao thuốc trong túi áo ra, lật qua lật lại vài cái, rồi lại đút ngược lại, không chạm vào nữa.
"Còn công ty thì sao?"
"Thính Thính sắp giải nghệ rồi, con bé sẽ quản lý công ty."
Anh ta nói chuyện phiếm, ánh mắt biếng nhác, không có ánh sáng, giống như chẳng có chút tinh thần nào: "Anh đã mời quản lý chuyên nghiệp, trước mắt anh ta sẽ hướng dẫn cho con bé."
Khương Cửu Sênh hơi ngạc nhiên: "Cô ấy muốn giải nghệ ư?"
"Giải nghệ sau trận tranh cúp thế giới, bất luận có giành được huy chương vàng hay không, anh đều sẽ bắt con bé giải nghệ."
Vũ Văn Xung Phong nhíu mày: "Vai của nó bị thương nặng lắm rồi."
Vận động viên bơi lội ít nhiều gì đều có bệnh nghề nghiệp, mà bệnh của Vũ Văn Thính có thể coi là khá nghiêm trọng. Cô ấy đã theo thể thao 12 năm, từ vận động viên thể dục dụng cụ đến vận động viên bơi lội, từ quán quân giải thanh thiếu niên đến nữ hoàng bơi bội, ngoài những vinh dự vẻ vang khắp mình, còn mang về một cơ thể đầy thương tích.
Đây chính là số phận của vận động viên quốc gia, thân thể kiệt quệ cũng chính là lúc phải nói lời chào tạm biệt.
Khương Cửu Sênh hơi xúc động: "Khi nào anh đi thì nói với tôi."
Vũ Văn Xung Phong thu tầm mắt lại, nhìn lướt qua phần bụng nhô lên của cô, nét mặt liền trở lên ôn hòa, nửa đùa nửa thật: "Nhưng em đừng đến tiễn tôi đấy."
Cô không đáp lời.
Vũ Văn Xung Phong nhẹ nhàng thay đổi chủ đề câu chuyện: "Để sau đi."
Anh hỏi: "Thời Cẩn đâu?"
"Anh ấy vừa mới uống thuốc, phải ngủ một tiếng, đang ở trong phòng nghỉ của tôi."
Khương Cửu Sênh nhìn đồng hồ: "Tôi đi xem xem anh ấy tỉnh chưa đã." Anh ừ một tiếng.
Cô vừa xoay người.
Anh gọi giật lại: "Sênh Sênh này."
Cô quay đầu: "Dạ?"
Anh trầm ngâm nhìn cô trong chốc lát, rồi hỏi: "Cuộc sống hiện tại là điều mà em mong muốn chứ?"
Cô đáp không chút do dự: "Đúng thế."
Vậy thì tốt.
"Vậy thì em hãy sống cho tốt nhé."
Anh mỉm cười, ánh mắt thư thái đi một chút, có vài phần bỡn cợt. Anh vẫy vẫy tay, ra hiệu cô có thể đi được rồi. Không biết vì lí do gì mà tuy anh đang cười nhưng cô lại không nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt anh. Chẳng biết từ lúc nào, anh đã mệt mỏi thành như thế này, và bao lâu rồi anh chưa cười một cách phóng khoáng, thoải mái.
"Anh cũng vậy."
Cô trịnh trọng nói: "Vũ Văn, anh phải sống tốt đấy."
Anh cười, giọng điệu răn dạy và quở mắng: "Em lo tốt cho bản thân em là được."
Ngừng lại một lúc: "Kiếm thật nhiều tiền vào, em là cái cây hái ra tiền của tôi đấy."
"Vâng vâng, tôi sẽ tổ chức thêm vài đại nhạc hội nữa."
Anh vẫy tay, thúc giục cô: "Em đi đi."
"Vâng."
Cô đi rồi, anh sờ vào chiếc nhẫn được đeo trên cổ sau lớp áo ngoài, bật cười chế nhạo. Cây hái ra tiền gì chứ, cục nợ mới đúng, khiến anh phải dành một đời để trå.
Đột nhiên, một giọng nói âm u từ xa xen ngang: "Còn nhìn nữa là bị lộ đấy."
Vũ Văn Xung Phong thu ánh mắt lại, không thèm nhìn Tạ Đãng lấy một cái, đi thẳng vào phòng chiếu phim. Anh tìm được một chỗ ngồi đẹp, Tạ Đãng đi theo đang định ngồi xuống bên cạnh.
"Cút"
Anh chê bai: "Đừng có ngồi bên cạnh tôi."
Tạ Đăng bị nuông chiều đến hư hỏng rồi, tính tình rất nóng nảy. Cậu ngồi phịch xuống, cứ muốn đối đầu với anh: "Tôi cứ ngồi đấy."
Vũ Văn Xung Phong không thèm để ý đến cậu ta nữa.
Mọi người lần lượt bước vào phòng chiếu phim, ồn ào huyên náo. Vũ Văn nhắm mắt nghỉ ngơi, bên tai vang lên vài lời nghiêm túc bất ngờ: "Vũ Văn, nếu có thể thì đừng thích Sênh Sênh nữa."
Một đời dài lắm.
Vũ Văn Xung Phong không mở mắt, làm như chẳng để ý mấy, đáp lại nhẹ bẫng: "Nếu như có thể."
Tạ Đăng hừ một tiếng: "Anh là kẻ ngốc nhất trong những người tôi từng gặp."
Thằng cha này khi đã thích một người thì có c.h.ế.t cũng không thay đổi, nghiêm túc đến phát sợ.
Vũ Văn Xung Phong mở mắt, vươn vai, đá một chân sang: "Cậu là đứa đáng đánh đòn nhất trong những người tôi từng gặp."
Mấy phần đa sầu đa cảm hiếm có của Tạ Đăng bị phát đạp của anh ta làm cho tan thành mây khói, cậu ta sùng lên: "Đ*ch, hôm nay ông đây mặc đồ trắng đấy, thế mà anh còn đá tôi!"
Anh lại đạp thêm phát nữa: "Để cậu khỏi ngồi cạnh tôi."
Trên chiếc quần âu của Tạ Đăng in thêm hai dấu chân. Tạ Đăng điên người. Cắt đứt quan hệ đi, cậu không cần người anh em này nữa.
Ngoài cửa sổ, ánh đèn neon rực rỡ, trăng đêm nay rất tròn. Trong phòng nghỉ không bật đèn, Khương Cửu Sênh bước đến bên giường, khẽ khàng gọi: "Thời Cẩn ơi."
"Hở?"