Phàm Nhân Đan Tiên

Chương 318: Thủ đoạn liên tiếp ra, Thiên Hồ Vương cúi đầu thần phục

Chương 318: Thủ đoạn liên tiếp, Thiên Hồ Vương cúi đầu thần phục.
Trần Bình chờ đợi vài ngày.
"Sư huynh, tiểu muội khiến ngươi phải đợi lâu." Chu Oánh ngồi phi thuyền bạch ngọc, đi tới trước mặt Trần Bình.
Mấy ngày nay, Trần Bình vẫn luôn duy trì Kiếm Liên Hóa Trận, linh lực trong cơ thể cũng gần như tiêu hao hết. May mắn, trên người hắn có không ít linh dược và đan dược, Trần Bình miễn cưỡng có thể duy trì được.
Trần Bình: "Sư muội đến đúng lúc, nếu kéo dài thêm nữa, ta e rằng không kiên trì nổi."
Chu Oánh nhẹ nhàng thi lễ, sau đó đưa về phía trước mấy tấm nhị giai linh sủng khế ước.
Linh sủng khế ước này, chỉ có Ngự Thú Sư mới có thể chế tác, phù sư không thể làm được.
Trần Bình: "Sư muội, ngươi và chồn huynh hãy lui xa nơi này ngàn trượng, để tránh Thiên Hồ Vương này giở trò gì đó."
"Vâng." Chu Oánh điều khiển phi thuyền bạch ngọc, lùi lại khoảng cách ngàn trượng.
Sau đó, Trần Bình hé mở một khe hở trong kiếm trận. Bên trong là Thiên Hồ Vương đang nằm yếu ớt, mấy ngày nay, sinh mệnh lực của nó đã khôi phục một chút. Trần Bình liền cho nó thêm mấy kiếm, làm sâu sắc thêm thương thế.
Trần Bình đưa một tấm nhị giai linh sủng khế ước tới: "Ký đi, sau đó ta sẽ thả ngươi ra ngoài, giúp ngươi chữa thương."
Trong đáy mắt Thiên Hồ Vương lóe lên một tia giảo hoạt tính toán: "Nhân tộc đáng c·h·ết!"
Trong tầm mắt Trần Bình, Thiên Hồ Vương ngoan ngoãn ký linh sủng khế ước, sau đó đưa khế ước ra: "Mau thả ta ra, cho ta chữa thương!"
"Không vội." Trần Bình tiếp nhận linh sủng khế ước, đang định dùng tinh huyết ký tên thì,
"Xì xì!"
Viên châu nhỏ màu xám trắng giữa cổ Trần Bình đột nhiên nóng đỏ lên, làm Trần Bình có cảm giác phản ứng.
"Hả?" Trần Bình ý thức được không ổn, thần hồn lập tức phân ra một sợi tiến vào bên trong viên châu nhỏ màu xám trắng.
Sau đó liền thấy, linh sủng khế ước kia trống không, Thiên Hồ Vương căn bản không dùng tinh huyết ký tên.
Trần Bình sa sầm mặt: "Khôi phục nhanh thật, còn có lực lượng thi triển huyễn thuật định lừa gạt ta!" Thiên Hồ Vương này không hổ là một trong những huyết mạch đứng đầu nhất Yêu tộc, căn cơ quả thật thâm hậu.
Chỉ một chút mất tập trung, liền suýt bị nó hại.
"Vèo —— "
Trong kiếm trận, lập tức bộc phát mấy chục đạo kiếm khí, oanh kích khiến Thiên Hồ Vương đau đớn kêu thảm:
"c·h·ó chủ nhân, bản cung đã ký linh sủng khế ước, tại sao ngươi còn muốn làm tổn thương ta!"
Trần Bình cười lạnh một tiếng: "Thiên Hồ Vương, ngươi cho rằng huyễn thuật của ngươi vô địch, có thể che đậy ta sao?"
"Trên linh sủng khế ước này căn bản không có ấn ký của ngươi."
"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi không ký linh sủng khế ước, ta sẽ tiễn ngươi lên đường!"
Nói xong, hắn lại đưa linh sủng khế ước vào trong kiếm trận.
Trần Bình ngưng thần quan sát Thiên Hồ Vương này, những yêu thú đỉnh tiêm này cực kỳ giảo hoạt.
Thiên Hồ Vương vẻ mặt không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi nhỏ một giọt tinh huyết lên linh sủng khế ước.
"Ầm ầm!"
Giọt tinh huyết vừa nhỏ xuống, linh sủng khế ước tựa hồ không thể thừa nhận tam giai yêu huyết của Thiên Hồ Vương, lập tức tự bốc cháy.
Trần Bình sa sầm mặt: "Phẩm cấp quá cao?"
"Thiên Hồ Vương, phẩm cấp của ngươi quá cao, không thể ký linh sủng khế ước này, xem ra chúng ta vô duyên. Xin lỗi, ta phải tiễn ngươi lên đường."
Vừa dứt lời, p·h·áp thể kiếm tướng trên đỉnh đầu Trần Bình bay ra, như muốn dung hợp với Cực Quang kiếm hóa thành kiếm sát, triệt để c·h·é·m g·iết Thiên Hồ Vương.
Thiên Hồ Vương hoàn toàn phục tùng: "c·h·ó chủ nhân, ngươi lấy thêm một tấm linh sủng khế ước thử xem." Nàng thật sự sợ c·h·ết.
"Thiên Hồ Vương này thủ đoạn thật nhiều." Trần Bình mặt mày căng thẳng, lại đưa ra một tấm nhị giai linh sủng khế ước.
Thiên Hồ Vương vẻ mặt thống khổ nhỏ ra một giọt tinh huyết, sau đó một sợi thần hồn cũng bị cắt ra, rơi vào trong khế ước, khiến hồ thân của nàng run rẩy, không khỏi rên rỉ một tiếng thảm thiết.
Sau đó, Trần Bình cầm lấy tấm linh sủng khế ước kiểm tra, xác định không có sai sót, mới nhỏ ra tinh huyết của mình.
Khế ước thành lập, trong linh đài của Trần Bình lập tức có thêm thần hồn của Thiên Hồ Vương, chỉ cần một ý niệm, liền có thể điều khiển sinh tử của nó.
Cảm giác này giống như khi khế ước Xích Đồng Hổ Vương trước đây.
Trần Bình lúc này mới thỏa mãn tản ra kiếm trận, lộ ra thân thể Thiên Hồ Vương rách rưới như giẻ lau.
Hắn cũng sắc mặt tái nhợt, hít sâu mấy hơi, bình phục tâm tình.
"c·h·ó chủ nhân, ta sắp c·h·ết!" Thiên Hồ Vương cực kỳ suy yếu, không cam lòng nói: "Nhanh cho ta linh dược tốt."
Trần Bình cau mày, búng ngón tay, hai giọt tinh huyết của mình bay ra.
"Bá bá bá!"
Thương thế của Thiên Hồ Vương nhanh chóng chuyển biến tốt, mắt thường có thể thấy được. Thân thể ban đầu như giẻ lau, lập tức rơi xuống da c·h·ết, lông rụng, vết thương bắt đầu khép lại. Bộ lông mềm mại trắng như tuyết lập tức mọc lên mạnh mẽ, lần nữa trở nên ưu nhã, thần bí.
Thiên Hồ Vương có chút chấn kinh: "c·h·ó chủ nhân, tinh huyết này của ngươi..."
Trần Bình sa sầm mặt: "Thiên Hồ Vương, ngươi nên gọi ta là chủ nhân!"
Bị linh sủng của mình mắng là c·h·ó chủ nhân, rốt cuộc ai mới là linh sủng?
Tam giai Thiên Hồ Vương này quả nhiên không biết lựa lời!
Đuôi của Thiên Hồ Vương khẽ rung lên, giọng nói non nớt, lại mang vẻ trong trẻo của thiếu nữ: "Vâng, chủ nhân!"
Sắc mặt Trần Bình dịu lại, hơi gật đầu: "Đã làm linh sủng của ta, ta cũng nên đặt cho ngươi cái tên. Từ nay về sau, ngươi tên là Tiểu Bạch."
Thiên Hồ Vương lung lay cái đuôi, mở miệng nói: "Chủ nhân, ta còn muốn ăn mấy giọt m·á·u tươi của ngài để chữa thương."
Trần Bình lắc đầu: "Không còn. Liên tục tiêu hao, ta cũng phải khôi phục lại trạng thái của bản thân. Ngươi vẫn chưa khỏi hẳn thương thế, hãy trở về tộc địa, ăn linh dược bồi bổ đi."
Trần Bình phát tín hiệu cho Chu Oánh đang ở ngoài ngàn trượng, sau đó, Chu Oánh lái phi thuyền bạch ngọc tới.
Chu Oánh cảm nhận được khí tức tam giai Yêu Vương phát ra từ Thiên Hồ Vương, thân thể mềm mại không khỏi run lên: "Sư huynh..."
Trần Bình có thần hồn cường đại, thần thức đã sớm đạt tới 999 trượng, đối mặt với khí tức của Yêu Vương bình thường, hoàn toàn không sợ hãi.
Trần Bình mở miệng nói: "Sư muội không cần kinh hoảng, Tiểu Bạch đã bị ta thu làm linh sủng, không cần lo lắng nó sẽ làm tổn thương ngươi."
Chu Oánh nhìn Tiểu Bạch chỉ lớn bằng bàn tay, trong mắt lộ vẻ sợ hãi. Yêu thú nhỏ bé như vậy mà lại là tam giai Yêu Vương, còn đem mười mấy tên tu sĩ của các tông môn xoay vòng.
Tầm Bảo Điêu từ trong tay áo Chu Oánh bò ra, luận về hình thể, nhị giai Tầm Bảo Điêu còn lớn hơn Thiên Hồ Vương một chút.
Hai linh sủng quan sát lẫn nhau, Thiên Hồ Vương ngược lại có chút sợ Tầm Bảo Điêu.
"Vỏ quýt dày có móng tay nhọn."
Lực lượng lớn nhất của Thiên Hồ Vương là huyễn thuật thần thông, nhưng cái này không có tác dụng với Tầm Bảo Điêu, làm sao Thiên Hồ Vương không e sợ?
Thiên Hồ Vương nhảy lên, đậu trên vai Trần Bình.
Trần Bình mở miệng nói: "Tiểu Bạch, ngươi không biết bay?"
Thiên Hồ Vương nói: "Ta phải mọc ra chiếc đuôi thứ năm, mới có năng lực phi hành."
Trần Bình gật đầu: "Đi thôi, trước tiên tìm Tiểu Hổ về, sau đó đến lãnh địa của Tiểu Bạch một chuyến, vơ vét linh dược, chỉnh đốn lại trạng thái."
Có Thiên Hồ Vương và Xích Đồng Hổ Vương, lại thêm chiến lực của bản thân, trong bí cảnh Trường Thiên còn lại mấy tháng, Trần Bình muốn nhắm tới chủ ý của tứ giai linh dược thứ hai.
. . .
Một bên khác, 50 tên tu sĩ của Đãng Ma Tông và Thiên Sinh Giáo, truy tung nhị giai tê tê, lại ngoài ý muốn xông vào địa bàn của Phệ Kim Nghĩ. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận