Ông Trời Đền Bù Cho Người Cần Cù: Làm Ruộng Tu Tiên

Ông Trời Đền Bù Cho Người Cần Cù: Làm Ruộng Tu Tiên - Chương 351: Thư sinh Diệp Thành (length: 8023)

Lại nói, mấy trăm năm trước, gian thần hoành hành, quyền thần lộng quyền, toàn bộ triều đình, từ trên xuống dưới đều tham ô mục nát.
Dân chúng lầm than, đói khổ tràn lan, khắp đường cùng ngõ hẻm, la liệt xác người chết đói, chết rét, mà chẳng ai đoái hoài.
Thật là thế đạo suy vong, lòng người băng giá.
Ngay trong thời khắc đất nước sắp diệt vong này, một vị Thánh Quân xuất hiện!
Hắn 16 tuổi lên ngôi, trọng dụng hiền thần, xa lánh tiểu nhân, bình định thiên hạ, dẹp loạn bốn phương, mới có được nước Tấn ngày nay.
Người đó chính là Cao Minh Vương!
Hoàng thành Tấn quốc, trong một trà lâu ở Đông Thành, khách ra vào nườm nượp, người kể chuyện nổi tiếng 'Phạm Thiết Chủy' đang kể lại những câu chuyện quen thuộc của nước Tấn.
Dân chúng nhàn nhã tới đây uống trà nghe chuyện, liên tục tán thưởng, không khí vô cùng náo nhiệt.
Từ thời Cao Minh Vương về sau, nước Tấn đời đời đều có minh quân, người dân áo no cơm đủ, lúc rảnh rỗi còn có thể đến trà lâu, quán rượu tiêu khiển.
Con người là một sinh vật rất kỳ lạ, thích so sánh.
Họ thường thích nghe những câu chuyện về những người sống khổ hơn mình.
Đối với người dân bình thường bây giờ, cuộc sống áo cơm no đủ đã trở nên bình thường.
Ngược lại, cuộc sống cơ cực của người dân cách đây mấy trăm năm lại thỏa mãn trí tưởng tượng của họ.
Họ thường đặt mình vào hoàn cảnh đó, suy nghĩ làm thế nào để tồn tại trong thời loạn lạc, mà sự tích Cao Minh Vương khai sáng thịnh thế đương nhiên khiến họ cảm thấy tự hào.
Dân chúng coi Cao Minh Vương như thần tượng, nếu một ngày không được nghe những câu chuyện truyền kỳ về ông, thì lòng cảm thấy bứt rứt.
Là một người kinh doanh trà lâu ở Đông Thành hàng chục năm, đương nhiên Phạm Thiết Chủy biết rõ dân chúng thích nghe gì, ông ta đã sửa đổi những câu chuyện truyền thuyết về Cao Minh Vương vô số lần.
Đảm bảo câu chuyện vừa ngắn gọn, lại vừa khéo khơi khuấy động cảm xúc của khách uống trà.
Sau hàng trăm năm lưu truyền, Cao Minh Vương đã trở thành một biểu tượng, xứng đáng để mọi người dân tin tưởng, sùng bái, và tự nguyện bảo vệ.
Nói một cách nôm na, chính là không thể nghe người khác nói xấu Cao Minh Vương nửa lời.
Tuy nhiên, trên đời này không thiếu kẻ cứng đầu.
Khi mọi người đang hò reo vì những câu chuyện truyền kỳ về Cao Minh Vương, một tiếng hừ lạnh vang lên, cắt ngang đám đông.
"Cao Minh Vương mà các ngươi sùng bái đã chết từ lâu rồi, người đang ngồi trên ngai vàng kia chẳng qua chỉ là hậu duệ đời thứ mấy của ông ta."
"Hắn ta không hề thánh minh như các ngươi tưởng tượng đâu!"
Người nói chuyện mặc trang phục thư sinh, dung mạo thanh tú, nhưng mặt mày cau có, dường như đang rất bực bội.
"Ha ha, ta cứ tưởng là ai! Thì ra là Diệp đại tài tử, kẻ ăn nói không kiêng dè đây mà."
Có người nhận ra thư sinh.
Sau khi thân phận của hắn bị tiết lộ, những người khác bắt đầu xì xào bàn tán.
"Trảo nào dám nói những lời bất kính như vậy."
"Nghe nói hắn vào triều chưa được một tháng đã bị đuổi cổ ra ngoài..."
"Ồ, vì sao vậy?"
"Ai mà biết được? Ta thấy hắn vừa nói như thế, chắc là đang bất mãn với triều đình thôi..."
"Ra là vậy, cứ mặc kệ hắn đi, hắn nói bậy thôi, tiếp tục đi!"
Thấy không ai để ý đến mình, coi mình như trò cười, Diệp Thành không khỏi tức giận:
"Một đám ngu dân! Chỉ thấy mặt hồ phẳng lặng trước mắt, mà không thấy sóng ngầm cuồn cuộn bên dưới!"
"Này, ngươi còn nói năng bậy bạ nữa, thì cút ra ngoài!"
Ông chủ quán nghe tiếng ồn ào chạy ra, vừa hay thấy cảnh tượng này. Ông ta dựa vào những câu chuyện về Cao Minh Vương để thu hút khách đến quán, kiếm từng chén trà, không thể để người ta phá hỏng việc làm ăn của mình được.
Thấy vậy, thư sinh uống cạn chén rượu, mạnh mẽ đặt xuống hai đồng tiền, rồi đứng dậy bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
Hắn không hề chú ý, có một ánh mắt trên lầu hai đang dõi theo bóng lưng hắn rời đi. Sau khi suy nghĩ một lúc, người đó cũng trả tiền rồi ra khỏi trà lâu.
Diệp Thành đeo túi hành lý, tay nắm bảo kiếm, đầu đội nón rộng vành, lẩn mình trong dòng người.
Nơi này vốn gần Đông Môn, không bao lâu, hắn đã đến cửa thành.
Ngay lúc sắp bước ra khỏi thành, hắn khựng lại, do dự một chút.
Hắn nhớ mang máng vài năm trước, chính mình cũng từ phía đó hòa vào dòng người bước vào thành.
Ngoảnh lại nhìn, nơi phồn hoa này từng là nơi hắn hy vọng được triển vọng, nhưng không ngờ...
"Haizz..."
Người trưởng thành cuối cùng cũng phải đối mặt với hiện thực, bây giờ hắn đã hoàn toàn mất hy vọng vào nước Tấn này rồi.
Nơi phồn hoa tựa gấm vóc này chỉ là ảo ảnh, chẳng biết lúc nào sẽ sụp đổ.
Nhưng tất cả những điều này không còn liên quan đến hắn nữa, hắn không thể ngăn cản tất cả, chi bằng về quê làm ruộng, sống hết quãng đời còn lại.
"Vị huynh đài này, xin dừng lại một chút, vừa rồi tại trà lâu, ta thấy những lời huynh đài nói rất thú vị, không biết có thể trò chuyện cùng huynh đài được không?"
Một chàng trai áo trắng gọi Diệp Thành lại, nói.
"Huynh đài đến không đúng lúc rồi, ta đang chuẩn bị về quê, còn những chuyện vừa rồi, cứ coi như ta nói bậy đi..."
Nói xong, Diệp Thành quay người bỏ đi.
Không ngờ chàng trai áo trắng vẫn đi theo.
"Huynh đài, đây là?"
"Tại hạ vốn là kẻ rong ruổi khắp nơi, không có chỗ ở cố định... Nếu không bận, không biết có thể cùng huynh đài kết bạn đồng hành không? Trên đường, huynh đài có thể kể cho tại hạ nghe những điều huynh đài đã thấy?"
Diệp Thành thấy chàng trai hiền hòa, cử chỉ không giống người xấu.
Thêm nữa, hắn không thấy chàng trai mang theo vũ khí, còn mình có kiếm phòng thân, suy nghĩ một chút, hắn liền đồng ý.
...
Đêm xuống, hai người tìm được một con suối, đốt lửa trại, chuẩn bị nghỉ chân tại đây.
Nước suối trong vắt, có thể nhìn thấy rõ tôm cá dưới đáy.
Diệp Thành tuy là thư sinh, nhưng thân thủ lại rất nhanh nhẹn, lập tức bắt được hai con cá lớn.
"Diệp huynh, tại hạ cũng khá am hiểu nấu nướng, hay là để tại hạ xử lý hai con cá này?"
Diệp Thành nghĩ, mình cũng chỉ biết cạo vảy, mổ bụng, rồi xiên nướng thôi, không bằng để cho hắn thử xem sao, nếu không được thì bắt thêm mấy con nữa là được.
"Vậy làm phiền Giang huynh."
Giang Lam nhận lấy nguyên liệu, nhanh chóng bắt tay vào sơ chế.
Chỉ một lát sau, hai con cá đã được làm sạch sẽ, xiên vào que, đặt lên lửa nướng.
Diệp Thành im lặng nhìn Giang Lam, ngoài việc sơ chế cẩn thận hơn mình ra, thì hình như cũng chẳng có gì đặc biệt...
"Cá nướng này, muốn ngon thì phải canh lửa cho tốt... Sau đó, thêm vào chút gia vị này nữa, hương vị mới tuyệt!"
Vừa nói, Giang Lam vừa rắc gia vị lên, mùi thơm ngào ngạt bốc lên.
Diệp Thành khẽ hít hít, nuốt nước miếng, mắt nhìn chằm chằm vào con cá.
"Diệp huynh, mời huynh nếm thử tay nghề của tại hạ."
"Vậy ta không khách sáo nhé, hừm... Ngon, ngon tuyệt, vị rất tuyệt vời!"
Diệp Thành ăn hết sạch con cá nướng, vẫn chưa đã thèm, lại đứng dậy mang kiếm ra bờ suối bắt thêm mấy con nữa, đưa cho Giang Lam.
Giang Lam mỉm cười, cũng không từ chối, vừa làm vừa hỏi: "Diệp huynh, sao không nhân lúc này kể cho ta nghe?"
Cái gọi là ăn của người mềm tay, Diệp Thành không tiện từ chối: "Giang huynh muốn hỏi gì?"
"Không biết có thể kể cho tại hạ nghe về 'sóng ngầm' mà huynh đài đã thấy?"
Diệp Thành dường như không có gì giấu giếm, dưới ánh lửa bập bùng trong đêm tối, hắn chậm rãi mở miệng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận