Phàm Nhân: Thụ Đồ Trả Về? Bắt Đầu Tiên Tạp Bug

Chương 30: Không biết phu nhân có thể nguyện cùng ta cùng bàn chung gối không

Chương 30: Không biết phu nhân có nguyện cùng ta chung gối không?
Sau khi truyền pháp quyết tu tiên Mặc Ngọc Châu, Giang Đồng Nguyệt mới đưa mắt nhìn Lưu thị đang chờ đợi bên cạnh. Lưu thị vừa dò ra linh căn, dù chỉ là ngụy linh căn, nhưng cũng có thể bước chân vào con đường tu tiên.
“Vì phu nhân cũng có linh căn, xem như nể mặt Mặc huynh, quyển Trường Xuân Công này, liền tặng cho phu nhân đi.” Giang Đồng Nguyệt nói, lấy từ trong túi trữ vật ra một quyển Trường Xuân Công rồi đưa cho Lưu thị.
“Vậy thiếp thân xin nhận, đa tạ Giang tiên sinh ban thưởng công pháp.” Lưu thị mừng rỡ, có công pháp tu tiên này, nàng cũng có thể trở thành một tu tiên giả.
Những người còn lại thì một mặt ngưỡng mộ nhìn Lưu thị, nếu được, các nàng tự nhiên cũng muốn trở thành một tu tiên giả.
“Ừm… Mấy vị phu nhân, đây là Định Nhan đan, có thể bảo vệ thanh xuân cho các vị, mãi không già, liền tặng cho các vị phu nhân.” Giang Đồng Nguyệt khẽ gật đầu, rồi từ túi trữ vật lấy ra một bình Định Nhan đan, chia cho mỗi người một viên.
“Cái gì! Thanh xuân mãi mãi?!” Mọi người ở Mặc phủ lập tức kinh hô, ngay cả Lý thị xuất thân danh gia cũng ánh mắt nóng rực nhìn viên đan dược trong tay.
Phụ nữ ai mà không hứng thú với việc giữ gìn thanh xuân. Đến cả Mặc Phượng Vũ và Mặc Thải Hoàn cũng mở to mắt, nhìn mấy vị mẫu thân ăn Định Nhan đan vào. Còn Mặc Phượng Vũ và Mặc Thải Hoàn thì vì còn quá nhỏ nên Giang Đồng Nguyệt chưa tặng Định Nhan đan.
“Ngọc Châu, con tranh thủ cáo biệt mấy vị phu nhân, ta đi trước Độc Bá sơn trang và Ngũ Sắc môn một chuyến, rồi quay lại đưa con đi.” Lúc này, Giang Đồng Nguyệt đi đến trước mặt Mặc Ngọc Châu, đưa tay xoa đầu nàng, ân cần dặn dò.
“Vâng, con hiểu rồi, sư phụ.” Mặc Ngọc Châu nghe vậy, ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi xem kỹ tư liệu về trang chủ Độc Bá sơn trang và môn chủ Ngũ Sắc môn, Giang Đồng Nguyệt rời khỏi Mặc phủ.
Một ngày sau, Giang Đồng Nguyệt lần lượt đến thăm Độc Bá sơn trang và Ngũ Sắc môn, tiến hành thương nghị hữu hảo với họ. Cuối cùng, cả trang chủ Độc Bá sơn trang và môn chủ Ngũ Sắc môn đều hết mực nể mặt Giang Đồng Nguyệt. Kinh Giao hội từ nay về sau từ bỏ việc tranh giành Lam Châu, một lòng co đầu rụt cổ tại Gia Nguyên thành, còn thế lực bên ngoài Gia Nguyên thành sẽ chia cho Độc Bá sơn trang và Ngũ Sắc môn.
Giải quyết xong mọi chuyện, Giang Đồng Nguyệt mới quay về Mặc phủ, chuẩn bị dẫn Mặc Ngọc Châu về động phủ của mình.
Nhưng, Giang Đồng Nguyệt còn chưa gặp Mặc Ngọc Châu thì đã thấy Lưu thị.
“Giang tiên sinh, không biết thiếp thân có thể đi theo tiên sinh rời khỏi đây không?” Trước cửa phòng Mặc Ngọc Châu, Lưu thị mong chờ nhìn Giang Đồng Nguyệt, trên gương mặt kiều mị tràn đầy khát vọng.
Lưu thị biết rõ tư chất tu tiên của mình không lý tưởng, tuổi lại lớn, nếu không có chỗ dựa, cả đời này sẽ chẳng làm nên trò trống gì. Vì vậy, Lưu thị chọn nương tựa vào Giang Đồng Nguyệt.
Đối mặt với câu hỏi của Lưu thị, Giang Đồng Nguyệt trầm ngâm một lát, rồi đánh giá từ trên xuống dưới người phụ nữ kiều diễm trước mắt. Chỉ thấy, hôm nay Lưu thị mặc một chiếc váy hồng, trang điểm nhẹ nhàng, càng làm nổi bật vẻ đẹp rung động lòng người. Thêm vào đó, Lưu thị tu luyện "Thiên Hồ đại pháp", vốn có mị lực tự thân, nên từng giây từng phút đều tỏa ra sức quyến rũ. Có thể nói, nếu không phải Giang Đồng Nguyệt đã là tu sĩ Trúc Cơ, có tinh thần lực mạnh mẽ, thì có lẽ đã sớm thành thần tử dưới váy Lưu thị.
“Ồ? Phu nhân muốn cùng Giang mỗ rời đi? Phu nhân đã quyết tâm rồi sao?” Giang Đồng Nguyệt nhìn Lưu thị với ánh mắt hờ hững, Giang Đồng Nguyệt tự nhiên hiểu rõ ý nghĩ của Lưu thị. Bây giờ Mặc Cư Nhân, thọ mệnh sắp hết, lại không muốn người nhà nhìn thấy mình tàn tạ nên không có ý định quay về. Còn Lưu thị vừa dò ra linh căn, không muốn làm phàm nhân nữa, cộng thêm việc muốn có tài nguyên tu luyện, nên mới muốn đi theo Giang Đồng Nguyệt.
Trong lòng Giang Đồng Nguyệt lại không quá kháng cự, Lưu thị dáng dấp vô cùng xinh đẹp, lại là kiểu người mà hắn thích. Còn chuyện Lưu thị cần tài nguyên tu luyện, với Giang Đồng Nguyệt mà nói thì cũng chẳng phải là vấn đề quá lớn. Dù sao, có hệ thống trả lại đồ đệ, Giang Đồng Nguyệt muốn có tài nguyên, có thể nói là vô cùng dễ dàng. Giang Đồng Nguyệt không phải là một tên ngụy quân tử, chủ động dâng đến cửa thì sao có thể từ chối. Trước khi xuyên qua, hắn là xử nam, sau khi xuyên qua vẫn là xử nam, vậy chẳng phải là phí công xuyên qua rồi sao?
Về phần Mặc Cư Nhân, hắn với Mặc Cư Nhân nhiều nhất chỉ là giao dịch mà thôi. Mặc Cư Nhân dạy dỗ Hàn Lập một thời gian, hắn bảo hộ Kinh Giao hội không bị diệt môn như trong nguyên tác. Vì vậy, hắn với Mặc Cư Nhân đã coi như là sòng phẳng.
“Thiếp thân đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu tiên sinh bằng lòng, có thể tùy thời hái...” Nghe Giang Đồng Nguyệt nói không có ý cự tuyệt, lòng Lưu thị không khỏi âm thầm kích động. Giang Đồng Nguyệt dung mạo không hề tệ, thậm chí còn dễ nhìn hơn chồng nàng Mặc Cư Nhân, hơn nữa đối phương lại là một tu tiên giả, còn có thể cho nàng nhiều tài nguyên tu luyện, ủy thân cho Giang Đồng Nguyệt, trong lòng nàng cũng rất nguyện ý.
“Đã vậy, không biết đêm nay phu nhân có nguyện cùng ta chung gối không?” Vốn Giang Đồng Nguyệt dự định tối nay đưa Mặc Ngọc Châu rời khỏi Mặc phủ, nhưng bây giờ hắn đột nhiên không vội nữa.
“Được hầu hạ tiên sinh, là vinh hạnh ba đời của thiếp thân.” Trong lòng Lưu thị đã sớm quyết định, đương nhiên sẽ không do dự mà trả lời ngay.
Sau đó, Lưu thị dẫn Giang Đồng Nguyệt vào phòng mình. Phòng của Lưu thị không nhỏ, lại có rất nhiều đồ trang trí hoa lệ, giường được làm bằng gỗ óc chó, bàn ghế đều là gỗ tử đàn. Giường của Lưu thị nằm phía sau cửa bên trái, Lưu thị chủ động kéo Giang Đồng Nguyệt tới rồi hai người bắt đầu thẳng vào vấn đề chính.
Là vợ Mặc Cư Nhân, Lưu thị dù mới hơn hai mươi tuổi nhưng kinh nghiệm đã phong phú, trong trận chiến này có nhịp điệu của riêng mình.
Vòng thứ nhất, giằng co. Giang Đồng Nguyệt bắt đầu bất lợi, bị Lưu thị giàu kinh nghiệm áp chế.
Vòng thứ hai, Giang Đồng Nguyệt tung ra nhiều chiêu hôn.
Vòng thứ ba, Giang Đồng Nguyệt lâm vào khổ chiến.
Vòng thứ tư, Giang Đồng Nguyệt vùng vẫy giãy chết.
Vòng thứ năm, Giang Đồng Nguyệt sụp đổ toàn diện.
Vòng thứ sáu, Giang Đồng Nguyệt bại cục đã định.
Vòng thứ bảy, Lưu thị tuyên bố đầu hàng.
Lưu thị dù dựa vào kinh nghiệm phong phú trong thời gian ngắn chế trụ Giang Đồng Nguyệt, nhưng trước mặt chỉ số tuyệt đối, Lưu thị vẫn thua một cách thảm hại.
“Giang Đồng Nguyệt, ngươi quá mạnh.” Lưu thị nhìn Giang Đồng Nguyệt, ánh mắt mơ màng nói: “Từ lúc bắt đầu ta đã biết, ta không phải là đối thủ của ngươi, không có khả năng để ngươi dùng hết toàn lực, ta rất xin lỗi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận