Quỷ Đạo Trường Sinh: Ta Vì Yêu Ma Vẽ Tranh Ngàn Vạn Năm

Chương 125: bị thương bản tọa, còn muốn thọ tận chết già?

Chương 125: Làm bị thương bản tọa, còn muốn thọ hết chết già?
Độc nhãn của Ma tượng toát ra một tia vui vẻ, cổ họng rung động, phát ra tiếng côn trùng kêu vang quỷ dị, tạo thành âm tiết.
“Lực lượng...... cuồn cuộn không dứt...... từ trong thân thể hiện lên......
Trừ bí thuật thần thông của Thiên Thánh tử......
Lần này sáu đạo chi lực còn được giải tỏa......
Tu La Đạo và Địa Ngục đạo.
Cảm giác...... trước nay chưa từng tốt đến thế......”
Nói xong, Ma tượng lắc lư, thân hình kịch liệt thu nhỏ, hóa thành cỡ đầu ngón tay chui vào tai Cố Trường Sinh.
Cố Trường Sinh gãi gãi lỗ tai, khóe miệng hiện lên ý cười: “Rất tốt......
Ma tượng Động Huyền, có thể sánh ngang lão quái Động Huyền cảnh sơ kỳ, thêm vào Tru Tiên kiếm trận bán thành phẩm của ta, chính là hai chiến lực cấp Động Huyền.
Vừa hay, nên tiến về Luyện Khí Tông, kiếm vật liệu còn thiếu cho phi kiếm......”
Luyện Khí Tông là đại tông cấp Động Huyền, pháp tu hành lại liên quan đến luyện khí, trong bảo khố tông môn có vật liệu luyện khí nhiều không đếm xuể.
Hắn đã sớm thèm muốn rồi.
Lúc này chính là thời kỳ đặc thù.
Luyện Sơn lão tổ đang bốn phương tìm kiếm tung tích của Thiên Thánh tử bị trọng thương, tất nhiên sẽ không trấn giữ tông môn.
Thêm vào đó Luyện Khí Tông liên hợp với Ma Đạo, đồ diệt Thiên Thánh Tông, uy danh đang thịnh.
Mặc cho ai cũng không nghĩ tới, có kẻ dám vuốt râu hùm vào lúc mấu chốt này.
Dưới chân Cố Trường Sinh sinh ra ngũ thải độn quang, bắn thẳng lên chân trời.
Nhiều năm qua, Ngũ Hành độn thiên thần quang sớm đã đạt đến cảnh giới viên mãn.
Nửa ngày sau.
Một ngọn núi cao màu đen khổng lồ, tương tự năm ngón tay hiện ra trước mắt.
Núi này là thiên hạ danh sơn, tên là Huyền Thiết Sao Băng núi.
Tổ sư khai phái của Luyện Khí Tông đã khoét rỗng ngọn núi, dùng phương pháp luyện khí để cải tạo, mỗi một ngọn núi, cây cối, hồ nước đều được luyện chế thành Linh khí.
Vân Phong trên đỉnh càng là cấp bậc pháp bảo.
Chúng nó tầng tầng khảm vào nhau, tổ hợp thành một tòa Linh Bảo khổng lồ, uy năng Hám Thiên.
Chỉ riêng kết giới huyền quang ở tầng ngoài cùng kia, lực phòng ngự tuyệt không thua kém đại trận tứ giai.
“May mà ta có Ngũ Hành phá cấm thần quang......” Ánh mắt Cố Trường Sinh mãnh liệt, trong lòng bàn tay thúc đẩy phát ra một đạo quang mang Ngũ Hành mênh mông, hóa thành hình lưỡi kiếm sắc bén đánh vào trên kết giới huyền quang.
Lập tức, kết giới huyền quang như hòn đá rơi vào mặt hồ, chỗ va chạm sinh ra từng vòng gợn sóng khuếch tán ra ngoài.
Mấy chục năm công phu, Cố Trường Sinh đã luyện Ngũ Hành phá cấm thần quang tới Đại Thành, nhưng muốn một kích công phá kết giới hộ sơn vẫn không dễ dàng.
Cố Trường Sinh nâng cằm, yên lặng tính toán: “Ít nhất phải tiếp tục dùng Ngũ Hành phá cấm thần quang công kích nửa canh giờ mới có hy vọng phá mất......
Nhưng mà, nhiều nhất là thời gian một chén trà công phu, Luyện Sơn lão quái liền có thể chạy về......
Bất quá, ta cũng không phải là lũ ngốc nghếch của Luyện Khí Tông......”
Ngoài thần thông chuyên phá trận pháp, hắn còn là đại sư trận pháp, đại sư luyện khí.
Một kích thần quang vừa rồi nhìn như không có hiệu quả, kỳ thực đã khóa chặt điểm yếu phòng ngự của ngọn núi này.
Cố Trường Sinh khí quán đan điền, đạp mạnh vào hư không, trên đỉnh đầu hiện ra bảy đại tinh màu xanh thẳm, liên kết với nhau thành hình cái muôi.
Tinh huy rơi xuống thân thể, tinh khí thần liên tục tăng vọt.
Chính là thần thông Thất tinh tụ đỉnh!
Nhưng mà, vẫn chưa đủ......
“Thất tinh trên đỉnh...... Bạo!”
Ầm ầm —— Bảy viên tinh thần rực rỡ như mặt trời bỗng nhiên nổ tung, tinh hoa tinh thần tích góp mấy chục năm bạo phát hết một lần, khiến khí tức Cố Trường Sinh gần như tiến tới Động Huyền cảnh sơ kỳ.
Ngũ Hành phá cấm thần quang hiện ra trong lòng bàn tay, quang mang đại thịnh.
“Tật!” Thần quang hóa thành chim bay ngũ sắc, đột nhiên bắn tới một tiết điểm.
Ba —— Kết giới huyền quang cứng cỏi dày đặc lập tức nổ tung như bong bóng.
Hiện ra cảnh tượng bên trong Luyện Khí Tông.
Lúc này, một đám tu sĩ Luyện Khí Tông mặt mày kinh hãi, nhìn về bóng người trên hư không.
Lại chỉ có một người?!
“Địch tập! Địch tập!” “Mau đi mời Linh Bảo Lão Tổ hiện thân!” “Chư vị, theo ta nghênh địch, chờ đợi lão tổ trở về!”
Rầm rầm rầm —— Dãy núi rung động, khí cơ của ngọn núi, hồ nước, cây cỏ hòa làm một thể, phát ra âm thanh tựa như bánh răng ăn khớp, một lão giả áo bào tro thon gầy hiện ra trên hư không.
Chính là khí linh của Huyền Thiết Sao Băng núi.
“Kẻ công kích sơn môn...... Chết!”
Khí linh miệng ngậm thiên hiến, dưới một câu sắc lệnh, ngọn núi, hồ nước, cây cối... bay lượn trên hư không, hội tụ thành một con Hắc Long máy móc quỷ dị.
Hô —— Một ngụm long tức tối tăm phun ra, tựa như cột sáng màu đen quét qua bầu trời.
“Đến hay lắm!” Ma tượng từ trong tai Cố Trường Sinh chui ra, thân thể tăng vọt thành hình thái cự trùng tám tay, miệng trùng há to đến cực hạn, như một cánh cửa lớn màu đen, một ngụm nuốt chửng long tức vào bụng.
Ợ —— Một sợi khói đen từ trong miệng tuôn ra, Ma tượng ợ một cái.
Tu vi Động Huyền cảnh, kéo theo năng lực Ngạ Quỷ Đạo cũng tăng cường.
Ngay sau đó, Ma tượng tám tay chắp trước ngực, toàn thân bao phủ hắc khí, trong độc nhãn lộ ra một vệt đỏ tươi, cổ họng phát ra những âm phù quỷ dị.
“Tu La Đạo!” Hắc khí hội tụ thành giáp, thân thể hiện ra hư ảnh A Tu La tám tay nguy nga.
Tương truyền A Tu La sinh ra ở Địa Ngục cực ác, sinh ra để chiến đấu, tính cách bạo ngược, lực lượng nhục thân có thể tay không xé nát chim Già Lâu La, nuốt sống Cự Long.
Vừa mới hiện thân liền lao vào đánh nhau với Hắc Long.
Dưới từng quyền từng cước vung lên như gió, lân giáp Hắc Long vỡ nát, long huyết văng khắp nơi, hóa thành vô số núi đá, hắc thủy rơi xuống mặt đất.
Đây cũng là sức mạnh của Tu La Đạo.
“Vấn đề không lớn......” Cố Trường Sinh ánh mắt đạm mạc đảo qua chiến trường, vỗ vào hồ lô kiếm màu vàng đất bên hông, vô số phi kiếm từ miệng hồ lô bay ra, xoay tròn vây quanh, uy áp của kiếm trận bao phủ sơn môn.
Lập tức, đông đảo tu sĩ Luyện Khí Tông mặt xám như tro.
“Hai chiến lực cấp Động Huyền......
Trời muốn diệt Luyện Khí Tông ta a!” “Không! Chỉ cần kéo dài một lát, lão tổ liền có thể trở về, đuổi bắt kẻ này!” “Lão phu chết cũng phải giữ vững tông môn a!”
Hô —— Vô số pháp bảo phá không đánh tới, nhưng vừa tiến vào phạm vi kiếm trận, liền như trâu đất xuống biển, uy lực giảm mạnh.
Kiếm quang bộc phát, ngàn vạn kiếm ảnh như mưa kiếm trút xuống, từng tu sĩ Luyện Khí Tông bị chém nổ tung, hóa thành huyết vụ.
Trong sương mù màu máu, Cố Trường Sinh thân hình như quỷ mị, một trảo tóm chặt lấy thiên linh của một lão giả Chân Đan.
Sưu hồn!
Ba hơi thở sau, tiện tay ném ra, khí tức hồn phách của lão giả tiêu tán, ngã vật sang một bên.
Cố Trường Sinh nhìn về phía sâu trong dãy núi, trong mắt hiện lên một tia sốt ruột: “Bảo Khố...... ở chỗ này sao......”
Bành bành bành —— Từng tầng cấm chế khảm vào nhau nổ tung như rang đậu, căn bản không cách nào ngăn cản bước chân của Cố Trường Sinh.
Liên tiếp phá vỡ mười tám đạo cấm chế.
Trước mắt hiện ra một tòa động phủ thanh đồng.
Phía trên động phủ khắc bốn chữ “Huyền cấm Bảo Khố”.
Cố Trường Sinh ánh mắt đạm mạc, khí huyết cuộn trào, hình xăm Đại lực ma vượn khắc trên cánh tay phải phát ra ánh sáng chói lòa, cơ bắp đột nhiên phồng lớn.
Nắm trảo thành quyền, Ngũ Hành phá cấm thần quang bao phủ lên trên.
Oanh —— Đấm ra một quyền, cửa thanh đồng nổ tung, trăm ngàn mảnh vụn bắn ra tứ phía, khói bụi mù mịt.
Chợt, một đạo kiếm quang Xích Long cô đọng đến cực hạn từ trong bảo khố đánh tới, đâm thẳng vào mi tâm.
Thân thể Cố Trường Sinh đột nhiên hiện lên kim quang, Huyết Liên sau lưng nở rộ, đưa ra hai tay như đúc bằng đồng thau, cự chưởng tóm chặt lấy kiếm quang, hiện ra bản thể phi kiếm hình Hỏa Long màu đỏ.
Tí tách —— Một giọt máu tươi từ trong lòng bàn tay nhỏ xuống mặt đất, vỡ thành tám cánh.
Cố Trường Sinh khẽ nhíu mày, nhìn về phía bàn tay màu vàng óng.
Nơi đó, một vết thương hình móng tay đang nhanh chóng khép lại.
Trong chớp mắt, nó biến mất không thấy tăm hơi, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Bao nhiêu năm rồi, hắn chưa từng bị thương.
Long Tượng Bàn Nhược pháp, Luyện Sơn pháp, Phệ Hồn pháp thân, Thiết y áo......
Mấy trăm năm qua, Cố Trường Sinh đã chồng bao nhiêu tầng giáp, chính hắn cũng có chút không nhớ rõ.
Một đạo phi kiếm, cho dù là nửa bước Linh Bảo, vậy mà phá được phòng ngự Kim Thân của hắn, khiến hắn chảy ra một giọt máu tươi.
Quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Trong Bảo Khố, lão giả ngồi xếp bằng mắt đầy tuyệt vọng, trên mặt hiện rõ tử khí.
Lão giả tên là Vẫn Kiếm, tu vi của hắn sớm đã đạt tới Chân Đan đỉnh phong từ 100 năm trước, sau đó liền một lòng khổ tu tại Bảo Khố.
Uy lực của một kiếm vừa rồi chính là kết quả của việc hắn thiêu đốt toàn bộ tinh huyết và thọ nguyên.
Không ngờ tới, hiện thực lại khiến hắn tuyệt vọng như vậy.
“Lão tổ...... Vẫn Kiếm vô năng......”
Lão giả chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng, mệt mỏi muốn ngủ.
Trong thoáng chốc, trước mắt hiện ra cảnh tượng lúc nhỏ bái nhập sơn môn, người cũ việc xưa lướt qua như đèn kéo quân.
Bành —— Thanh phi kiếm Xích Long kia bắn ra từ tay Cố Trường Sinh, thẳng tay chém nổ đầu của lão giả.
“Làm bị thương bản tọa, còn muốn thọ hết chết già?” Cố Trường Sinh một bước tiến vào Bảo Khố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận