Rõ Ràng Có Thể Ăn Cơm Chùa, Ta Lại Muốn Trảm Yêu Trừ Ma
Chương 28: Tu đạo hơn 20 năm cũng không phải là vì cùng ngươi giảng nhân tình gì lõi đời
**Chương 28: Tu đạo hơn 20 năm, không phải để cùng ngươi giảng nhân tình thế thái**
【 Đã bảo ngươi đừng lo chuyện bao đồng, tốt rồi chứ, giờ thì bỏ tiền nằm viện còn phải vào đồn làm biên bản. 】 Mưa đạn tiếc rèn sắt không thành thép.
Tần Mạch lại ngồi trên ghế dài ở bệnh viện gửi tin nhắn cho Từ Lan.
[ Bảo bối, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, có thể không qua đón em được rồi. ] Chỉ lát sau, tin nhắn của Từ Lan đã trả lời.
[ Ừm, bên em còn rất nhiều văn kiện phải xử lý, đêm nay vừa hay có thể làm cho xong. ] Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một đôi vợ chồng trung niên chạy chậm đến, hướng thẳng về phòng phẫu thuật, cả hành lang bệnh viện đều vang vọng tiếng bước chân của họ.
Bọn họ chạy tới không lâu, một người trung niên tóc hoa râm đi đến trước mặt Tần Mạch.
"Xin chào ngài, Tần tiên sinh, tôi là Trương Cường, đội trưởng đội ba của tỉnh. Chúng tôi nghi ngờ ngài có liên quan trực tiếp đến vụ việc này, mời ngài theo chúng tôi đi một chuyến."
Nghe vậy, Tần Mạch không nói nhiều, đưa tay ra mặc kệ còng lại.
Trương Cường cũng không hỏi nhiều, mang theo hắn đi về phía cửa bệnh viện, ngay lúc hắn bước ra cửa, xoay người một khắc này, hắn trợn tròn mắt.
Tần Mạch vốn đang bị còng lại đã biến thành một hình nộm khí cầu được vá bằng da chắp nối.
Đôi mắt trống rỗng của khí cầu dõi theo hắn, khóe miệng quái dị cong đến tận mang tai, một cơn gió lạnh thổi tới, Trương Cường chỉ cảm thấy lạnh cả người từ gót chân xông thẳng lên thiên linh.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
"Alo, alo?"
"Người của anh đâu?!! Tại sao thằng nhóc kia vẫn còn ngồi ở đó?!"
Trong điện thoại, giọng nam trầm thấp mang theo tức giận vang lên.
Trương Cường vô thức quay đầu, chỉ thấy Tần Mạch ngồi trên ghế dài cuối hành lang, nhìn điện thoại.
"Có nghe tôi nói không đấy?!!"
"Ôi, xin lỗi Triệu tiên sinh, tôi lập tức đi bắt người."
Trương Cường nắm chặt tay, mở khóa còng tay của khí cầu, lần nữa đi vào bệnh viện.
Ngay khi hắn bước vào bệnh viện.
Ba!
Đèn bệnh viện đột nhiên tắt ngúm, dưới ánh đèn khẩn cấp, Tần Mạch ngồi ở vị trí ban đầu, khuôn mặt được ánh đèn điện thoại chiếu sáng, khóe miệng mang theo độ cong quỷ dị.
"Tần, Tần tiên sinh..."
Không đợi hắn nói xong, Tần Mạch đưa hai tay ra.
Mọi thứ đều tự nhiên như vậy, tự nhiên đến mức quái dị.
Một cỗ ý lạnh đánh úp từ phía sau Trương Cường, bầu không khí ngột ngạt khiến hắn càng thêm bất an, thấy Tần Mạch đứng dậy, hắn liền dẫn Tần Mạch nhanh chóng đi ra ngoài bệnh viện.
Tuy nhiên, khi bước ra khỏi bệnh viện, một vật chậm rãi bay lơ lửng trên đỉnh đầu hắn.
Trương Cường quay người, một đôi hốc mắt đen ngòm trống rỗng đã triệt để phá hủy phòng tuyến tâm lý của hắn.
"Quỷ, quỷ..."
Ba!
Một tiếng giòn giã.
Đau đớn ập đến từ gương mặt.
Lại bình tĩnh lại, chỉ thấy Trương Cường đang ngồi ở ghế lái chính của một chiếc Rolls-Royce, còn dây thừng trắng buộc khí cầu trên ghế phụ quấn quanh cổ hắn.
"Ngươi là ai?" Ngoài cửa xe, Lâm Phàm nheo mắt nhìn chằm chằm Trương Cường.
Không đợi hắn phản ứng, Lâm Phàm đóng sầm cửa xe, "Trần thúc! Trần thúc, có người trộm xe!"
Nghe vậy, Trần thúc vừa đưa Tần Mạch vào xe cảnh sát vỗ trán, bất đắc dĩ.
"Hai đứa nhóc các ngươi không thể yên tĩnh một lát sao?"
Tháng này toàn bắt bọn họ hai, thật coi đồn là nhà mình chắc? Một ngày không về xem thì trong lòng không thoải mái?
Đi đến bên cạnh Lâm Phàm, Trần thúc vừa định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Trương Cường đang sùi bọt mép trong xe với sợi dây thừng trắng do chính mình buộc, vội vàng mở cửa xe cứu người.
"Được, được, sợ tội tự sát đúng không?"
Lâm Phàm chĩa điện thoại về phía Trương Cường, "Mọi người làm chứng cho tôi, tôi không làm gì cả."
【 Thần TM sợ tội tự sát. 】 【 Không phải, thứ này tà môn vậy sao? Dùng cái gì làm ra? 】 【 Hình như là da đầu, vì tóc nên lỗ chân lông trên da đầu lớn hơn so với những bộ phận khác... 】 Mưa đạn thám tử bắt đầu phân tích.
Trần thúc đưa người đến bệnh viện xong liền dẫn Lâm Phàm lên xe cảnh sát.
Tắt phát sóng trực tiếp, Lâm Phàm nhìn về phía Trần thúc, "Thúc, chúng ta là người tuân thủ luật pháp..."
"Thôi đi, đừng có lôi mấy thứ đó ra với ta, hai đứa các ngươi hở miệng ta đã biết muốn phóng cái rắm gì."
Nói xong, sắc mặt Trần thúc giãn ra, "Bên này đã cho người điều tra rồi, tài xế say rượu còn lái xe quá tốc độ nghiêm trọng, các ngươi đi làm bút lục là được."
Nghe vậy, Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm.
Rất tốt, thiết lập nhân vật tuân thủ luật pháp của mình vẫn chưa bị sụp đổ.
Khi Lâm Phàm và hai người đang trên đường đến đồn cảnh sát, trong một trang viên ở kinh thành, một ông lão mặt mày sa sầm, qua rất lâu, có một cuộc điện thoại gọi đến.
"Lão Triệu à, ông đã về hưu rồi, cũng là đồng chí cũ, không cần thiết làm căng quan hệ như vậy, lại nói, đây là tiểu tử nhà ông làm sai trước."
Nghe vậy, lão giả nghiến răng ken két, sau khi bình tĩnh lại chốc lát mới mở miệng: "Triệu Phong ta chỉ có đứa cháu trai này, hắn để Triệu gia ta tuyệt hậu, ta cũng không để hắn sống tốt!"
Triệu lão cúp điện thoại, từ cổ áo lấy ra một lọ thuốc uống một viên, sau khi dưỡng sức thì vẫy tay với người trung niên bên cạnh.
"Đi sắp xếp đi, ta không muốn gặp lại hắn."
"Vâng." Người đàn ông trung niên không nói nhiều, gật đầu một cái rồi quay người rời đi.
Cùng lúc đó, Cục linh dị Ma Đô.
Ông lão mặc áo bào xám cầm điện thoại dừng một chút, sau đó bất đắc dĩ thở dài.
"Thật là lời hay khó khuyên bảo quỷ đáng chết a."
...
Cục cảnh sát thành phố Ma Đô.
"Đến rồi à?" Nhìn thấy Tần Mạch, thanh niên vừa rót nước lên tiếng chào hỏi.
"Mã ca bận rộn à? Ta làm xong lời khai, đợi lát nữa rồi đi."
"Vậy à, vừa hay ta sắp tan ca, đợi lát nữa đi quán đồ nướng thành đông uống chút không?"
"Được, dù sao ta cũng không có việc gì."
Nhìn mà xem, đây chính là nhân mạch, Tần Mạch ở khu cầu vượt này lăn lộn hơn hai năm, người trong cuộc hắn cơ hồ đều quen biết.
Tiếp xúc nhiều, liền sẽ phát hiện bọn họ và dân đi làm bình thường không khác nhau là bao.
Theo lệ thường, những chuyện nhỏ nhặt thế này ngồi phòng làm việc nhiều nhất nửa tiếng là xong, nhưng lần này lại không giống.
Một tiếng trôi qua, Trần thúc vẫn chưa đi vào.
Tần Mạch bất đắc dĩ đi ra ngoài xem tình hình.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, đã thấy Trần thúc và một người áo đen đang cãi nhau đến đỏ mặt tía tai.
"Tần Mạch phạm tội ở Ma Đô, vậy thì đó là chuyện của Ma Đô chúng ta, dựa vào đâu mà đem hồ sơ điều đến kinh thành?"
Nghe vậy, người trung niên áo đen mặt đỏ bừng lên, đập tay xuống bàn: "Đội trưởng Trần!! Nhắc lại lần nữa, đây là văn kiện do bộ ở tỉnh Bắc Tỉnh đưa xuống, xin hãy tuân thủ kỷ luật tổ chức! Anh thật sự cho rằng tôi không dám lột cái lớp da này của anh hả?"
Trần thúc sa sầm mặt, giật phăng phù hiệu cảnh sát xuống, định ném vào mặt hắn.
"Trần thúc."
Tần Mạch đi đến phía sau, nắm lấy cổ tay Trần thúc.
"Không sao đâu, không phải là đi kinh thành một chuyến sao? Rất nhanh là có thể trở về."
Trần thúc vẻ mặt bất đắc dĩ: "Về phòng làm việc đợi đi! Chuyện này có liên quan gì đến ngươi? Hôm nay không cho một lời giải thích hợp lý, ai cũng đừng hòng đưa ngươi đi."
Một vụ tai nạn giao thông bình thường, cấp trên lại muốn dời vụ án đi, kẻ ngu cũng biết bọn họ muốn làm gì.
Ở Ma Đô ít nhất Từ Lan còn có thể tìm một chút quan hệ, nếu thật sự đến kinh thành, vậy thì không phải là người ta muốn nói gì thì chính là cái đó sao?
Trong mắt Trần thúc, Tần Mạch chính là kiểu người lỗ mãng, làm việc hoàn toàn không biết cái gì là đạo lý đối nhân xử thế.
Hắn thấy, đến kinh thành, bọn họ tùy tiện dùng chút thủ đoạn, kích động hắn một chút, coi như sau này ra ngoài, nửa đời cũng coi như tàn phế.
Sự thật đúng như Trần thúc nghĩ, Tần Mạch xác thực không hiểu cái gì gọi là đạo lý đối nhân xử thế.
Tuy nhiên, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế thì hắn chính là kẻ lỗ mãng sao?
Nực cười.
Hắn Tần Mạch tu đạo hơn 20 năm, không phải để cùng ngươi nói đạo lý đối nhân xử thế.
Ngươi không muốn thể diện, thiên sư sẽ giúp ngươi giữ thể diện.
Theo 'thiên sư' bị người kinh thành mang đi.
Khí cầu vốn bị khí tức của Tần Mạch khóa chặt trong xe tự mình mở cửa bay ra ngoài.
【 Đã bảo ngươi đừng lo chuyện bao đồng, tốt rồi chứ, giờ thì bỏ tiền nằm viện còn phải vào đồn làm biên bản. 】 Mưa đạn tiếc rèn sắt không thành thép.
Tần Mạch lại ngồi trên ghế dài ở bệnh viện gửi tin nhắn cho Từ Lan.
[ Bảo bối, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, có thể không qua đón em được rồi. ] Chỉ lát sau, tin nhắn của Từ Lan đã trả lời.
[ Ừm, bên em còn rất nhiều văn kiện phải xử lý, đêm nay vừa hay có thể làm cho xong. ] Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một đôi vợ chồng trung niên chạy chậm đến, hướng thẳng về phòng phẫu thuật, cả hành lang bệnh viện đều vang vọng tiếng bước chân của họ.
Bọn họ chạy tới không lâu, một người trung niên tóc hoa râm đi đến trước mặt Tần Mạch.
"Xin chào ngài, Tần tiên sinh, tôi là Trương Cường, đội trưởng đội ba của tỉnh. Chúng tôi nghi ngờ ngài có liên quan trực tiếp đến vụ việc này, mời ngài theo chúng tôi đi một chuyến."
Nghe vậy, Tần Mạch không nói nhiều, đưa tay ra mặc kệ còng lại.
Trương Cường cũng không hỏi nhiều, mang theo hắn đi về phía cửa bệnh viện, ngay lúc hắn bước ra cửa, xoay người một khắc này, hắn trợn tròn mắt.
Tần Mạch vốn đang bị còng lại đã biến thành một hình nộm khí cầu được vá bằng da chắp nối.
Đôi mắt trống rỗng của khí cầu dõi theo hắn, khóe miệng quái dị cong đến tận mang tai, một cơn gió lạnh thổi tới, Trương Cường chỉ cảm thấy lạnh cả người từ gót chân xông thẳng lên thiên linh.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
"Alo, alo?"
"Người của anh đâu?!! Tại sao thằng nhóc kia vẫn còn ngồi ở đó?!"
Trong điện thoại, giọng nam trầm thấp mang theo tức giận vang lên.
Trương Cường vô thức quay đầu, chỉ thấy Tần Mạch ngồi trên ghế dài cuối hành lang, nhìn điện thoại.
"Có nghe tôi nói không đấy?!!"
"Ôi, xin lỗi Triệu tiên sinh, tôi lập tức đi bắt người."
Trương Cường nắm chặt tay, mở khóa còng tay của khí cầu, lần nữa đi vào bệnh viện.
Ngay khi hắn bước vào bệnh viện.
Ba!
Đèn bệnh viện đột nhiên tắt ngúm, dưới ánh đèn khẩn cấp, Tần Mạch ngồi ở vị trí ban đầu, khuôn mặt được ánh đèn điện thoại chiếu sáng, khóe miệng mang theo độ cong quỷ dị.
"Tần, Tần tiên sinh..."
Không đợi hắn nói xong, Tần Mạch đưa hai tay ra.
Mọi thứ đều tự nhiên như vậy, tự nhiên đến mức quái dị.
Một cỗ ý lạnh đánh úp từ phía sau Trương Cường, bầu không khí ngột ngạt khiến hắn càng thêm bất an, thấy Tần Mạch đứng dậy, hắn liền dẫn Tần Mạch nhanh chóng đi ra ngoài bệnh viện.
Tuy nhiên, khi bước ra khỏi bệnh viện, một vật chậm rãi bay lơ lửng trên đỉnh đầu hắn.
Trương Cường quay người, một đôi hốc mắt đen ngòm trống rỗng đã triệt để phá hủy phòng tuyến tâm lý của hắn.
"Quỷ, quỷ..."
Ba!
Một tiếng giòn giã.
Đau đớn ập đến từ gương mặt.
Lại bình tĩnh lại, chỉ thấy Trương Cường đang ngồi ở ghế lái chính của một chiếc Rolls-Royce, còn dây thừng trắng buộc khí cầu trên ghế phụ quấn quanh cổ hắn.
"Ngươi là ai?" Ngoài cửa xe, Lâm Phàm nheo mắt nhìn chằm chằm Trương Cường.
Không đợi hắn phản ứng, Lâm Phàm đóng sầm cửa xe, "Trần thúc! Trần thúc, có người trộm xe!"
Nghe vậy, Trần thúc vừa đưa Tần Mạch vào xe cảnh sát vỗ trán, bất đắc dĩ.
"Hai đứa nhóc các ngươi không thể yên tĩnh một lát sao?"
Tháng này toàn bắt bọn họ hai, thật coi đồn là nhà mình chắc? Một ngày không về xem thì trong lòng không thoải mái?
Đi đến bên cạnh Lâm Phàm, Trần thúc vừa định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Trương Cường đang sùi bọt mép trong xe với sợi dây thừng trắng do chính mình buộc, vội vàng mở cửa xe cứu người.
"Được, được, sợ tội tự sát đúng không?"
Lâm Phàm chĩa điện thoại về phía Trương Cường, "Mọi người làm chứng cho tôi, tôi không làm gì cả."
【 Thần TM sợ tội tự sát. 】 【 Không phải, thứ này tà môn vậy sao? Dùng cái gì làm ra? 】 【 Hình như là da đầu, vì tóc nên lỗ chân lông trên da đầu lớn hơn so với những bộ phận khác... 】 Mưa đạn thám tử bắt đầu phân tích.
Trần thúc đưa người đến bệnh viện xong liền dẫn Lâm Phàm lên xe cảnh sát.
Tắt phát sóng trực tiếp, Lâm Phàm nhìn về phía Trần thúc, "Thúc, chúng ta là người tuân thủ luật pháp..."
"Thôi đi, đừng có lôi mấy thứ đó ra với ta, hai đứa các ngươi hở miệng ta đã biết muốn phóng cái rắm gì."
Nói xong, sắc mặt Trần thúc giãn ra, "Bên này đã cho người điều tra rồi, tài xế say rượu còn lái xe quá tốc độ nghiêm trọng, các ngươi đi làm bút lục là được."
Nghe vậy, Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm.
Rất tốt, thiết lập nhân vật tuân thủ luật pháp của mình vẫn chưa bị sụp đổ.
Khi Lâm Phàm và hai người đang trên đường đến đồn cảnh sát, trong một trang viên ở kinh thành, một ông lão mặt mày sa sầm, qua rất lâu, có một cuộc điện thoại gọi đến.
"Lão Triệu à, ông đã về hưu rồi, cũng là đồng chí cũ, không cần thiết làm căng quan hệ như vậy, lại nói, đây là tiểu tử nhà ông làm sai trước."
Nghe vậy, lão giả nghiến răng ken két, sau khi bình tĩnh lại chốc lát mới mở miệng: "Triệu Phong ta chỉ có đứa cháu trai này, hắn để Triệu gia ta tuyệt hậu, ta cũng không để hắn sống tốt!"
Triệu lão cúp điện thoại, từ cổ áo lấy ra một lọ thuốc uống một viên, sau khi dưỡng sức thì vẫy tay với người trung niên bên cạnh.
"Đi sắp xếp đi, ta không muốn gặp lại hắn."
"Vâng." Người đàn ông trung niên không nói nhiều, gật đầu một cái rồi quay người rời đi.
Cùng lúc đó, Cục linh dị Ma Đô.
Ông lão mặc áo bào xám cầm điện thoại dừng một chút, sau đó bất đắc dĩ thở dài.
"Thật là lời hay khó khuyên bảo quỷ đáng chết a."
...
Cục cảnh sát thành phố Ma Đô.
"Đến rồi à?" Nhìn thấy Tần Mạch, thanh niên vừa rót nước lên tiếng chào hỏi.
"Mã ca bận rộn à? Ta làm xong lời khai, đợi lát nữa rồi đi."
"Vậy à, vừa hay ta sắp tan ca, đợi lát nữa đi quán đồ nướng thành đông uống chút không?"
"Được, dù sao ta cũng không có việc gì."
Nhìn mà xem, đây chính là nhân mạch, Tần Mạch ở khu cầu vượt này lăn lộn hơn hai năm, người trong cuộc hắn cơ hồ đều quen biết.
Tiếp xúc nhiều, liền sẽ phát hiện bọn họ và dân đi làm bình thường không khác nhau là bao.
Theo lệ thường, những chuyện nhỏ nhặt thế này ngồi phòng làm việc nhiều nhất nửa tiếng là xong, nhưng lần này lại không giống.
Một tiếng trôi qua, Trần thúc vẫn chưa đi vào.
Tần Mạch bất đắc dĩ đi ra ngoài xem tình hình.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, đã thấy Trần thúc và một người áo đen đang cãi nhau đến đỏ mặt tía tai.
"Tần Mạch phạm tội ở Ma Đô, vậy thì đó là chuyện của Ma Đô chúng ta, dựa vào đâu mà đem hồ sơ điều đến kinh thành?"
Nghe vậy, người trung niên áo đen mặt đỏ bừng lên, đập tay xuống bàn: "Đội trưởng Trần!! Nhắc lại lần nữa, đây là văn kiện do bộ ở tỉnh Bắc Tỉnh đưa xuống, xin hãy tuân thủ kỷ luật tổ chức! Anh thật sự cho rằng tôi không dám lột cái lớp da này của anh hả?"
Trần thúc sa sầm mặt, giật phăng phù hiệu cảnh sát xuống, định ném vào mặt hắn.
"Trần thúc."
Tần Mạch đi đến phía sau, nắm lấy cổ tay Trần thúc.
"Không sao đâu, không phải là đi kinh thành một chuyến sao? Rất nhanh là có thể trở về."
Trần thúc vẻ mặt bất đắc dĩ: "Về phòng làm việc đợi đi! Chuyện này có liên quan gì đến ngươi? Hôm nay không cho một lời giải thích hợp lý, ai cũng đừng hòng đưa ngươi đi."
Một vụ tai nạn giao thông bình thường, cấp trên lại muốn dời vụ án đi, kẻ ngu cũng biết bọn họ muốn làm gì.
Ở Ma Đô ít nhất Từ Lan còn có thể tìm một chút quan hệ, nếu thật sự đến kinh thành, vậy thì không phải là người ta muốn nói gì thì chính là cái đó sao?
Trong mắt Trần thúc, Tần Mạch chính là kiểu người lỗ mãng, làm việc hoàn toàn không biết cái gì là đạo lý đối nhân xử thế.
Hắn thấy, đến kinh thành, bọn họ tùy tiện dùng chút thủ đoạn, kích động hắn một chút, coi như sau này ra ngoài, nửa đời cũng coi như tàn phế.
Sự thật đúng như Trần thúc nghĩ, Tần Mạch xác thực không hiểu cái gì gọi là đạo lý đối nhân xử thế.
Tuy nhiên, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế thì hắn chính là kẻ lỗ mãng sao?
Nực cười.
Hắn Tần Mạch tu đạo hơn 20 năm, không phải để cùng ngươi nói đạo lý đối nhân xử thế.
Ngươi không muốn thể diện, thiên sư sẽ giúp ngươi giữ thể diện.
Theo 'thiên sư' bị người kinh thành mang đi.
Khí cầu vốn bị khí tức của Tần Mạch khóa chặt trong xe tự mình mở cửa bay ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận