Quỷ Đạo Trường Sinh: Ta Vì Yêu Ma Vẽ Tranh Ngàn Vạn Năm

Chương 238: xin mời lão tổ chỉ giáo

Chương 238: Xin mời lão tổ chỉ giáo
Thục Sơn.
Tiên vân lượn lờ, vô số tu sĩ đồng thanh hô vang.
“Cung nghênh lão tổ pháp giá!” “Chúc mừng lão tổ!”
Cố Trường Sinh dùng thân phận tu sĩ Dương Thần cảnh trở về Thục Sơn, tất nhiên gây nên kinh ngạc vô cùng.
“Quá tốt rồi! Thục Sơn ta lại xuất hiện một vị đại năng Dương Thần cảnh, có thể hưởng thêm mấy ngàn năm hưng thịnh.” “Ha ha, ai nói Thục Sơn ta sắp suy bại? Rõ ràng là đang đại hưng! Những tông môn phụ thuộc đang nhảy nhót bất an kia, cũng nên gõ một tiếng để răn đe.” “Đâu chỉ có thế, Thục Sơn ta bây giờ có hai vị đại năng Dương Thần cảnh, phạm vi cương vực nên mở rộng ra thêm trăm vạn dặm nữa.”
Một đám đệ tử tông môn hưng phấn nói.
Mấy trăm năm trước, Thục Sơn trải qua ma tai, tổn thất không ít đệ tử chân truyền cùng trưởng lão, thêm vào đó Kiếm Tổ đã già yếu, rất lâu không xuất hiện.
Giờ phút này, Cố Trường Sinh đột phá Dương Thần, chính là tiêm một liều thuốc cường tâm vào lòng mọi người.
“May mắn vạn phần... Lúc trước không có xung đột với người này...” “Ai, ai có thể ngờ được, vị này lại đột phá được Dương Thần...” “Thôi vậy, sau này Thục Sơn này chính là thiên hạ của nhất mạch Lý Thị.”
Không ít trưởng lão trong môn từng âm thầm bài xích Cố Trường Sinh nay đều cúi đầu, truyền lệnh xuống, từ nay về sau, không được có bất kỳ hành vi chống đối nào với Lạc Tiêu Diêu.
Không vì lý do gì khác, ai bảo người ta có một sư tôn Dương Thần cảnh đứng sau lưng chứ.
“Cung nghênh sư tôn trở về, bước vào Dương Thần đại đạo.” Lạc Tiêu Diêu, Thiên Nhã hai người mặt mày rạng rỡ ý cười, ôm quyền chúc mừng.
Khí cơ giao hòa giữa hai người, sao có thể qua mắt được pháp nhãn của Cố Trường Sinh.
Nhưng việc này cũng không hề bất ngờ.
“Phương Ngọc, tới gặp hai vị sư đệ đi.” Cố Trường Sinh chỉ Phương Ngọc đang đứng sau lưng.
“Chào sư đệ, bần đạo là Phương Ngọc.” “Sư huynh, ta là Lạc Tiêu Diêu, đây là vợ ta Thiên Nhã. Sau này nếu sư huynh có việc gì cần, xin nhất định hãy cho sư đệ biết, Lạc Tiêu Diêu ta chắc chắn sẽ không từ nan nguy hiểm.” “Ha ha, vậy thì đa tạ.”
Mấy người hàn huyên xong liền được sắp xếp động phủ để ở lại.
Rất nhanh chóng, tin tức Lý Đạo Nhất của Thục Sơn trở về và đã đột phá Dương Thần cảnh được truyền ra ngoài sơn môn.
Các tông môn phụ thuộc trong phạm vi trăm vạn dặm xung quanh đều vô cùng chấn kinh.
“Lại thêm một vị Dương Thần... Chuyện này...” Một lão giả trông giống như lão nông nơi đồng ruộng sững người tại chỗ, nét mặt lộ vẻ sầu khổ, trong lòng lóe lên sự hung ác, đã có quyết định.
“Mấy ngàn năm sau này, địa vị Thục Sơn sẽ không thể lay chuyển. Lý Sinh, từ giờ trở đi hãy cắt đứt liên lạc với những tông môn phản nghịch kia...” “Vâng, chưởng môn.” Thanh niên áo đen bên cạnh vừa định rời đi thì lại nghe lão nông gọi lại: “Khoan đã.” “Lão tổ còn gì căn dặn ạ?” Thanh niên áo đen ôm quyền hỏi.
“Lão phu nghĩ rồi, thay vì chỉ cắt đứt liên lạc, không bằng trực tiếp bày bố cục, lừa giết đám nghịch tặc kia, lấy đầu của chúng làm đầu danh trạng dâng lên cho Thục Sơn.” Sắc mặt lão nông âm trầm như một con rắn độc.
“Ngươi truyền tin ra ngoài, cứ nói lão tổ ta đêm nay thiết yến...” “Vâng.”
Rất nhanh, một trận gió tanh mưa máu nổi lên. Trong phạm vi trăm vạn dặm, không ít tông môn chỉ sau một đêm đã hóa thành tro bụi, có kẻ lại nhờ đó mà lọt vào mắt xanh của Thục Sơn, một bước lên mây.
Không biết đã có bao nhiêu tu sĩ phải bỏ mạng.
Mà kẻ chủ mưu đứng sau màn gây ra nhân quả này —— Cố Trường Sinh, giờ phút này đang ở cấm địa hậu sơn.
“Chậc chậc, không ngờ tên tiểu tử ngoại lai mạo danh thay thế lúc trước lại có thể đi đến bước này...” Kiếm Tổ nói với giọng chế giễu.
Cố Trường Sinh hơi sững sờ, nhưng cũng không thấy bất ngờ: “Quả nhiên, Kiếm Tổ ngươi đã sớm biết ta không phải là Lý Đạo Nhất.” “Từ lần đầu tiên ngươi gặp ta khi đó, ta đã nhìn thấu tất cả rồi. Nhưng, như vậy thì sao chứ? Ngươi tu luyện chính là kiếm thuật thần thông của Thục Sơn ta, lại lập đại công trong ma tai. Ngoài lớp vỏ bọc đó ra, ai dám nói ngươi không phải đệ tử Thục Sơn?” Nói rồi, Kiếm Tổ hạ giọng: “Lén tiết lộ cho ngươi một bí mật, lúc trước ta gia nhập Thục Sơn, cũng dùng cách giống như ngươi... Khi đó Thục Sơn còn rất hỗn loạn, chỉ là một tông môn bàng đạo cỡ trung... Nội môn, chân truyền, trưởng lão... Thoáng cái ngàn năm đã qua, ngay cả tên thật cũng già đến mức quên mất rồi, bọn họ chỉ gọi ta là... Kiếm Tổ.” Kiếm Tổ lộ vẻ mặt hồi tưởng.
Cố Trường Sinh ngước mắt lên, trong ánh mắt có thêm một phần cổ quái.
Hóa ra Kiếm Tổ cũng là 'lão Lục' à. Không khỏi cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
Ai có thể ngờ được, đường đường đại tông Thục Sơn, hai vị đại năng Dương Thần cảnh đứng sau lại đều là gia nhập tông môn giữa đường.
“Khụ khụ.” Cố Trường Sinh ho nhẹ một tiếng, sắp xếp lại dòng suy nghĩ, nghiêm mặt nói: “Xin hỏi Kiếm Tổ có cái nhìn thế nào về thế giới này?” “À, ý ngươi là sự ô nhiễm của thế giới này đúng không.” Kiếm Tổ cũng thu lại vẻ trêu tức ban nãy, trầm ngâm một lát rồi nói: “Ngươi đã đột phá Dương Thần thì cũng nên hiểu rõ. Chư thiên vạn giới đều là bãi rác của Tiên giới. Sự ô nhiễm không ngừng từ Tiên giới, thuận theo tinh không cổ lộ bài trừ ra ngoài. Chúng ta là những Dương Thần cao quý, đứng trên đỉnh của rất nhiều thế giới, nhưng vẫn chỉ là đang gian nan sống tạm. Bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị dị hóa mà nổi điên. Thậm chí, lời đồn vượt qua chín lần thiên kiếp là có thể phi thăng Tiên giới cũng là âm mưu của Tiên Nhân. Dù sao thì, vô số năm qua, người có hy vọng vượt qua chín lần tai kiếp cũng chỉ có hai người. Một là Vạn Linh chân nhân dị thạch thành đạo. Vị còn lại chính là Hoàng Tuyền Đại Đế. Nhưng hai người này, bây giờ đang ở đâu?” Nói đến đây, mặt Kiếm Tổ lộ vẻ đau thương, rồi trong mắt lóe lên hàn quang: “Cho nên ở nhân gian giới chúng ta, kẻ địch lớn nhất không phải là Thánh giới, cũng không phải các thế giới khác trong Chư thiên vạn giới. Mà là... Tiên giới.”
Nghe vậy, Cố Trường Sinh cúi đầu im lặng.
Lời nói này lại trùng hợp một cách lạ thường với những phỏng đoán trước đây của hắn.
“Già Lam Thánh Tổ thao túng Thánh giới thôn phệ vạn giới, rốt cuộc là vì sao?” Trong lòng hắn lại nảy sinh nghi vấn mới.
Hồi lâu sau, Cố Trường Sinh đứng dậy, khí tức trên người không ngừng tăng lên, hắn nói từng chữ từng câu: “Cố Mỗ vừa mới đột phá Dương Thần, chưa từng giao thủ với đồng đạo nào. Mong rằng Kiếm Tổ ra tay, luận bàn một phen.” “Dương Thần cảnh sơ kỳ đỉnh phong!” Kiếm Tổ trừng lớn hai mắt, gần như không dám tin vào mắt mình.
“Không ngờ... ngươi vừa đột phá Dương Thần mà tu vi đã sánh ngang với tu sĩ Dương Thần cảnh đã trải qua ba lần độ kiếp.” “Sánh ngang với ba lần độ kiếp?” “Đúng vậy. Tiên linh khí ở Nhân Gian giới rất khan hiếm. Chỉ có hàn tuyền ở băng nguyên Bắc Nguyên và hung địa Nam Hoang mới sản sinh ra một ít. Mỗi lần những nơi đó mở ra đều dẫn tới vô số tu sĩ Dương Thần cảnh tranh đoạt. Bình thường, muốn nâng cao tu vi chỉ có thể dựa vào công phu mài dũa từ từ. Hơn nữa, lúc tu hành còn phải phân tâm không ít để chống lại sự ô nhiễm luôn tồn tại mọi lúc mọi nơi. Vì vậy, cơ hội để thu được lượng lớn tiên linh khí chính là thời điểm độ tam tai. Vừa phải nâng cao tu vi, vừa phải bồi dưỡng Đạo khí... Tiên linh khí căn bản không đủ dùng.”
“Thì ra là vậy.” Cố Trường Sinh khẽ gật đầu, ôm quyền nói: “Xin mời lão tổ chỉ giáo.” Một lát sau, hai người đã bay đến nơi sâu trong hư không.
“Ba chiêu... Bản tọa sẽ áp chế tu vi ở mức Dương Thần cảnh sơ kỳ đỉnh phong.” Giữa hư không, sắc mặt Kiếm Tổ ngưng trọng, áo xanh bay phần phật trong gió mạnh. Kiếm bào rộng lớn tung bay, kiếm mang sắc bén nhanh chóng bành trướng.
“Chiêu thứ nhất, là kiếm thuật do ta sáng tạo ra khi có cảm ngộ lúc tấn thăng Dương Thần, tên là Tồi Hải Sơn. Giết!” Bang —— Kiếm Tổ duỗi một ngón tay ra, đầu ngón tay nở rộ kiếm mang, trên đó lượn lờ vô số hư ảnh núi non biển cả sụp đổ, giống như một ngôi sao băng kéo theo vệt đuôi lửa thật dài bay vụt qua.
“Hay!” Cố Trường Sinh không thể chờ đợi hơn, đánh ra một chưởng, hư không hội tụ thành một bàn tay khổng lồ che trời, tựa như lồng giam siết chặt lấy luồng kiếm khí đang bay tới.
Xèo xèo —— Kiếm khí và bàn tay khổng lồ triệt tiêu lẫn nhau, phát ra một tràng âm thanh trầm đục. Hồi lâu sau, cả hai đều tan thành mây khói.
“Pháp lực thật hùng hậu...” Mi mắt Kiếm Tổ giật một cái. Với nhãn lực của hắn, tự nhiên nhìn ra được chiêu thức thần thông vừa rồi của Cố Trường Sinh chú trọng dùng sức mạnh phá vạn pháp, nếu xét về độ tinh diệu thì không bằng Tồi Hải Sơn. Chẳng qua là do pháp lực quá hùng hậu nên đã cứng rắn nghiền nát kiếm khí mà thôi. Theo hắn thấy, làm vậy ít nhất cũng tiêu hao không ít pháp lực, trong đấu pháp thì không có lợi. Nhưng hắn nào biết, pháp lực của Cố Trường Sinh còn hùng hậu hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, căn bản không sợ tiêu hao.
“Chiêu thứ hai, do bản tọa sáng tạo ra lúc độ tam tai lần thứ hai, khi đó ta 2,636 tuổi. Khai thiên địa!” Kiếm Tổ đột nhiên hít sâu một hơi, hai lòng bàn tay lấp lánh ánh sáng như bảo ngọc, tựa như hòa thành một đôi bảo kiếm vô hình. Chém!
Một luồng sáng trắng xóa cắt ngang trời đất, hư không dường như bị bổ đôi, xuất hiện một vết nứt dài và hẹp, vô số luồng khí điên cuồng bị hút vào trong đó.
Khí huyết trong người Cố Trường Sinh cuộn trào, cánh tay phải nổi lên màu xanh ngọc óng ánh, rồi đột nhiên đánh mạnh ra.
Bành —— Hư không nổ vang, tiếng động truyền xa mười vạn dặm. Mây mù tan biến, đôi tay trần của Cố Trường Sinh óng ánh như ngọc, thanh quang lưu chuyển, không một vết xước.
Lập tức, Kiếm Tổ ngây người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận