Sau Khi Sống Lại Ta Chỉ Cùng Gái Hư Yêu Đương
Chương 17: Ngươi cảm thấy ta cần xuất ngoại sao?
Cho nên nói, con người cần phải hiểu cho nhau, đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ.
Nếu không cho các ngươi "cưa cẩm" một cô gái, các ngươi sẽ không bao giờ biết được bản thân "khó cưa" đến mức nào.
Lương Xán than thở:
"Giờ thì biết đám con trai chúng ta khó khăn thế nào rồi chứ, sau này có cáu kỉnh thì hãy nhớ lại trải nghiệm hôm nay."
"Tiểu Tuyết!"
Phía bên kia, Uông Nguyên bắt đầu ra sức, bá đạo tổng tài một tay ôm bạn gái vào lòng:
"Là ta không đúng, sau này ngươi đi đâu, ta liền đi đó!"
Bạn gái:
"Ta xuất ngoại, ngươi cũng xuất ngoại sao?"
Uông Nguyên:
"Ngươi không đi nổi."
Lương Xán thầm kêu một tiếng hỏng bét, mẹ kiếp, gần mực thì đen.
Thằng nhóc này ở cùng mình mấy ngày, tốt thì không học được, chỉ toàn học được cái miệng thối cực hạn.
"Bởi vì ta biết rõ, chuyện này không liên quan đến việc có tiền hay không, ngươi là cô gái hiểu chuyện, hiếu thuận, sẽ không nỡ rời xa cha mẹ!"
Uông Nguyên kích động nói.
Không thể ngờ, sự thông minh cũng bị hắn học được.
Văn Khê Anh vỗ tay tán thưởng sự cơ trí của Uông Nguyên.
Thịnh Thư Ý cũng liên tục gật đầu:
"Tốt tốt tốt, lâm trận phát huy khá đấy."
Lương Xán trầm mặc.
Đệch mợ, coi như cái thứ gì chứ, vậy mà ta lại phải gọi mỹ nữ đến để cho các ngươi làm vai phụ.
Tiểu Tuyết nghe xong, nghẹn ngào hỏi:
"Vậy nếu ta ra tỉnh thì sao?"
Uông Nguyên:
"Ta đi cùng ngươi!"
"Cha mẹ ngươi có đồng ý không?"
"Không đồng ý, ta liền tự mình kiếm tiền học phí, ta sẽ hỏi Lương Xán mượn, sau này ta làm chó cho hắn!"
Lương Xán cười, lại có chuyện của ta ở đây rồi sao?
Mẹ nó, biết rõ tiền của lão tử kiếm thế nào không, liều mạng đổi lấy đấy!
"Ô ô ô. ."
Tiểu Tuyết khóc.
Uông Nguyên giờ phút này cũng không còn ậm ừ nữa, cúi đầu hôn xuống.
"Ai nha!"
Hai cô gái đang nhìn lén, nhao nhao che mắt, nhưng kẽ hở lại lớn tướng.
Đôi mắt hồ ly xinh đẹp và mắt hạnh nhân, không chớp mắt hướng phía bên kia nhìn.
Thịnh Thư Ý cùng Văn Khê Anh nín hơi ngưng thần, phảng phất như đều hối hận, vì sao lại đứng cách xa như vậy.
Căn bản là không thấy rõ được chi tiết đầu lưỡi đánh nhau mà, này!
Lương Xán thầm mắng một tiếng:
"Đệch mợ, đầu lưỡi là dùng để nếm mặn nhạt, các ngươi rốt cuộc dùng nó để làm những chuyện loạn thất bát tao gì vậy?"
A, đợi đã... đúng là dùng để nếm mặn nhạt đó ! Ta không có nói sai.
Bên kia hôn thật là thâm tình a.
"Bụp!"
pháo hoa nổ tung, trên bầu trời tung bay những cánh hoa màu sắc.
"Chúc mừng hai vị quay lại với nhau!"
Lương Xán nhảy ra ngoài, vứt ống pháo hoa:
"Đi, ăn cơm thôi."
Tiểu Tuyết trông thấy Lương Xán, lập tức xấu hổ trốn vào trong ngực Uông Nguyên.
Lúc này, Thịnh Thư Ý và Văn Khê Anh cũng đi tới, ở bên cạnh mỉm cười vỗ tay.
"Chúc mừng, chúc mừng."
"Chúc mừng, chúc mừng."
Nói xong, lặng lẽ đi nhặt bó hoa bị ném lúc nãy.
"Lương Xán, đã lâu không gặp."
Tiểu Tuyết không còn nước mắt, chào hỏi Lương Xán.
Lương Xán gật đầu mỉm cười:
"Đúng vậy, suýt chút nữa thì không gặp lại nhau nữa."
Tiểu Tuyết xấu hổ, lại trốn vào trong ngực Uông Nguyên:
"Nguyên Nguyên, anh xem hắn kìa..."
Xem ngươi cái đầu quỷ!
Uông Nguyên tiếp lời:
"Không sao, lần này chúng ta có thể hòa giải, Lương Xán đã bỏ ra không ít công sức, ta nên mời hắn một bữa."
"Còn có hai vị mỹ nữ này nữa."
Uông Nguyên cũng không quên giới thiệu Thịnh Thư Ý và Văn Khê Anh.
Tiểu Tuyết hiếu kì quan sát hai vị thiếu nữ đẹp trước mặt.
Các nàng thật sự quá xuất chúng.
"Hai vị mỹ nữ này là..."
Tiểu Tuyết nhìn về phía Uông Nguyên.
Uông Nguyên giải thích:
"Em đừng hiểu lầm, các nàng đều là người tốt, không có bất luận quan hệ mờ ám gì với Lương Xán cả."
Tiểu Tuyết sau khi nghe xong tán thành nói:
"Chắc chắn rồi, em hiểu rõ tính cách của Lương Xán."
Ngươi hiểu rõ cái gì, ta hỏi ngươi?
Hiểu rõ ta không cưa được mỹ nữ sao?
Có tin hay không, ta hắc hóa "cua" luôn cả ngươi?
Ôm mỹ nhân về, Uông Nguyên cất cao giọng nói:
"Vậy đi, ta mời mọi người ăn bữa khuya, đừng ai tranh với ta, tối nay ta trả tiền."
Lương Xán mặt không đổi sắc hỏi hai vị đại tiểu thư:
"Các ngươi biết rõ phòng ăn đắt nhất là nhà hàng nào không?"
Uông Nguyên im lặng.
Thịnh Thư Ý giả mù sa mưa trấn an Lương Xán:
"Ngươi không muốn ghen ghét huynh đệ của mình nha."
Văn Khê Anh:
"Đúng vậy, con trai phải rộng lượng một chút."
Lương Xán trầm mặc không nói gì.
Đêm hôm khuya khoắt, các nhà hàng sang trọng đều đóng cửa.
Thế là, mọi người liền tìm một quán tôm gần đó để ăn.
Một cân thơm cay, một cân tê cay, một cân tôm luộc, hai cân tôm vị thập tam hương.
Uông Nguyên hưng phấn nói với Lương Xán:
"Huynh đệ, chúng ta uống chút nha?"
Lương Xán tức giận nói:
"Ta đệch mợ, thân là quý tộc độc thân uống rượu gì chứ, lỡ uống say rồi một mình về nhà té chết thì sao, ngươi phụ trách nuôi cha mẹ ta à?"
"Ngươi đừng vội mà."
"Ta vội sao, cười chết người, ta là người đàn ông có cảm xúc ổn định."
Uông Nguyên cười ha ha, sau đó nhíu mày:
"Lương Xán, ngươi xem, ngươi xem."
Nói rồi, đưa tay ôm Hà Tuyết.
Hà Tuyết từ chối:
"Ai nha, anh đừng như vậy."
tiện chết ngươi đi được.
Lương Xán hầm hừ đi lấy tôm, bỗng nhiên, một bàn tay nhỏ đeo găng tay nilon, đặt một con tôm hùm đã bóc vỏ vào bát của hắn.
Những người có mặt ở đây, tất cả đều nhìn về phía Thịnh Thư Ý.
Thịnh Thư Ý lại cầm một con tôm khác lên bóc, trấn định tự nhiên:
"Nhìn ta làm gì?"
Sau khi hắn bị cha ta nổ đầu, cơm đều là ta đút cho, bóc con tôm thì có gì lạ.
"Lương Xán, ta cũng giúp ngươi bóc!"
Văn Khê Anh nghiêng đầu, thoăn thoắt bóc cho Lương Xán một con tôm, còn nhúng vào trong canh cho đậm đà.
Lương Xán hất tay, lớn tiếng hô:
"Nhân viên phục vụ, cho hai cốc bia dinh dưỡng!"
Uông Nguyên khuyên nhủ:
"Ca, bóc tôm hùm không tiện uống rượu a, tay nhớp nháp."
Lương Xán đánh mái tóc, thanh âm hùng hậu:
"Đệ, ngươi cảm thấy ta cần tự mình động thủ sao?"
"Lương Xán, ngươi vừa nói chính mình vị thành niên?"
Văn Khê Anh hỏi.
Thịnh Thư Ý mở miệng:
"Sinh nhật hắn vào tháng mười."
Lương Xán:
"Vị thành niên, ta thi bằng lái kiểu gì?"
Nhưng sự thật đã không còn quan trọng nữa.
Văn Khê Anh vẻ mặt kinh hỉ, lập tức vui vẻ nói:
"Vậy trong ba chúng ta, ngươi nhỏ nhất rồi, sau này sẽ là. ."
Văn Khê Anh chỉ Thịnh Thư Ý:
"Tỷ tỷ."
Rồi lại chỉ chính mình:
"Tỷ tỷ!"
Cuối cùng chỉ hướng Lương Xán, đắc ý nói:
"Đệ đệ!"
Đúng đúng đúng, đệ đệ ta, đệ đệ ta.
Văn Khê Anh rốt cục không phải là người nhỏ nhất, tâm tình vô cùng vui vẻ:
"Ta bóc tôm cho đệ đệ, 'maknae' nha, là phải được chiếu cố."
'Maknae' là tiếng Hàn, có nghĩa là 'em út'.
Mấy năm nay phim Hàn rất nổi tiếng ở trong nước, Lương Xán cũng biết vài câu.
Hắn ngay tại chỗ thể hiện trình độ tiếng Hàn của mình.
Mọi người vui vẻ trò chuyện, đều là học sinh lớp mười hai vừa tốt nghiệp, tự nhiên sẽ nói đến những dự định sau này.
Hà Tuyết nói:
"Cha mẹ không muốn em ra tỉnh, học đại học trong tỉnh cũng được, tốt nghiệp rồi có thể thi công chức."
Tin tức này tự nhiên khiến Uông Nguyên vui vẻ nhất.
"Thịnh đại tiểu thư xuất ngoại, còn Văn đại tiểu thư thì sao?"
Uông Nguyên hỏi.
Văn Khê Anh cười tủm tỉm trả lời:
"Ta học ở Học viện Truyền thông Chiết Giang, lúc lớp mười một đã quyết định rồi."
"Ta học ở Học viện Kỹ thuật Hàng không, Lương Xán tạm định học ở Đại học Bách khoa Điện tử, ba trường chúng ta ở gần nhau."
Uông Nguyên vỗ bàn, nâng ly rượu lên, "Ta xem qua bản đồ, Đại học Bách khoa Điện tử và Học viện Truyền thông Chiết Giang đối diện nhau đấy!"
Văn Khê Anh liếc mắt nhìn Lương Xán, cười hì hì nói:
"Đệ đệ nha, sau này tỷ tỷ có chuyện gì, ngươi phải gọi là đến ngay nha."
Lương Xán nhấp một ngụm bia dinh dưỡng:
"Dễ nói, dễ nói."
Bầu không khí rất hài hòa, mọi người cười cười nói nói, duy chỉ có Thịnh Thư Ý có vẻ hơi trầm mặc.
Ăn xong bữa khuya, Uông Nguyên muốn đưa Hà Tuyết về nhà.
Văn Khê Anh cũng ngồi vào xe Land Rover, vẫy tay tạm biệt Lương Xán:
"Thật sự không cần tiện đường đưa ngươi sao?"
"Không sao, ta ăn no quá, đợi Uông Nguyên ở đây rồi tản bộ về."
"Được, ở trường gặp lại!"
Chiếc xe Land Rover chầm chậm rời đi, Lương Xán đứng tại chỗ đợi Uông Nguyên, còn dặn đi dặn lại:
"Không được lề mề lãng phí thời gian."
Lúc này, chiếc xe Benz màu đen vốn đã rời đi, lại vòng trở lại, dừng trước mặt Lương Xán.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp kiêu kỳ của Thịnh Thư Ý.
Nàng nhìn Lương Xán, sau đó giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:
"Ngươi cảm thấy, ta có thật sự cần xuất ngoại không?"
Loại vấn đề này, lẽ ra không đến lượt Lương Xán trả lời.
Thịnh Thư Ý mím môi, lẳng lặng nhìn Lương Xán.
Lương Xán trầm mặc một lúc, nhìn về phía nàng:
"Không xuất ngoại, điểm của ngươi ở trong nước có trường đại học nào nhận sao?"
Nếu không cho các ngươi "cưa cẩm" một cô gái, các ngươi sẽ không bao giờ biết được bản thân "khó cưa" đến mức nào.
Lương Xán than thở:
"Giờ thì biết đám con trai chúng ta khó khăn thế nào rồi chứ, sau này có cáu kỉnh thì hãy nhớ lại trải nghiệm hôm nay."
"Tiểu Tuyết!"
Phía bên kia, Uông Nguyên bắt đầu ra sức, bá đạo tổng tài một tay ôm bạn gái vào lòng:
"Là ta không đúng, sau này ngươi đi đâu, ta liền đi đó!"
Bạn gái:
"Ta xuất ngoại, ngươi cũng xuất ngoại sao?"
Uông Nguyên:
"Ngươi không đi nổi."
Lương Xán thầm kêu một tiếng hỏng bét, mẹ kiếp, gần mực thì đen.
Thằng nhóc này ở cùng mình mấy ngày, tốt thì không học được, chỉ toàn học được cái miệng thối cực hạn.
"Bởi vì ta biết rõ, chuyện này không liên quan đến việc có tiền hay không, ngươi là cô gái hiểu chuyện, hiếu thuận, sẽ không nỡ rời xa cha mẹ!"
Uông Nguyên kích động nói.
Không thể ngờ, sự thông minh cũng bị hắn học được.
Văn Khê Anh vỗ tay tán thưởng sự cơ trí của Uông Nguyên.
Thịnh Thư Ý cũng liên tục gật đầu:
"Tốt tốt tốt, lâm trận phát huy khá đấy."
Lương Xán trầm mặc.
Đệch mợ, coi như cái thứ gì chứ, vậy mà ta lại phải gọi mỹ nữ đến để cho các ngươi làm vai phụ.
Tiểu Tuyết nghe xong, nghẹn ngào hỏi:
"Vậy nếu ta ra tỉnh thì sao?"
Uông Nguyên:
"Ta đi cùng ngươi!"
"Cha mẹ ngươi có đồng ý không?"
"Không đồng ý, ta liền tự mình kiếm tiền học phí, ta sẽ hỏi Lương Xán mượn, sau này ta làm chó cho hắn!"
Lương Xán cười, lại có chuyện của ta ở đây rồi sao?
Mẹ nó, biết rõ tiền của lão tử kiếm thế nào không, liều mạng đổi lấy đấy!
"Ô ô ô. ."
Tiểu Tuyết khóc.
Uông Nguyên giờ phút này cũng không còn ậm ừ nữa, cúi đầu hôn xuống.
"Ai nha!"
Hai cô gái đang nhìn lén, nhao nhao che mắt, nhưng kẽ hở lại lớn tướng.
Đôi mắt hồ ly xinh đẹp và mắt hạnh nhân, không chớp mắt hướng phía bên kia nhìn.
Thịnh Thư Ý cùng Văn Khê Anh nín hơi ngưng thần, phảng phất như đều hối hận, vì sao lại đứng cách xa như vậy.
Căn bản là không thấy rõ được chi tiết đầu lưỡi đánh nhau mà, này!
Lương Xán thầm mắng một tiếng:
"Đệch mợ, đầu lưỡi là dùng để nếm mặn nhạt, các ngươi rốt cuộc dùng nó để làm những chuyện loạn thất bát tao gì vậy?"
A, đợi đã... đúng là dùng để nếm mặn nhạt đó ! Ta không có nói sai.
Bên kia hôn thật là thâm tình a.
"Bụp!"
pháo hoa nổ tung, trên bầu trời tung bay những cánh hoa màu sắc.
"Chúc mừng hai vị quay lại với nhau!"
Lương Xán nhảy ra ngoài, vứt ống pháo hoa:
"Đi, ăn cơm thôi."
Tiểu Tuyết trông thấy Lương Xán, lập tức xấu hổ trốn vào trong ngực Uông Nguyên.
Lúc này, Thịnh Thư Ý và Văn Khê Anh cũng đi tới, ở bên cạnh mỉm cười vỗ tay.
"Chúc mừng, chúc mừng."
"Chúc mừng, chúc mừng."
Nói xong, lặng lẽ đi nhặt bó hoa bị ném lúc nãy.
"Lương Xán, đã lâu không gặp."
Tiểu Tuyết không còn nước mắt, chào hỏi Lương Xán.
Lương Xán gật đầu mỉm cười:
"Đúng vậy, suýt chút nữa thì không gặp lại nhau nữa."
Tiểu Tuyết xấu hổ, lại trốn vào trong ngực Uông Nguyên:
"Nguyên Nguyên, anh xem hắn kìa..."
Xem ngươi cái đầu quỷ!
Uông Nguyên tiếp lời:
"Không sao, lần này chúng ta có thể hòa giải, Lương Xán đã bỏ ra không ít công sức, ta nên mời hắn một bữa."
"Còn có hai vị mỹ nữ này nữa."
Uông Nguyên cũng không quên giới thiệu Thịnh Thư Ý và Văn Khê Anh.
Tiểu Tuyết hiếu kì quan sát hai vị thiếu nữ đẹp trước mặt.
Các nàng thật sự quá xuất chúng.
"Hai vị mỹ nữ này là..."
Tiểu Tuyết nhìn về phía Uông Nguyên.
Uông Nguyên giải thích:
"Em đừng hiểu lầm, các nàng đều là người tốt, không có bất luận quan hệ mờ ám gì với Lương Xán cả."
Tiểu Tuyết sau khi nghe xong tán thành nói:
"Chắc chắn rồi, em hiểu rõ tính cách của Lương Xán."
Ngươi hiểu rõ cái gì, ta hỏi ngươi?
Hiểu rõ ta không cưa được mỹ nữ sao?
Có tin hay không, ta hắc hóa "cua" luôn cả ngươi?
Ôm mỹ nhân về, Uông Nguyên cất cao giọng nói:
"Vậy đi, ta mời mọi người ăn bữa khuya, đừng ai tranh với ta, tối nay ta trả tiền."
Lương Xán mặt không đổi sắc hỏi hai vị đại tiểu thư:
"Các ngươi biết rõ phòng ăn đắt nhất là nhà hàng nào không?"
Uông Nguyên im lặng.
Thịnh Thư Ý giả mù sa mưa trấn an Lương Xán:
"Ngươi không muốn ghen ghét huynh đệ của mình nha."
Văn Khê Anh:
"Đúng vậy, con trai phải rộng lượng một chút."
Lương Xán trầm mặc không nói gì.
Đêm hôm khuya khoắt, các nhà hàng sang trọng đều đóng cửa.
Thế là, mọi người liền tìm một quán tôm gần đó để ăn.
Một cân thơm cay, một cân tê cay, một cân tôm luộc, hai cân tôm vị thập tam hương.
Uông Nguyên hưng phấn nói với Lương Xán:
"Huynh đệ, chúng ta uống chút nha?"
Lương Xán tức giận nói:
"Ta đệch mợ, thân là quý tộc độc thân uống rượu gì chứ, lỡ uống say rồi một mình về nhà té chết thì sao, ngươi phụ trách nuôi cha mẹ ta à?"
"Ngươi đừng vội mà."
"Ta vội sao, cười chết người, ta là người đàn ông có cảm xúc ổn định."
Uông Nguyên cười ha ha, sau đó nhíu mày:
"Lương Xán, ngươi xem, ngươi xem."
Nói rồi, đưa tay ôm Hà Tuyết.
Hà Tuyết từ chối:
"Ai nha, anh đừng như vậy."
tiện chết ngươi đi được.
Lương Xán hầm hừ đi lấy tôm, bỗng nhiên, một bàn tay nhỏ đeo găng tay nilon, đặt một con tôm hùm đã bóc vỏ vào bát của hắn.
Những người có mặt ở đây, tất cả đều nhìn về phía Thịnh Thư Ý.
Thịnh Thư Ý lại cầm một con tôm khác lên bóc, trấn định tự nhiên:
"Nhìn ta làm gì?"
Sau khi hắn bị cha ta nổ đầu, cơm đều là ta đút cho, bóc con tôm thì có gì lạ.
"Lương Xán, ta cũng giúp ngươi bóc!"
Văn Khê Anh nghiêng đầu, thoăn thoắt bóc cho Lương Xán một con tôm, còn nhúng vào trong canh cho đậm đà.
Lương Xán hất tay, lớn tiếng hô:
"Nhân viên phục vụ, cho hai cốc bia dinh dưỡng!"
Uông Nguyên khuyên nhủ:
"Ca, bóc tôm hùm không tiện uống rượu a, tay nhớp nháp."
Lương Xán đánh mái tóc, thanh âm hùng hậu:
"Đệ, ngươi cảm thấy ta cần tự mình động thủ sao?"
"Lương Xán, ngươi vừa nói chính mình vị thành niên?"
Văn Khê Anh hỏi.
Thịnh Thư Ý mở miệng:
"Sinh nhật hắn vào tháng mười."
Lương Xán:
"Vị thành niên, ta thi bằng lái kiểu gì?"
Nhưng sự thật đã không còn quan trọng nữa.
Văn Khê Anh vẻ mặt kinh hỉ, lập tức vui vẻ nói:
"Vậy trong ba chúng ta, ngươi nhỏ nhất rồi, sau này sẽ là. ."
Văn Khê Anh chỉ Thịnh Thư Ý:
"Tỷ tỷ."
Rồi lại chỉ chính mình:
"Tỷ tỷ!"
Cuối cùng chỉ hướng Lương Xán, đắc ý nói:
"Đệ đệ!"
Đúng đúng đúng, đệ đệ ta, đệ đệ ta.
Văn Khê Anh rốt cục không phải là người nhỏ nhất, tâm tình vô cùng vui vẻ:
"Ta bóc tôm cho đệ đệ, 'maknae' nha, là phải được chiếu cố."
'Maknae' là tiếng Hàn, có nghĩa là 'em út'.
Mấy năm nay phim Hàn rất nổi tiếng ở trong nước, Lương Xán cũng biết vài câu.
Hắn ngay tại chỗ thể hiện trình độ tiếng Hàn của mình.
Mọi người vui vẻ trò chuyện, đều là học sinh lớp mười hai vừa tốt nghiệp, tự nhiên sẽ nói đến những dự định sau này.
Hà Tuyết nói:
"Cha mẹ không muốn em ra tỉnh, học đại học trong tỉnh cũng được, tốt nghiệp rồi có thể thi công chức."
Tin tức này tự nhiên khiến Uông Nguyên vui vẻ nhất.
"Thịnh đại tiểu thư xuất ngoại, còn Văn đại tiểu thư thì sao?"
Uông Nguyên hỏi.
Văn Khê Anh cười tủm tỉm trả lời:
"Ta học ở Học viện Truyền thông Chiết Giang, lúc lớp mười một đã quyết định rồi."
"Ta học ở Học viện Kỹ thuật Hàng không, Lương Xán tạm định học ở Đại học Bách khoa Điện tử, ba trường chúng ta ở gần nhau."
Uông Nguyên vỗ bàn, nâng ly rượu lên, "Ta xem qua bản đồ, Đại học Bách khoa Điện tử và Học viện Truyền thông Chiết Giang đối diện nhau đấy!"
Văn Khê Anh liếc mắt nhìn Lương Xán, cười hì hì nói:
"Đệ đệ nha, sau này tỷ tỷ có chuyện gì, ngươi phải gọi là đến ngay nha."
Lương Xán nhấp một ngụm bia dinh dưỡng:
"Dễ nói, dễ nói."
Bầu không khí rất hài hòa, mọi người cười cười nói nói, duy chỉ có Thịnh Thư Ý có vẻ hơi trầm mặc.
Ăn xong bữa khuya, Uông Nguyên muốn đưa Hà Tuyết về nhà.
Văn Khê Anh cũng ngồi vào xe Land Rover, vẫy tay tạm biệt Lương Xán:
"Thật sự không cần tiện đường đưa ngươi sao?"
"Không sao, ta ăn no quá, đợi Uông Nguyên ở đây rồi tản bộ về."
"Được, ở trường gặp lại!"
Chiếc xe Land Rover chầm chậm rời đi, Lương Xán đứng tại chỗ đợi Uông Nguyên, còn dặn đi dặn lại:
"Không được lề mề lãng phí thời gian."
Lúc này, chiếc xe Benz màu đen vốn đã rời đi, lại vòng trở lại, dừng trước mặt Lương Xán.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp kiêu kỳ của Thịnh Thư Ý.
Nàng nhìn Lương Xán, sau đó giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:
"Ngươi cảm thấy, ta có thật sự cần xuất ngoại không?"
Loại vấn đề này, lẽ ra không đến lượt Lương Xán trả lời.
Thịnh Thư Ý mím môi, lẳng lặng nhìn Lương Xán.
Lương Xán trầm mặc một lúc, nhìn về phía nàng:
"Không xuất ngoại, điểm của ngươi ở trong nước có trường đại học nào nhận sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận