Sau Khi Sống Lại Ta Chỉ Cùng Gái Hư Yêu Đương

Chương 101: Đám chúng ta, đàn ông Lương gia, nhu cầu lớn (3)

Đái Duyệt Đình nghe xong vui vẻ:
"Biết lớn rồi à, còn biết quan tâm tới việc làm ăn trong nhà, không tệ, thử kinh doanh hiệu quả rất tuyệt, về sau tỷ lệ khách vào ở sẽ không kém."
Quả nhiên, làm thủ đoạn.
Thịnh Thư Ý hít sâu, cuối cùng vẫn lựa chọn gián ngôn:
"Mẹ, con biết hiện tại làm ăn khó khăn, nhưng con cảm thấy cho dù hoàn cảnh chung có tệ đến đâu, cũng không thể dùng thủ đoạn phạm pháp để kiếm lời."
Đái Duyệt Đình hỏi chấm?
Thịnh Thư Ý thở dài:
"Mẹ, con cũng không gạt mẹ, con có một người bạn tối nay ở khách sạn nhà mình, cậu ấy gặp phải chuyện rất khó coi, còn than vãn với con nữa."
"Cũng may người bạn kia của con ý chí kiên định, nếu không cậu ấy đã bị vấy bẩn rồi!"
"May mà cậu ấy không biết khách sạn đó là mẹ mở, nếu không sau này con làm sao ăn nói với cậu ấy!"
Thịnh Thư Ý một hồi vận chuyển, cuối cùng càng nói càng chua xót, giọng nói nghẹn ngào.
"Mẹ, con biết mẹ ly hôn với Thịnh Vũ Phong xong gửi gắm tình cảm vào sự nghiệp, nhưng con cũng không hy vọng mẹ đi đường ngang ngõ tắt, như vậy con thật sự sẽ rất lo lắng, đến sách cũng không muốn đọc nữa."
Đầu bên kia điện thoại, Đái Duyệt Đình thấy Thịnh Thư Ý sắp khóc, lập tức cũng hoảng hốt.
"Ôi, mẹ không có làm ăn kiểu đó, nhà chúng ta có nghèo cũng không thể kiếm loại tiền bẩn thỉu đó!"
"Có thể..."
Đái Duyệt Đình ngắt lời Thịnh Thư Ý, ôn nhu giải thích; "Mẹ nói thật với con, con cũng đừng giận có được không."
"Vâng, mẹ nói đi."
"Mẹ biết con nói đến người bạn kia là ai, là Lương Xán đúng không?"
Đái Duyệt Đình nói khẽ, nhưng ngữ khí ẩn chứa sự kiên định không cho phép nghi ngờ:
"Đó là mẹ đối với cậu ấy một lần khảo nghiệm, về phần tại sao khảo nghiệm cậu ấy, con hẳn là rõ ràng."
"Thư Ý, Lương Xán là hạng người gì mẹ trước đó không rõ, nhưng tối thiểu hiện tại mẹ biết, cậu ấy là một nam sinh biết giữ mình trong sạch."
"Ở vào tuổi của cậu ấy mà có được sự kiên định và đạo đức thế này, thật sự không dễ."
Vất vả dỗ dành Thịnh Thư Ý, sau khi cúp điện thoại, Đái Duyệt Đình cũng cảm thấy rất hoang đường, cười khổ nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
Kim Lệ Dung cũng cảm thấy chuyện này quá ly kỳ, cười ha hả cảm khái:
"Chị Đình, chị nói xem chuyện này, tên nhóc kia cũng thật có ý tứ, còn tranh công với Thư Ý nữa chứ."
"Em cũng cảm thấy là tranh công đúng không?"
Đái Duyệt Đình cười khanh khách lắc đầu:
"Nhưng loại tranh công này, coi như không tệ."
Cổ nhân có câu rất hay, quân tử xét việc làm chứ không xét nội tâm, nếu xét nội tâm thì trên đời không có người hoàn mỹ.
Đối mặt với cơ thể nóng bỏng mê người, chỉ cần là đàn ông bình thường thì không thể không có chút tà niệm.
Nhưng ngươi nhịn được không thực hiện hành vi đó, chính là quân tử.
Tám chuyện là việc mà con người say mê nhất, Kim Lệ Dung hiếu kỳ hỏi:
"Chị Đình, theo tính cách bây giờ của chị, không thể nào hoàn toàn không biết gì về Lương Xán, hiện tại nhân phẩm của cậu ta đã qua khảo nghiệm, về sau có phải là ủng hộ cậu ta và Thư Ý không?"
"Nói cái này còn sớm."
Đái Duyệt Đình mỉm cười nói:
"Tôi có đi gặp chủ nhiệm lớp cấp ba của Thư Ý, Lương Xán này đúng là xuất thân trong sạch, bố mẹ đều ở trong thể chế, bố còn là trưởng phòng một cục trong thành phố."
Kim Lệ Dung nghe xong hai mắt tỏa sáng:
"Vậy thì tốt quá, tuy không phải lãnh đạo gì to tát, nhưng ít nhất trên địa bàn này có chút thân phận và mặt mũi, hơn nữa những đứa trẻ trong gia đình thể chế thế này, tính cách đều khá cao ngạo."
"Đúng vậy, nhà chúng ta có chút tài sản, lại chỉ có một đứa con gái, tìm con rể thì người thế này thích hợp nhất."
Đái Duyệt Đình tán thành nói:
"Đầu tiên bố mẹ có chút quan hệ và quen biết trong giới quan chức, giáo dục con cái không thành vấn đề, so với tìm người tương đương, có khi còn trèo cao tốt hơn nhiều."
"Không sai, những gia đình thế này không quá tơ tưởng tiền bạc của chúng ta mà khúm núm luồn cúi, thứ hai, con gái chúng ta đến lúc đó ở nhà chồng, cũng có thể mạnh mẽ mà nói chuyện."
Kim Lệ Dung nói đến đây, bỗng nhiên cười:
"Ôi chị Đình, đúng là chị đã khai sáng cho tôi, sau này tôi muốn tìm con rể, cũng theo điều kiện này mà tìm!"
Đái Duyệt Đình cười ha hả khoát tay:
"Chúng ta đang nói chuyện xa vời quá, còn sớm lắm."
"Không sớm, không sớm, con cái lớn nhanh lắm, chớp mắt một cái là tốt nghiệp đại học, rồi sau đó lại bàn đến chuyện cưới xin?"
Kim Lệ Dung giọng nói rất kiên định:
"Chờ Tiểu Anh tốt nghiệp, cho dù không về quê, hoặc Hàng Châu hoặc Thượng Hải, xa hơn nữa tôi sẽ không để con bé đi."
Đái Duyệt Đình cũng rất tán đồng, hai người mẹ nói chuyện cứ như là chuyện sau này rất xa, nhưng trong lòng đều hiểu rõ.
Tương lai rất xa, kỳ thật chỉ là chuyện trong nháy mắt.
"Có điều Tiểu Anh xinh đẹp như vậy, đoán chừng đối với điều kiện ngoại hình của con trai cũng yêu cầu rất cao đây."
Đái Duyệt Đình nhắc nhở.
Kim Lệ Dung vỗ tay, tương đương tán thành:
"Ôi chị Đình chị không biết, con bé khi còn bé đã đặc biệt thích trai đẹp, suốt ngày nào là Oppa Hàn Quốc, nào là Phi Luân Hải, mỹ nữ cũng thích, không biết đã đi bao nhiêu buổi hòa nhạc của Thái Y Lâm."
"Thư Ý nhà tôi cũng thế, trong phòng dán áp phích Namikaze Minato, toàn thích tuấn tú."
"Cậu Lương Xán kia dáng dấp đúng là không tệ, trách sao Thư Ý thích thế."
"Không sai, hiện tại những cái khác còn chưa kết luận được, nhưng về ngoại hình thì đúng là đạt yêu cầu."
"Chị Đình, nếu Thư Ý nhà chị thật sự có gì tiến triển với Lương Xán, đến lúc đó nhờ Thư Ý hỏi giúp một chút, xem Lương Xán có bạn bè nào điều kiện tương tự không, giới thiệu cho con gái tôi một người nhé."
"Không vấn đề!"
Hai người mẹ liền riêng phần mình về tương lai của con gái, vui vẻ trao đổi ý kiến, mãi đến tận khuya.
Cha mẹ đôi khi lại bởi vì quá quan tâm con cái, cho nên thay con nghĩ rất nhiều, quyết định rất nhiều.
Con người đều là như thế, dù là nam nữ yêu nhau, cũng sẽ bởi vì quan tâm và thích, mà có vẻ hơi bá đạo.
Hôm sau, Lương Xán trước đó đã về trường học, đang xếp hàng mua bữa sáng trong nhà ăn, trông thấy Thịnh Thư Ý cũng ngáp một cái đến mua cơm.
"Này, em yêu!"
Lương Xán lên tiếng chào hỏi.
Thịnh Thư Ý dụi mắt, nghe thấy có người gọi mình, chăm chú nhìn phát hiện là Lương Xán, vô thức co giò bỏ chạy.
Lương Xán thấy thế, bữa sáng cũng không mua, tiến lên một tay xách đại tiểu thư:
"Em bỏ rơi anh hả, thấy anh liền chạy?"
"Ôi anh làm gì vậy?"
Thịnh Thư Ý rụt cổ lại:
"Em là một thiếu nữ có nhan sắc thần cấp, bị anh xách giữa đám đông mất mặt lắm!"
Lương Xán buông Thịnh Thư Ý, đánh giá trên dưới một lượt, chợt nhớ đến chuyện tối hôm qua.
"Em báo cảnh sát chưa?"
"Ách..."
Thịnh Thư Ý sợ nhất Lương Xán hỏi chuyện này.
Đang nghĩ xem làm sao lấp liếm cho qua, liền nghe Lương Xán nói:
"Không báo cảnh sát thì thôi, đường ai nấy đi, chúng ta cũng đừng chặn đường làm ăn của người ta."
"Có thể mở một khách sạn lớn như vậy, còn dám làm ăn kiểu đó, nói không chừng là nhân vật hung ác đây!"
Thịnh Thư Ý chớp mắt mấy cái, cười khan vài tiếng:
"Có phải không, anh có nghĩ nhiều quá không, kỳ thật trong chuyện này có hiểu lầm?"
"Cô ta dám đòi anh ba ngàn, còn có thể có hiểu lầm gì!"
Lương Xán nghiến răng nghiến lợi:
"Chỉ thiếu kề dao vào cổ ép anh tiêu tiền, điều này nói rõ đối phương là một kẻ tàn nhẫn."
"Nếu bị bọn họ biết là em báo cảnh sát, không chừng sẽ trả thù."
"Hả?"
Thịnh Thư Ý nghiêng đầu, mặt đầy ngây thơ lãng mạn:
"Anh quan tâm em à?"
Lương Xán: ...
Xán ca quay đầu tiếp tục xếp hàng mua cơm.
Đôi khi nói chuyện với mấy người não yêu đương này mệt thật đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận