Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng

Chương 81: Thuyết Phục

Chương 81: Thuyết Phục
Chương 81: Thuyết Phục
"Mẫu thân đã quên Thu Nương từng nổi tiếng một thời sao? Mặc dù bà ta xuất thân là thế nhưng mà lại được cha yêu thương rất nhiều, ngay cả mẫu thân cũng phải tránh đụng chạm đến bà ấy. Kết quả thì sao? Lúc rời khỏi kinh thành còn không phải đã bị bỏ rơi sao? Sự tồn tại của huynh đệ bọn con mặc dù có thể đảm bảo được địa vị của mẫu thân, nhưng mà không đảm bảo được tình cảm mà cha dành cho mẫu thân cả đời được!""Sẽ không đâu, cha của con cũng không thích vợ chồng lão tam, làm sao có thể vì bọn họ mà trở mặt với ta được.""Đúng là cha không thích lão tam, nhưng cha rất thích giữ thể diện, đặc biệt là trước mặt trưởng tộc. Mẫu thân đừng quên là mấy năm trước ông ấy là người đứng đầu trong tộc, là đối tượng để mọi người nịnh nọt, có thể nói là được nhiều người ủng hộ, hào quang tỏa ra vô tận. Nhưng mà sau này thì sao? Vì một trăm mẫu đất, vì con và đại ca vô tích sự, có thể nói là bị trưởng tộc làm cho mất mặt. Lúc mà lão tam bị đuổi ra khỏi nhà mà chẳng được chia một chút tài sản gì là vì mất mặt trước trưởng tộc. Bây giờ mối quan hệ giữa trưởng tộc và lão tam càng ngày càng tốt, mẫu thân cho rằng cha sẽ có thể giữ được mặt mũi của mình hay sao? Bây giờ mẫu thân lại bảo cha phải tỏ lòng, đừng nói là mất mặt với lão tam, chuyện này mà đến được tai trưởng tộc, mẫu thân nói thử xem cha phải giấu mặt vào đâu đây? Hơn nữa con thấy qua bản thỏa thuận chia nhà rồi, trên đó ghi rõ là lão tam không được nhận bất kỳ tài sản nào cho nên là không cần chịu trách nhiệm phụng dưỡng. Tuy nhiên vẫn sẽ phải dựa theo tập quán trong làng mà tặng quà vào ngày lễ và thanh toán viện phí cho cha."Tất nhiên hắn không nói là trên đó ghi rõ không bao gồm cả Lưu Thị.Hắn không quan tâm đến điểm này, suy cho cùng thì các tài sản của đại phòng sau này sẽ thuộc về hắn. Hắn không đủ khả năng để nuôi mẹ mình nên bị người khác coi thường.Lưu Thị nghe xong bình tĩnh lại một chút, nhưng vẫn nói: "Nó cũng là con trai, dựa vào đâu mà không cần phụng dưỡng chứ."Cố Thừa Nghiệp thấy bà ta vẫn không chịu nghe, hắn mất kiên nhẫn, nói: "Mặc dù con vợ lẽ được chia tài sản ít, nhưng mà hắn cũng được chia ba mươi phần trăm, đã thế lúc trước chia nhà thì đã lấy hai bộ quần áo vải bố, một cái chăn cũ. Đừng nói đến hắn, nếu là con thì con cũng không muốn phải báo hiếu đâu."Lưu Thị sau khi nghe xong liền kinh ngạc nhìn hắn ta, bắt gặp ánh mắt kiên định của hắn, nhất thời bà ta không biết phải nói gì.Cố Thừa Nghiệp thấy vậy thì lại không nhịn được, dù sao tất cả những gì mẫu thân của hắn làm là đều vì hắn.Nghĩ thế cho nến hắn đỡ bà ta ngồi xuống, dịu giọng nói tiếp: "Mẫu thân, bây giờ lão tam cũng đã dọn ra ngoài rồi, cũng không ai có thể tranh giành tài sản với con được, thế nên mẫu thân nên đối xử với người nhà như trước kia, nếu không thì không chừng cha sẽ thật sự rời xa mẫu thân."Lưu thị nghe xong quay đầu nhìn hắn ta một cái, mặc dù không nói gì nữa, nhưng cũng dần dần bình tĩnh lại, sau đó suy nghĩ lại về cuộc sống sau khi trở về.Từ sau khi bà ta phù chính, cuộc sống vợ của phu thê họ dường như vẫn như cũ, lão gia cũng tôn trọng mình trước sau như một, nhưng bởi vì một số chuyện có ý kiến không hợp, mà trái lại cơ hội ông ngủ bên cạnh bà ta càng ít hơn.Nghĩ đến Quách thị vẫn xem là trẻ tuổi thì trong lòng đột nhiên có cảm giác nguy cơ, bà ta cũng không muốn vừa đuổi đi một người lớn, lại tới một người nhỏ, xem ra bà ta vẫn phải chú ý đến chuyện bên đó nhiều hơn.Về phần lão Tam, quả thật phải chú ý đến phương pháp, nếu không thật sự ầm ĩ đến khó coi thì ba người bọn họ đều không được yên ổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận