Ngày thứ ba sau khi xảy ra tai nạn xe ở cầu Giang Bắc.
Khương Cẩm Vũ xách máy vi tính sang căn hộ bên cạnh. Cửa không đóng, Thời Cẩn đang ngồi bên bàn ăn.
Cậu đi tới: "Anh rể."
Thời Cẩn không ngẩng đầu.
Nhìn chiếc bàn phủ một tấm vải trắng đang bày một hàng dụng cụ phẫu thuật,
còn có cả mấy quả táo, Khương Cẩm Vũ hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Thời Cẩn đeo găng tay, cầm d.a.o giải phẫu cúi đầu nói: "Mổ xác."
Khương Cẩm Vũ cạn lời.
Cậu lại nhìn hai quả táo trong khay, phần lõi bị móc rỗng, cắt thành miếng nhỏ đặt ở một bên, vết cắt rất gọn gàng. Ngoại trừ "ruột già ruột non" thì những bộ phận khác cậu không thể nhận ra hình dáng gì, có lẽ là "lục phủ ngũ tạng".
Cậu chọn chỗ ngồi cách xa một chút, xoay màn hình máy tính về phía Thời Cẩn, nói: "Em có phát hiện mới."
Dao phẫu thuật dừng lại.
Cậu nói kết luận trước: "Có lẽ chị em không có mặt trên chiếc xe bị nổ kia."
Quả táo bị moi "tim" ở trong tay Thời Cẩn lăn trên mặt đất, anh ngẩng đầu lên. Không biết đã bao lâu không ngủ mà hốc mắt anh rất đỏ, ánh mắt nóng bỏng xua tan tất cả u tối, chỉ thoáng giây đã có lại sức sống.
Cô vẫn còn sống.
Anh cũng sống lại rồi.
"Nửa giờ trước khi xảy ra tai nạn, thiết bị theo dõi của chị gái em đã được mở lên."
Khương Cẩm Vũ mở bản đồ định vị ra rồi phóng to: "Vị trí hiển thị không phải cầu Giang Bắc, mà là ở chỗ này."
"Camera theo dõi thì sao?" Thời Cẩn hỏi, ánh mắt của anh phát ra ánh sáng rực rỡ.
Khương Cẩm Vũ mở video lên: "Đây là video theo dõi của con đường này."
Cậu bấm phát video.
Trong video theo dõi, chiếc Volvo màu bạc vừa lái vào đường hai chiều thì một chiếc xe tải lớn bỗng nhiên chuyển làn. Tần Tả vội vàng bẻ lái nhưng chính vào lúc này lại có một ông già bất ngờ xông ra rồi bị đυ.ng ngã xuống đất. Trong video không thấy rõ tình trạng vết thương của ông già kia, chỉ thấy ông ta đứng dậy đi vào hẻm nhỏ ở ngã tư, Tần Tả xuống xe đuổi theo xem xét tình hình, hai người đó một trước một sau ra khỏi phạm vi của camera theo dõi. Không bao lâu sau, Khương Cửu Sênh cũng xuống xe. Hơn mười phút sau thì có người vác một cái túi màu đen cao cỡ đầu người quay về trong xe, sau đó lái xe đi.
Vóc dáng người đó rất nhỏ lại mặc quần áo của Tần Tả nhưng tuyệt đối không phải Tần Tả, ở bên trong túi màu đen kia chắc hẳn có chứa một người.
Đồn cảnh sát Giang Bắc.
Nhận được điện thoại của bên pháp y, Triệu Đằng Phi mừng ra mặt, anh ta nói với Hoắc Nhất Ninh: "Đội trưởng, có báo cáo khám nghiệm tử thi rồi."
"Gửi cho tôi."
Triệu Đằng Phi lập tức gửi báo cáo sang.
Thang Chính Nghĩa đứng bên cạnh không nhịn được hỏi đội phó: "Có phải Khương Cửu Sênh không?"
Triệu Đằng Phi nói: "Không phải."
Tin tức này khiến mọi người đều mừng rỡ! Đúng là chuyện vui mà!
Thang Chính Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng mấy ngày rốt cuộc cũng có thể thả lại vào trong n.g.ự.c rồi, chỉ cần người chưa c.h.ế.t thì đó chính là tin tức tốt.
"Trong hai cái xác này có một cái bị mắc bệnh ung thư gan, vốn đã không còn sống được bao lâu nữa, cái còn lại một xác hai mạng kia thì trong phổi không có dấu vết hít phải khói. Nói đúng hơn là không phải là bị ngạt c.h.ế.t hay đốt chết, trên người cũng không có vết thương chí mạng do tai nạn xe tạo thành nên pháp y kết luận rằng người này đã không còn hô hấp từ trước khi xảy ra vụ tai nạn bất ngờ kia."
Triệu Đằng Phi ngừng lại hít một hơi: "Ngoài ra, lúc trước khi điều tra xử lý án mạng của nhà họ Ôn thì trong hồ sơ dữ liệu của chúng ta có lữu trữ ADN của Khương Cửu Sênh. Tôi cũng đã so sánh, không trùng khớp."
Vậy có nghĩa là giả c.h.ế.t à.
Ly miêu tráo thái tử, Khương Cửu Sênh bị đổi đi rồi.
Thang Chính Nghĩa đánh hơi được một chút manh mối: "Vậy thì, hai cái xác kia là ai?"
Triệu Đằng Phi lắc đầu nói không biết: "Trong kho dữ liệu ADN không có thông tin của hai người này, đến nay chưa xác minh được danh tính. Nhưng có lẽ người bị mắc ung thư gan kia bị Tô Phục mua chuộc, dù sao cũng không sống được lâu nên dứt khoát làm người c.h.ế.t thay, còn một xác hai mạng kia thì hơi rắc rối."
Thang Chính Nghĩa hỏi: "Tại sao lại rắc rối?"
"Trên mặt, trên cổ đều có vết ngón tay, pháp y giám định là c.h.ế.t do nghẹt thở."
Theo như kinh nghiệm phá án nhiều năm, Triệu Đằng Phi khẳng định: "Là bị bóp chết."
Ai ác như vậy chứ, một xác hai mạng mà cũng xuống tay được.
Đây lại là một khác vụ án rồi.
Hoắc Nhất Ninh lười biếng đón lời, nói một câu: "Không phải do Tô Phục mua chuộc."
Thang Chính Nghĩa mờ mịt: "Hả?"
Không phải Tô Phục thì là ai? Tên tài xế lái xe tải kia khai hết rồi, gã nhận tiền từ Tô Phục nên mới gϊếŧ Khương Cửu Sênh. "Là đồng bọn của cả ta."
Thang Chính Nghĩa giật nẩy cả mình: "Tô Phục còn có đồng bọn nữa à?"
Không ngờ lại là hợp tác cùng gây án.
"Có điều, đồng bọn của ả không giúp ả gϊếŧ người." Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, kẻ đó chỉ muốn bắt người thôi.
Thang Chính Nghĩa đần người ra.
Hoắc Nhất Ninh sờ cằm rồi xoay cây bút trong tay.
Khương Cửu Sênh không c.h.ế.t mà là bị treo đầu dê bán thịt chó, đây chẳng phải là chứng minh tốt nhất sao. Tô Phục muốn gϊếŧ Khương Cửu Sênh, nhưng tên đồng bọn của ả lại chỉ cần người thôi, một người còn sống.
"Lấy tất cả tư liệu về người mắc bệnh ung thư gan của bệnh viện đến rồi sàng lọc một chút, mau chóng xác định danh tính nạn nhân."
Hoắc Nhất Ninh lại nói: "Ngoài ra, đến bệnh viện hỏi xem, gần đây có bệnh viện nào bị mất xác không."
"Yes Sir!"
Sắp xếp xong Hoắc Nhất Ninh gọi cho Thời Cẩn. Nếu là trước đây, kiểu gì Thời Cẩn cũng sẽ nói đủ mấy lời khách sáo máy móc, nhưng bây giờ anh nói rất ít, vừa mở miệng đã làm người ta sợ đến vỡ mật.
Hoắc Nhất Ninh mở miệng trước: "Anh đã xem báo cáo khám nghiệm tử thi chưa?"
Anh vẫn không lộ vui buồn ra ngoài: "Rồi."
Hoắc Nhất Ninh không giải thích nhiều, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề: "Anh có nghi ngờ ai là đồng bọn của Tô Phục không?"
Anh lãnh đạm nói: "Có."
"Ai?"
Giọng Thời Cẩn lạnh đi, anh nói: "Đừng nhúng tay vào chuyện của tôi."
Bây giờ anh chỉ tin vào bản thân mình.
Hoắc Nhất Ninh hiểu rõ, ý của Thời Cẩn là sẽ không đi theo con đường chính đáng. Anh không phản đối anh ấy, chỉ cảnh cáo anh ấy: "Tôi có thể không nhúng tay vào nhưng vẫn là câu nói đó, Thời Cẩn, nên giữ chừng mực, đừng phạm pháp."
Hoắc Nhất Ninh nhấn mạnh: "Anh có vợ và con, không thể ngồi tù được."
Bây giờ cái gì Thời Cẩn cũng có thể làm ra được, nhất niệm thành ma nhất niệm thành Phật, nếu như không kéo lại thì nhất định anh sẽ rơi xuống vực mất. Khó khăn lắm Khương Cửu Sênh mới kéo anh trở về con đường đúng đắn được nên không thể để mặc anh tiếp tục đi xuống lần nữa.
Thời Cẩn không mấy bận tâm, lạnh lùng mỉa mai: "Nếu tôi thật sự muốn phạm pháp thì anh nghĩ rằng anh bắt được tôi à?"
Biết Khương Cửu Sênh chưa chết, chỉ số IQ của người này cũng quay trở lại. Lúc trước bị mất lý trí, anh chỉ dùng bạo lực, cứ thế nào hung nhất thì làm. Bây giờ đầu óc tỉnh táo thì ngoại trừ bạo lực ra anh còn có sức mạnh của trí tuệ nữa, vô cùng nham hiểm.
Anh ấy như vậy lại càng nguy hiểm hơn rồi!
Hoắc Nhất Ninh hơi do dự, nói một câu gãi đúng chỗ ngứa: "Đúng, chưa chắc luật pháp đã có thể trừng trị anh, nhưng Khương Cửu Sênh nhất định có thể trị anh."
Nói bóng gió là: Anh dám coi trời bằng vung thử xem, đừng quên Khương Cửu Sênh rất quang minh lỗi lạc.
Thời Cẩn cúp luôn điện thoại.
"Tút tút tút tút tút"
Hoắc Nhất Ninh bật cười, vỏ quýt dày vẫn còn có móng tay nhọn đấy. "Chính Nghĩa, giúp tôi đặt một thùng táo đưa đến cho Thời Cẩn."
Thang Chính Nghĩa không hiểu ý của đội trưởng: "Tặng táo làm gì vậy?"
Chúc mừng Khương Cửu Sênh bình an sao?
Nào ngờ Hoắc Nhất Ninh lại nói: "Để anh ta dùng giải phẫu."
Thang Chính Nghĩa nín thinh.
Toàn thân Thang Chính Nghĩa đều thấy không ổn, sống lưng rét lạnh. Không được, anh không thể tự mình đưa đồ tới đó, chỉ sợ đến rồi lại không về được thôi. Ngộ nhỡ Thời Cẩn thấy mặt mũi anh sáng sủa, vui tai vui mắt hơn mấy quả táo kia liền chuyển sang muốn giải phẫu anh thì sao? Trời ơi, không thể nghĩ nữa, quá đáng sợ.
Vừa có kết quả báo cáo pháp y chưa được bao lâu thì nhà họ Vũ Văn cũng nhận được tin tức.
Vũ Văn Thính lên tầng đánh thức anh của cô.
"Anh."
"Anh ơi."
Vũ Văn Xung Phong mở mắt ra: "Ừm."
Vũ Văn Thính kéo rèm che cửa sổ ra để ánh sáng chiếu vào: "Có báo cáo của cảnh sát rồi, t.h.i t.h.ể đó không phải của Khương Cửu Sênh."
Cô nói chắc chắn: "Chắc chắn cô ấy vẫn chưa chết."
Anh nghe một lúc mới xử lý xong thông tin, vội ngồi bật dậy. Hai ngày nay anh gầy đi rất nhiều, cộng với việc mặc quần áo màu trắng nên nhìn càng có vẻ ốm yếu. Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng rồi tan vào trong mắt anh, cuối cùng đáy mắt cũng dần có lại vẻ rạng rỡ.
Anh lấy điện thoại di động, gọi một cuộc điện thoại: "Ba."
Vũ Văn Đàm Sinh đáp lại: "Ừ."
"Giúp con với."
Làm ba con suốt hai mươi mấy năm nhưng anh rất ít khi cầu xin ba anh điều gì.
Vũ Văn Đàm Sinh có hơi bất ngờ: "Chuyện gì vậy?"
Vũ Văn Xung Phong cầm áo khoác, từ trên giường đứng dậy nói: "Giúp con kiểm tra bộ phận quản lý đường bay, con muốn biết gần đây có những ai đã xin đường bay tư nhân."
Vũ Văn Đàm Sinh hiếm lắm mới hỏi anh một câu: "Vì người kia của nhà họ Từ sao?"
Ông biết, con trai ông thích cô gái kia.
Vũ Văn Xung Phong ừ một tiếng.
Muốn mà không có được, đứa con trai này của ông có lẽ cũng sẽ đi con đường cũ của ông thôi. Một khi đã đi thì sẽ dùng cả đời để đi. Chẳng trách sao Đường Hồng Nguyệt lại nói, thằng bé rất giống ông.
Vũ Văn Đàm Sinh không nói nhiều, nhận lời ngay: "Buổi tối sẽ giao cho con."
Vũ Văn Xung Phong cúp điện thoại, nói với Vũ Văn Thính: "Em quay về tập huấn đi."
Tháng sau cô còn có giải World Championship nên phải huấn luyện khép kín.
Cô lắc đầu, vẻ mặt cố chấp: "Em không yên tâm."
"Có gì mà không yên tâm chứ?"
Vũ Văn Xung Phong xoa xoa đầu cô giống như đùa giỡn: "Yên tâm, anh của em sẽ không c.h.ế.t vì tình đâu."
Còn lâu cô mới tin.
Mặc dù bây giờ anh vẫn còn sống, nhưng đó cũng là bởi vì chưa có tin tức xấu của Khương Cửu Sênh mà thôi.
Sau khi biết được xác c.h.ế.t không phải Khương Cửu Sênh, bầu không khí ở nhà họ Từ mới tốt hơn chút, không còn trầm lặng nữa, ít nhất thì ông cụ Từ và Từ Bình Chinh cũng đã dần khoẻ lại.
Hai ngày nay Từ Thanh Bách đều xin nghỉ phép. Anh cầm thức ăn cho mèo đi vào sân cho Đại Hoàng ăn. Đại Hoàng ngửi thấy mùi mới chịu chui ra khỏi hộp giấy rồi nằm dài ra ăn.
Từ Thanh Bách chọc chọc vào cục thịt trên bụng nó: "Hai ngày nay cả nhà chúng ta đều gầy, chỉ có mày là mập thôi."
Đại Hoàng kêu meo một tiếng rồi tiếp tục ăn.
Từ Thanh Bách trách mắng mèo xong tự nhủ nói một câu: "Cũng may không phải là cô ấy."
Cũng đúng, bọn họ là người trong giang hồ thì sao lại c.h.ế.t dễ dàng như vậy được, hơn nữa cô ấy còn là người đứng thứ ba thế giới.
Đại Hoàng: "Meo meo."
Xong lại tiếp tục ăn, vùi đầu ăn miếng to hơn.
Cảm xúc bị đè nén mấy ngày nay được giải tỏa một chút nên Từ Thanh Bách thở phào nhẹ nhõm rồi vuốt ve đầu của Đại Hoàng: "Mày ngủ tạm mấy ngày trong hộp giấy, chờ cô ấy quay lại sẽ xây nhà lớn cho mày nhé."
Đại Hoàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Meo meo."
Lòng bàn chân nó như bôi dầu, nhanh chóng nhảy về phía sau rồi trốn vào trong hộp.
Ồ, Thời Cẩn tới rồi.
Từ Thanh Bách quay đầu lại, quả nhiên thấy được một khuôn mặt tuấn tú tinh xảo nhưng lạnh băng như chán ghét cả thế giới. Đừng nói Đại Hoàng, bây giờ đến cả đầu trâu mặt ngựa thấy Thời Cẩn cũng sẽ trốn thôi. Một người sống sờ sờ nhưng lại âm u hơn cả người chết, toàn thân toát ra cảm giác người lạ chớ gần, lại lộ ra vẻ tàn độc và hung bạo.
Từ Thanh Bách cố gắng nhưng vẫn không nhịn được: "Tôi chân thành đề nghị anh đi tìm Đường Diên khám xem."
Anh đoán rằng bệnh này của Thời Cẩn cũng không nhẹ, ít nhất chỉ riêng việc có khuynh hướng bạo lực kia cũng đã không phải là trò đùa nữa rồi.