Quỷ Đạo Thần Thoại

Chương 140: Mở ra Ôn Hoàng Trận

Chương 140: Mở ra Ôn Hoàng Trận
Dương Hợp vừa mừng vừa sợ khi biến thành Thân Ngoại Pháp Thân của Lữ Nhạc.
Hắn đã phát hiện ra từ lúc đối phó Thủy Chôn Quỷ, bị đoạt xá là một con đường tắt để đạt được nhân vật đặc thù, hơn nữa còn giúp nhân vật đặc thù phát triển.
Ví dụ như Tam thái tử, chẳng phải là người thừa kế hợp pháp của Đông Hải Long Cung sao.
Mà Thân Ngoại Hóa Thân Lữ Nhạc rõ ràng còn đáng sợ hơn, lại càng phù hợp với hệ thống tu hành của Dương Hợp, chắc chắn tạo ra được một nhân vật thường trú.
Nghĩ kỹ thì cả hai thần thông đều có độ trùng hợp cao.
Dương Hợp thậm chí còn có một suy nghĩ táo bạo, có thể hay không thay thế Lữ Nhạc?
Cứ như mở ra chiếc hộp Pandora, hắn thở dồn dập, thân thể đang hóa thành hình hài hài đồng với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Hắn phân tích lợi hại trong đó, cau mày.
Lữ Nhạc không phải Tam thái tử Long Cung, có ảnh hưởng rất sâu trong Phong Thần Diễn Nghĩa, thậm chí cả Tây Du Ký cũng rất có thể sẽ xuất hiện hiệu ứng cánh bướm.
Từng điển cố không hề độc lập, dù sao cũng liên quan đến nhau.
Dương Hợp hơi xoắn xuýt, Quỷ Ngủ vô thức ảnh hưởng đến xung quanh.
Mặt đất, vách tường đầy mắt, lại bay múa như Trùng Biều.
Sư đồ Minh Sơn sợ đến tái mét mặt.
Hai người từng gặp Lữ Nhạc một lần trước khi Ôn Hoàng Trận xuất hiện, biết rõ ôn lão quỷ có ba cái đầu, Dương Hợp cùng một trong số đó không khác gì nhau.
"Sư bá, ổn định tâm thần, tuyệt đối đừng bị ảnh hưởng."
Minh Sơn cố gắng đánh thức ý thức Dương Hợp, lấy ra Thanh Tâm Phù muốn dán lên mi tâm Dương Hợp.
Bóng đen dưới chân Hắc Miêu lan tràn, cưỡng ép giữ Minh Sơn tại chỗ, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc, tiện tay nghịch ngợm đuôi của mình.
Dương Hợp lấy lại tinh thần, biểu lộ đã trở nên quyết đoán.
"Có cơ hội không nắm bắt thì đúng là đồ ngốc, huống hồ sớm muộn cũng phải đối mặt."
Dương Hợp biết rõ mọi loại đạo thống cuối cùng đều là Quỷ Thần, Tiên Lộ như cầu độc mộc, làm gì có chuyện một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên.
Trên đời chỉ có một Ôn Thần, Lữ Nhạc đã chiếm vị trí đó.
Dương Hợp sau khi Đồng Quỷ thành tiên có thể sẽ biến thành rau hẹ.
"Tu hành ở thế giới chính là không ngừng từ bỏ bản thân, mỗi tầng cảnh giới đều đại diện cho việc ta rơi xuống địa ngục sâu thẳm, sau khi đạt đến cuối cùng thì không thể tránh khỏi việc trực diện Quỷ Thần..."
"Ý nghĩa lớn nhất của Bảng không phải là thu hoạch tài nguyên từ thế giới điển cố."
"Mà là thành tiên!!!"
Ý thức Dương Hợp hoàn toàn không còn kháng cự đoạt xá, từ bên trong ra ngoài hóa thành người khác, Lữ Nhạc hài đồng lúc bảy tám tuổi.
Hắn nhếch mép cười, đáy mắt lộ ra dã tâm nồng đậm.
"Để phòng ngừa biến thành quỷ rau hẹ, ta muốn trở thành Quỷ Thần từ ba ngàn năm trước, không chỉ là Ôn Thần, nếu có thể thì hóa thân vô số mới đúng lý."
Đạo tâm Dương Hợp bừng sáng trong khoảnh khắc, trong Nê Hoàn Cung trời long đất lở.
Đồng Quỷ tiêu hóa tu vi vừa vững chắc, trùng tơ màu trắng bạc không một kẽ hở, đồng thời hồn phách cũng dần dần bị trùng tơ bao vây.
Chẳng bao lâu sau.
Ba hồn bảy phách đã hóa thành kén trùng màu trắng bạc.
Dương Hợp khẽ động tâm niệm, Thần biết vô hình sinh ra từ hồn phách kéo dài từ mi tâm, nhưng chỉ vừa rời khỏi cơ thể nửa mét thì dừng lại.
Thần thức mới thành hình đại diện cho Đồng Quỷ đã bước vào bước thứ hai của Lệ Quỷ cảnh, "thành tơ".
Sau đó chỉ cần bồi bổ thần thức đến cực hạn của Lệ Quỷ cảnh, liền có thể thuận thế ủ độc, cuối cùng thử nghiệm hóa thai thành Sát Quỷ.
Đông đông đông.
Tiếng gõ cửa đánh gãy dòng suy nghĩ của Dương Hợp.
Hành Ôn sứ giả đứng ngoài quán rượu, hình dạng mặt xanh nanh vàng, lại mọc thêm tám tay, "Sư đệ, ta không có ác ý, không biết có thể vào trong được không."
"Ừ."
Dương Hợp không lộ vẻ gì đáp ứng, Hành Ôn sứ giả đẩy cửa bước vào quán rượu.
"Nam Lăng Phi bái kiến sư đệ."
Nam Lăng Phi thấy tướng mạo Dương Hợp không khác gì Lữ Nhạc thì không khỏi tặc lưỡi, "Sư đệ Long Tu Hổ, là sư thúc Trần Canh bảo ta tới."
Hắn cố ý nhấn mạnh ba chữ Long Tu Hổ, hiển nhiên đã biết thân phận Dương Hợp.
Vốn tưởng Dương Hợp sẽ thẹn quá hóa giận, ai ngờ vẫn không phản ứng gì.
Nam Lăng Phi lộ vẻ kinh ngạc.
Dù là lời Trần Canh, hay chính hắn phát giác Dương Hợp đã hoàn toàn biến thành Thân Ngoại Pháp Thân, sở dĩ bảo lưu linh trí, thuần túy là do Lữ Nhạc không xóa bỏ.
Theo lý thuyết, Dương Hợp phải thất kinh mới đúng.
Kết quả tựa hồ không quan tâm?
Dương Hợp ngắt lời: "Có chuyện thì nói nhanh, ta không có thời gian lằng nhằng với ngươi."
Nam Lăng Phi thực sự không hiểu nổi Dương Hợp, rốt cuộc là không quan tâm đến Thân Ngoại Pháp Thân, hay đạo tâm đã sụp đổ, chỉ đang cố tỏ ra trấn định.
"Lữ chân nhân sắp phát động Ôn Hoàng Trận, đến lúc đó Tây Kỳ sẽ không còn ai sống sót, sư thúc Trần Canh muốn ngươi giao ra một tay một chân luyện khí, sau này sẽ tìm cho ngươi một bộ nhục thân dung nạp hồn phách."
"Ôn Hoàng Trận khi nào bắt đầu?"
"Ngay đêm qua."
Nam Lăng Phi còn muốn giải thích, Dương Hợp đã nói: "Ta sẽ cân nhắc, còn chuyện gì nữa không? Đừng cản trở ta bế quan."
Hắn do dự mãi, cuối cùng vẫn rời quán rượu.
Nam Lăng Phi không dám ở lâu, thái độ Dương Hợp quá mức quỷ dị, chẳng lẽ đã bắt đầu chịu ảnh hưởng của Lữ Nhạc? Dẫn đến linh trí không còn?
Rầm.
Cửa chính quán rượu đóng lại.
Trong phòng chìm vào bóng tối, sư đồ Minh Sơn có chút không biết làm sao.
Dương Hợp cầm lấy bọc vải rách, xốc lên thì thấy chữ viết bằng máu bên trong, chữ hơi ngoáy, liếc mắt là biết của Khương Tử Nha.
"Mười ngày sau Tây Kỳ kịch biến, lập tức đến bên ngoài Ôn Hoàng Trận mới có chút hy vọng sống, nhớ lấy nhớ lấy, đừng nán lại ở Tây Kỳ."
Dương Hợp nghĩ ngợi lung tung, thật ra từ hành động đoạt xá của Lữ Nhạc đã thấy, Khương Tử Nha đang dần rơi vào thế yếu.
"Minh Sơn, Thanh Tùng, hai người các ngươi lập tức liên hệ đồng môn Xiển Giáo, cùng nhau ra khỏi thành hướng nam, đi thẳng đến khi hết đường."
"Sư bá, người không sao chứ?"
Minh Sơn vừa mừng vừa sợ, vì động tác quá mạnh nên cổ rỉ máu loãng.
"Trước mắt không sao, Lữ Nhạc không dễ dàng đoạt xá ta vậy đâu."
Dương Hợp phóng thần thức, khống chế tròng mắt Trùng Biều bám trên cổ sư đồ Minh Sơn.
Tình trạng đầu và thân hai người lìa nhau tạm thời dịu đi, trùng tơ hơi mờ khâu lại huyết nhục, kìm nén đến tím xanh gương mặt khôi phục sắc máu.
"Sư bá, Ôn Hoàng Trận không có cách nào sao?"
"Không rõ, nhưng hiện trạng Ôn Hoàng Trận không phải là chuyện các ngươi có thể nhúng tay vào, sau khi các ngươi tụ hợp hãy tìm cơ hội rời khỏi Tây Kỳ đi."
"Nhưng..."
Dương Hợp lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm quét qua đường phố.
"Chẳng lẽ các ngươi không nhận ra, dân chúng Tây Kỳ càng ngày càng giống người sao?"
Con ngươi Minh Sơn rung động mạnh, quả thực như Dương Hợp nói, phàm tục trên đường phố không còn cảm giác khó chịu, ngược lại lộ ra tầm thường, không có gì lạ.
"Hành Ôn sứ giả vừa rồi nói không sai, ôn đàm trận bắt đầu rồi."
Tây Kỳ sắp đại loạn.
Dương Hợp thu hồi ánh mắt, "Phàm tục trong trận vốn không có hồn phách, bây giờ bọn họ trống rỗng thêm một phách, đợi đến khi ba hồn bảy phách tề tụ, Ôn Hoàng Trận chắc chắn sẽ có biến hóa khác."
Hắn không nói chi tiết, thực tế trong cơ thể dân chúng Tây Kỳ không phải là hồn phách, mà là từng con giòi bọ mập ú phủ phục trong Nê Hoàn Cung.
Dương Hợp ngồi xuống tại chỗ, đỉnh ba chân xuất hiện trong lòng bàn tay.
Mấy chục đầu người nhện rơi vào trong đỉnh, tiếng kêu chói tai vang lên, phảng phất vô số tiếng đang kể về thống khổ.
Nghiệp hỏa đạt được tạp niệm gia trì, thế lửa tăng vọt mấy lần.
Na Tra rốt cục thấy dấu hiệu thương thế cải thiện, quán rượu quanh quẩn tiếng nhấm nuốt đầu người nhện, khói độc nồng đậm đến cực điểm bốc lên.
"Minh Sơn, các ngươi nghe sư đệ, đừng ở lại Tây Kỳ!!"
"Đến biên giới Ôn Hoàng Trận rồi thì dùng pháp thuật ta đã dạy cho các ngươi, liên hệ Dương Tiễn, bảo hắn ổn định Xiển Giáo hết mức có thể."
Na Tra nhe răng trợn mắt, mười mấy cánh tay leo lên miệng đỉnh.
Dương Hợp không nhịn được hỏi: "Hình như Xiển Giáo vẫn chưa thử phá trận, sư huynh, đồng đạo bên ngoài rốt cuộc thế nào?"
"Hừ."
Na Tra hừ lạnh một tiếng, sau khi linh trí không còn chịu ảnh hưởng của ôn độc thì mạch suy nghĩ rõ ràng, "Chắc chắn có chuyện ẩn giấu bên trong, nhưng chuyện xảy ra đột ngột, ta không rõ Tiên nhân nào của Xiển Giáo phụ trách việc này."
"Sư bá Long Tu Hổ, sư bá Na Tra, vậy ta đi trước..."
Minh Sơn không dám thất lễ, kéo Thanh Tùng rời quán rượu.
Phàm là có thể giúp ích dù chỉ một chút, hắn đều sẽ liều mình ở lại Tây Kỳ, nhưng thực lực bản thân quá yếu, chỉ làm ảnh hưởng đến Dương Hợp.
Đại sảnh nóng lên, bàn ghế đều có dấu hiệu bị ăn mòn thành mủ.
Dương Hợp không những không sợ mà còn mừng rỡ.
Đồng Quỷ vậy mà trở nên vô cùng sinh động vì khói độc.
Dương Hợp chủ động dẫn khói độc vào người, huyết nhục xương cốt không chịu nổi gánh nặng, mạch máu kinh lạc cũng bắt đầu héo rút, nhưng sau khi tràn vào Nê Hoàn Cung thì tất cả biến thành đồ ăn của Đồng Quỷ.
Dương Hỏa ảm đạm vô quang, cường độ thần thức cũng không ngừng tăng trưởng.
Dương Hợp mặc kệ khói độc làm tổn thương nhục thân.
Thứ hắn thiếu hiện tại là tu vi, dù phải dùng tính mạng để đổi cũng đáng, huống hồ nhục thân bây giờ đã thuộc về Lữ Nhạc.
Đỉnh ba chân lắc lư, nghiệp hỏa trở nên càng ngày càng thuần túy.
Ôn độc xâm nhập thân hồn Na Tra, quá trình loại trừ sạch sẽ không thua gì thoát thai hoán cốt, như tạo lại một bộ sau khi nhục thân ban đầu bị bỏ đi.
"Hả?"
Dương Hợp nhíu mày, quỷ khu hình như rất hứng thú với hài cốt Na Tra.
Đỉnh ba chân trực tiếp phun ra một khúc xương.
Thi hoa rơi lên hài cốt.
"Sư Huynh A Sư Huynh, cứ gặp ngươi là có chuyện tốt."
Dương Hợp tranh thủ thời gian, lập tức lấy ra Pháp Ấn Cửu Long Đảo truyền niệm, phàm là tài nguyên mình dùng được đều đòi hỏi một lần.
Lữ Nhạc có cho hay không không quan trọng, xin trước đã rồi tính.
Hai ngày sau.
Đỉnh ba chân bình tĩnh lại, sau khi nghiệp hỏa chiếm thượng phong thì ôn độc không thể dao động căn cơ Na Tra, khỏi hẳn chỉ là sớm muộn.
Na Tra bây giờ hóa thành một anh hài co quắp trong đỉnh.
Âm khí quán thâu vào đỉnh ba chân giữa những hơi thở, Na Tra chậm rãi sinh trưởng, chỉ chốc lát sau, thực lực đã không phải thứ Dương Hợp có thể nhìn thấu.
Dương Hợp thu hồi đỉnh ba chân, duỗi người một cái với thân thể khô như que củi.
Hắn dựa vào Na Tra, cường độ thần thức tăng vọt bảy tám phần.
"Ừ, lại có thêm một cơ duyên của Lữ Nhạc, hoàn thành tơ sống của Đồng Quỷ nằm trong tầm tay, dù cảnh giới phù phiếm cũng không sao, dù sao trở về thế giới chính còn có thể ôn lại con đường tu hành."
Đại sảnh truyền đến tiếng gia hệ hưởng suất, phảng phất vô số côn trùng đang bò.
Dương Hợp mỉm cười mở mắt, chỉ thấy các loại Trùng Quỷ phủ phục trong bóng tối, đều là Lữ Nhạc vui vẻ nhận mình là thân sinh đệ tử.
Phụt.
Độc Long từ lưng chui ra, trực tiếp quét sạch rất nhiều Trùng Quỷ vào nhẫn không gian.
"Nói mới nhớ, Lữ Nhạc đâu?"
Dương Hợp chờ mãi mà không thấy quà tặng Lữ Nhạc đâu.
Lúc này phàm tục Tây Kỳ đã có ba phách, hành vi logic gần như không nhìn ra sơ hở, bầu không khí trở nên cực kỳ quỷ dị, khó hiểu.
Ngoài thành thây phơi đầy đồng, hơn chục bãi tha ma.
Trong thành ca múa mừng cảnh thái bình, trăm vạn phàm tục an cư lạc nghiệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận