Phàm Nhân: Thụ Đồ Trả Về? Bắt Đầu Tiên Tạp Bug
Chương 26: Mang đi Hàn Lập
Chương 26: Mang Hàn Lập đi
Sau khi rời khỏi Tinh Thần các, Giang Đồng Nguyệt không vội rời khỏi chợ của Thiên Tinh Tông mà tiếp tục dạo quanh mấy cửa hàng. Sau khi xử lý hết số chiến lợi phẩm và số Định Nhan đan còn lại, Giang Đồng Nguyệt mua sắm rất nhiều thứ ở chợ của Thiên Tinh Tông. Trong đó bao gồm một con Tử Viêm Sư cấp một cao giai, một lò luyện đan, một lò luyện khí cùng các loại vật liệu luyện khí. Đáng tiếc, Giang Đồng Nguyệt tìm khắp các cửa hàng trong chợ của Thiên Tinh Tông cũng không tìm được một tờ đan phương nào thích hợp cho Trúc Cơ kỳ.
Tu sĩ Thiên Nam quá coi trọng đan phương, căn bản không nỡ đem đan phương từ Luyện Khí trở lên ra bán. Ngay cả mấy chục năm sau khi ma đạo xâm lấn, Tinh Thần các của Thiên Tinh Tông cũng chỉ thu được hai tấm đan phương Trúc Cơ kỳ. Đồng thời, một trong số đó lại là đan phương cổ mà Hàn Lập đã có. Cái gọi là đan phương thượng cổ là đan phương được lưu truyền từ thời thượng cổ, dược hiệu do những đan phương này luyện ra mạnh hơn hiện tại rất nhiều. Đương nhiên, linh dược cần thiết để luyện ra đan dược theo cổ phương hoặc đã tuyệt tích hoặc là cực kỳ hiếm hoi, dù cố gắng cả đời cũng không thể gom đủ linh dược theo phương thuốc. Bởi vậy, giá của cổ phương cao hơn nhiều so với giá đan phương hiện tại.
Mà bây giờ giá của đan phương vốn đã rất đắt, tấm đan phương hiện đại mà Tinh Thần các trong nguyên tác bán cho Hàn Lập đã lên tới 1500 linh thạch. Viên Định Nhan đan của Giang Đồng Nguyệt cũng chỉ bán được vừa đủ giá đó. Thêm vào đó, Định Nhan đan của Giang Đồng Nguyệt sở dĩ bán được giá đó là vì Lam phu nhân và cô gái kia muốn giữ mãi nét thanh xuân nên không tiếc bỏ ra giá cao, còn nếu đổi lại là chưởng quỹ cửa hàng khác thì chỉ cần vài trăm linh thạch đã là giá trên trời, dù sao họ mua vào thấp để bán ra cao, chứ không phải mua cao bán thấp.
"Thôi được rồi, cứ đi một bước nhìn một bước vậy, cũng không nhất định phải dùng đan dược hỗ trợ tu luyện, nếu thực sự không được thì đi tìm sư phụ mà ta bái xem sao." Giang Đồng Nguyệt có chút buồn bực lắc đầu, không nghĩ ngợi nữa, hết sức chuyên chú Ngự sử pháp khí, hướng về phía Việt Quốc bay đi.
Nửa ngày sau, Giang Đồng Nguyệt về tới động phủ của mình. Sau đó, Giang Đồng Nguyệt lấy trận Tiểu Tứ Quý mua được ở Tinh Thần các ra, dựa theo những gì ghi trong ngọc giản mà kích hoạt trận. Ngay lập tức, một đạo lồng ánh sáng màu xanh bao phủ lấy động phủ, còn cửa chính động phủ vặn vẹo một hồi, biến thành một tảng đá không có gì đáng chú ý. Thấy cảnh này, Giang Đồng Nguyệt lúc này mới thả lỏng chút ít, không kịp thở dốc, Giang Đồng Nguyệt liền rời khỏi động phủ, hướng về phía Kính Châu mà đi.
Vài ngày sau, Giang Đồng Nguyệt đến Thần Thủ cốc. Lúc này, ở Thần Thủ cốc, Mặc Cư Nhân đang dạy Trương Thiết và Hàn Lập tu hành. So với Giang Đồng Nguyệt, Mặc Cư Nhân và Hàn Lập giống sư đồ hơn một chút. Giang Đồng Nguyệt cũng không để ý chuyện này, hắn vốn không giỏi dạy dỗ đồ đệ, nếu không phải vì hệ thống thì hắn đã chẳng thu đồ. Giang Đồng Nguyệt nhìn về phía Hàn Lập, đã gần nửa năm không gặp, tu vi của Hàn Lập đã thành công đột phá lên Luyện Khí tầng bốn. Còn Mặc Cư Nhân vẫn chưa đoạt xá Hàn Lập, xem ra hắn đã thật sự từ bỏ ý định đoạt xá, chỉ muốn an phận sống hết quãng đời còn lại. Lúc này, Giang Đồng Nguyệt liếc nhìn Trương Thiết, tu vi của Trương Thiết tiến triển cũng không tệ, đã tu luyện đến Luyện Khí tầng một đỉnh phong, cách Luyện Khí tầng hai cũng không xa.
Lúc này, Giang Đồng Nguyệt từ trên trời hạ xuống, xuất hiện bên cạnh ba người.
"Lão Mặc, lâu không gặp, ngươi lại già đi nhiều rồi." Giang Đồng Nguyệt thu hồi Xích Tiêu kiếm rồi tươi cười nhìn về phía Mặc Cư Nhân.
Nghe vậy, trên mặt Mặc Cư Nhân hiện lên nụ cười khổ sở. Những năm này, tuy rằng hắn thường xuyên dựa vào phương thuốc do Dư Tử Đồng để lại, tự mình điều phối thuốc để uống nhưng tuổi thọ của hắn vẫn đang trôi đi với tốc độ rất nhanh. Theo tốc độ này thì hắn nhiều nhất chỉ còn vài năm thọ mệnh.
"Đệ tử Hàn Lập bái kiến sư phụ!"
"Bái kiến Giang tiền bối!"
Hàn Lập và Trương Thiết cũng ngạc nhiên nhìn Giang Đồng Nguyệt, đồng thời cung kính hành lễ. Rõ ràng hai người đều rất hoan nghênh sự xuất hiện của Giang Đồng Nguyệt.
"Không cần đa lễ." Giang Đồng Nguyệt ôn hòa cười rồi vung tay lên, hai đạo linh khí đã nâng Hàn Lập và Trương Thiết lên.
"Giang huynh, chẳng lẽ ngươi đã Trúc Cơ thành công rồi sao?" Lúc này, Mặc Cư Nhân đi đến, có chút hâm mộ hỏi Giang Đồng Nguyệt.
"Đương nhiên, bế quan mấy tháng, rốt cuộc cũng đã thành công bước ra một bước đó." Giang Đồng Nguyệt gật đầu đáp lại ánh mắt mong chờ của Mặc Cư Nhân.
"Chúc mừng Giang huynh đã thành công Trúc Cơ!"
Nghe vậy, trong ánh mắt của Mặc Cư Nhân tràn đầy hâm mộ, dù sao sau khi Trúc Cơ thì sẽ có hai trăm năm thọ mệnh.
Sau đó, Giang Đồng Nguyệt nói rõ ý định của mình, lần này hắn định trực tiếp mang theo Hàn Lập rời đi, đến Thái Nhạc sơn mạch ở Kiến Châu. Dù sao hắn đã Trúc Cơ thành công, không cần phải giống như lúc Luyện Khí kỳ, làm nhiệm vụ của tông môn ở Hoàng Phong cốc nữa. Đối với việc này, tuy Mặc Cư Nhân trong lòng có chút không nỡ nhưng vẫn muốn để Hàn Lập rời đi. Dù sao những gì có thể dạy hắn cũng đã dạy hết cho Trương Thiết và Hàn Lập rồi, còn sau này thế nào thì phải xem phúc duyên của hai người.
"À phải, cảm ơn lão Mặc đã dạy bảo Hàn Lập trong thời gian này, trong bình này có một ít Hoàng Long đan và Kim Tủy hoàn, có lẽ có chút tác dụng với các ngươi." Giang Đồng Nguyệt lấy từ trong túi trữ vật mấy bình đan dược rồi đưa cho Mặc Cư Nhân. Đan dược trong bình đều là Hoàng Long đan, Kim Tủy hoàn và những loại đan dược khác dành cho tu sĩ Luyện Khí kỳ, là chỗ còn lại của Giang Đồng Nguyệt, để trong túi trữ vật cũng tốn chỗ, chi bằng đưa cho Mặc Cư Nhân, coi như phế vật lợi dụng.
Mặc Cư Nhân ngược lại không hề khách sáo, hắn biết rõ Hoàng Long đan và Kim Tủy hoàn tuy là thánh dược trong giới võ lâm nhưng đối với Giang Đồng Nguyệt thì không đáng gì. Dù sao trong thời gian này, Hàn Lập tu hành Trường Xuân Công cũng đều dùng hai loại đan dược này để hỗ trợ tu hành.
"À phải rồi, còn một chuyện nữa, Trương Thiết, tám năm nữa chính là Thăng Tiên đại hội, con phải cố gắng tu luyện, tranh thủ trong Thăng Tiên đại hội tám năm sau nhất định phải làm một tiếng hót kinh người đó!" Lúc này, Giang Đồng Nguyệt như nhớ ra điều gì, quay đầu nói với Trương Thiết.
"Vâng! Giang tiền bối, vãn bối nhất định sẽ cố gắng tu luyện, tuyệt đối sẽ không khiến tiền bối thất vọng!" Trương Thiết nghe vậy thì trịnh trọng trả lời.
"Ừm, kiện pháp khí cao giai này đối với ta cũng vô dụng, vậy tặng con." Giang Đồng Nguyệt gật đầu rồi lấy ra một kiện pháp khí cao giai từ trong túi trữ vật đưa cho Trương Thiết. Pháp khí cao giai chỉ có giá hơn trăm linh thạch hạ phẩm, bây giờ Giang Đồng Nguyệt không thèm để vào mắt, tự nhiên không có gì phải tiếc.
"Đa tạ Giang tiền bối ban thưởng, vãn bối vô cùng cảm kích!" Trương Thiết hai mắt sáng lên, giọng cũng không khỏi kích động. Hắn vốn rất hâm mộ Hàn Lập có được hai kiện pháp khí, không ngờ Giang Đồng Nguyệt cũng tặng cho mình một kiện. Chuyện này khiến Trương Thiết càng thêm kính trọng Giang Đồng Nguyệt.
Sau đó, Giang Đồng Nguyệt mang theo Hàn Lập rời khỏi Thần Thủ cốc.
Sau khi rời khỏi Tinh Thần các, Giang Đồng Nguyệt không vội rời khỏi chợ của Thiên Tinh Tông mà tiếp tục dạo quanh mấy cửa hàng. Sau khi xử lý hết số chiến lợi phẩm và số Định Nhan đan còn lại, Giang Đồng Nguyệt mua sắm rất nhiều thứ ở chợ của Thiên Tinh Tông. Trong đó bao gồm một con Tử Viêm Sư cấp một cao giai, một lò luyện đan, một lò luyện khí cùng các loại vật liệu luyện khí. Đáng tiếc, Giang Đồng Nguyệt tìm khắp các cửa hàng trong chợ của Thiên Tinh Tông cũng không tìm được một tờ đan phương nào thích hợp cho Trúc Cơ kỳ.
Tu sĩ Thiên Nam quá coi trọng đan phương, căn bản không nỡ đem đan phương từ Luyện Khí trở lên ra bán. Ngay cả mấy chục năm sau khi ma đạo xâm lấn, Tinh Thần các của Thiên Tinh Tông cũng chỉ thu được hai tấm đan phương Trúc Cơ kỳ. Đồng thời, một trong số đó lại là đan phương cổ mà Hàn Lập đã có. Cái gọi là đan phương thượng cổ là đan phương được lưu truyền từ thời thượng cổ, dược hiệu do những đan phương này luyện ra mạnh hơn hiện tại rất nhiều. Đương nhiên, linh dược cần thiết để luyện ra đan dược theo cổ phương hoặc đã tuyệt tích hoặc là cực kỳ hiếm hoi, dù cố gắng cả đời cũng không thể gom đủ linh dược theo phương thuốc. Bởi vậy, giá của cổ phương cao hơn nhiều so với giá đan phương hiện tại.
Mà bây giờ giá của đan phương vốn đã rất đắt, tấm đan phương hiện đại mà Tinh Thần các trong nguyên tác bán cho Hàn Lập đã lên tới 1500 linh thạch. Viên Định Nhan đan của Giang Đồng Nguyệt cũng chỉ bán được vừa đủ giá đó. Thêm vào đó, Định Nhan đan của Giang Đồng Nguyệt sở dĩ bán được giá đó là vì Lam phu nhân và cô gái kia muốn giữ mãi nét thanh xuân nên không tiếc bỏ ra giá cao, còn nếu đổi lại là chưởng quỹ cửa hàng khác thì chỉ cần vài trăm linh thạch đã là giá trên trời, dù sao họ mua vào thấp để bán ra cao, chứ không phải mua cao bán thấp.
"Thôi được rồi, cứ đi một bước nhìn một bước vậy, cũng không nhất định phải dùng đan dược hỗ trợ tu luyện, nếu thực sự không được thì đi tìm sư phụ mà ta bái xem sao." Giang Đồng Nguyệt có chút buồn bực lắc đầu, không nghĩ ngợi nữa, hết sức chuyên chú Ngự sử pháp khí, hướng về phía Việt Quốc bay đi.
Nửa ngày sau, Giang Đồng Nguyệt về tới động phủ của mình. Sau đó, Giang Đồng Nguyệt lấy trận Tiểu Tứ Quý mua được ở Tinh Thần các ra, dựa theo những gì ghi trong ngọc giản mà kích hoạt trận. Ngay lập tức, một đạo lồng ánh sáng màu xanh bao phủ lấy động phủ, còn cửa chính động phủ vặn vẹo một hồi, biến thành một tảng đá không có gì đáng chú ý. Thấy cảnh này, Giang Đồng Nguyệt lúc này mới thả lỏng chút ít, không kịp thở dốc, Giang Đồng Nguyệt liền rời khỏi động phủ, hướng về phía Kính Châu mà đi.
Vài ngày sau, Giang Đồng Nguyệt đến Thần Thủ cốc. Lúc này, ở Thần Thủ cốc, Mặc Cư Nhân đang dạy Trương Thiết và Hàn Lập tu hành. So với Giang Đồng Nguyệt, Mặc Cư Nhân và Hàn Lập giống sư đồ hơn một chút. Giang Đồng Nguyệt cũng không để ý chuyện này, hắn vốn không giỏi dạy dỗ đồ đệ, nếu không phải vì hệ thống thì hắn đã chẳng thu đồ. Giang Đồng Nguyệt nhìn về phía Hàn Lập, đã gần nửa năm không gặp, tu vi của Hàn Lập đã thành công đột phá lên Luyện Khí tầng bốn. Còn Mặc Cư Nhân vẫn chưa đoạt xá Hàn Lập, xem ra hắn đã thật sự từ bỏ ý định đoạt xá, chỉ muốn an phận sống hết quãng đời còn lại. Lúc này, Giang Đồng Nguyệt liếc nhìn Trương Thiết, tu vi của Trương Thiết tiến triển cũng không tệ, đã tu luyện đến Luyện Khí tầng một đỉnh phong, cách Luyện Khí tầng hai cũng không xa.
Lúc này, Giang Đồng Nguyệt từ trên trời hạ xuống, xuất hiện bên cạnh ba người.
"Lão Mặc, lâu không gặp, ngươi lại già đi nhiều rồi." Giang Đồng Nguyệt thu hồi Xích Tiêu kiếm rồi tươi cười nhìn về phía Mặc Cư Nhân.
Nghe vậy, trên mặt Mặc Cư Nhân hiện lên nụ cười khổ sở. Những năm này, tuy rằng hắn thường xuyên dựa vào phương thuốc do Dư Tử Đồng để lại, tự mình điều phối thuốc để uống nhưng tuổi thọ của hắn vẫn đang trôi đi với tốc độ rất nhanh. Theo tốc độ này thì hắn nhiều nhất chỉ còn vài năm thọ mệnh.
"Đệ tử Hàn Lập bái kiến sư phụ!"
"Bái kiến Giang tiền bối!"
Hàn Lập và Trương Thiết cũng ngạc nhiên nhìn Giang Đồng Nguyệt, đồng thời cung kính hành lễ. Rõ ràng hai người đều rất hoan nghênh sự xuất hiện của Giang Đồng Nguyệt.
"Không cần đa lễ." Giang Đồng Nguyệt ôn hòa cười rồi vung tay lên, hai đạo linh khí đã nâng Hàn Lập và Trương Thiết lên.
"Giang huynh, chẳng lẽ ngươi đã Trúc Cơ thành công rồi sao?" Lúc này, Mặc Cư Nhân đi đến, có chút hâm mộ hỏi Giang Đồng Nguyệt.
"Đương nhiên, bế quan mấy tháng, rốt cuộc cũng đã thành công bước ra một bước đó." Giang Đồng Nguyệt gật đầu đáp lại ánh mắt mong chờ của Mặc Cư Nhân.
"Chúc mừng Giang huynh đã thành công Trúc Cơ!"
Nghe vậy, trong ánh mắt của Mặc Cư Nhân tràn đầy hâm mộ, dù sao sau khi Trúc Cơ thì sẽ có hai trăm năm thọ mệnh.
Sau đó, Giang Đồng Nguyệt nói rõ ý định của mình, lần này hắn định trực tiếp mang theo Hàn Lập rời đi, đến Thái Nhạc sơn mạch ở Kiến Châu. Dù sao hắn đã Trúc Cơ thành công, không cần phải giống như lúc Luyện Khí kỳ, làm nhiệm vụ của tông môn ở Hoàng Phong cốc nữa. Đối với việc này, tuy Mặc Cư Nhân trong lòng có chút không nỡ nhưng vẫn muốn để Hàn Lập rời đi. Dù sao những gì có thể dạy hắn cũng đã dạy hết cho Trương Thiết và Hàn Lập rồi, còn sau này thế nào thì phải xem phúc duyên của hai người.
"À phải, cảm ơn lão Mặc đã dạy bảo Hàn Lập trong thời gian này, trong bình này có một ít Hoàng Long đan và Kim Tủy hoàn, có lẽ có chút tác dụng với các ngươi." Giang Đồng Nguyệt lấy từ trong túi trữ vật mấy bình đan dược rồi đưa cho Mặc Cư Nhân. Đan dược trong bình đều là Hoàng Long đan, Kim Tủy hoàn và những loại đan dược khác dành cho tu sĩ Luyện Khí kỳ, là chỗ còn lại của Giang Đồng Nguyệt, để trong túi trữ vật cũng tốn chỗ, chi bằng đưa cho Mặc Cư Nhân, coi như phế vật lợi dụng.
Mặc Cư Nhân ngược lại không hề khách sáo, hắn biết rõ Hoàng Long đan và Kim Tủy hoàn tuy là thánh dược trong giới võ lâm nhưng đối với Giang Đồng Nguyệt thì không đáng gì. Dù sao trong thời gian này, Hàn Lập tu hành Trường Xuân Công cũng đều dùng hai loại đan dược này để hỗ trợ tu hành.
"À phải rồi, còn một chuyện nữa, Trương Thiết, tám năm nữa chính là Thăng Tiên đại hội, con phải cố gắng tu luyện, tranh thủ trong Thăng Tiên đại hội tám năm sau nhất định phải làm một tiếng hót kinh người đó!" Lúc này, Giang Đồng Nguyệt như nhớ ra điều gì, quay đầu nói với Trương Thiết.
"Vâng! Giang tiền bối, vãn bối nhất định sẽ cố gắng tu luyện, tuyệt đối sẽ không khiến tiền bối thất vọng!" Trương Thiết nghe vậy thì trịnh trọng trả lời.
"Ừm, kiện pháp khí cao giai này đối với ta cũng vô dụng, vậy tặng con." Giang Đồng Nguyệt gật đầu rồi lấy ra một kiện pháp khí cao giai từ trong túi trữ vật đưa cho Trương Thiết. Pháp khí cao giai chỉ có giá hơn trăm linh thạch hạ phẩm, bây giờ Giang Đồng Nguyệt không thèm để vào mắt, tự nhiên không có gì phải tiếc.
"Đa tạ Giang tiền bối ban thưởng, vãn bối vô cùng cảm kích!" Trương Thiết hai mắt sáng lên, giọng cũng không khỏi kích động. Hắn vốn rất hâm mộ Hàn Lập có được hai kiện pháp khí, không ngờ Giang Đồng Nguyệt cũng tặng cho mình một kiện. Chuyện này khiến Trương Thiết càng thêm kính trọng Giang Đồng Nguyệt.
Sau đó, Giang Đồng Nguyệt mang theo Hàn Lập rời khỏi Thần Thủ cốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận