Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 1389: Gia Giáo Thật Nghiêm

Xung quanh bãi cỏ, thế lực khắp nơi đều có trụ sở của mình.

Có tông môn dựng lên khán đài cao cao, có môn phái kiến tạo đình đài lầu các, thậm chí có thế lực dựng tháp cao.

Kiến trúc phong phú xung quanh bãi cỏ đột ngột từ mặt đất mọc lên, biến trong núi hoang vu thành thành trấn náo nhiệt, hội giao dịch chỗ nào cũng có, toàn bộ khu vực lôi đài lộ ra phi thường náo nhiệt.

Hiên Viên đảo xây dựng mấy gian phòng lớn, liên tiếp tại một chỗ hình thành viện, tựa như trang viên, xây dựng khán đài ở bên trong đại viện, làm như đài quan sát giao đấu, lúc nghỉ ngơi tự nhiên không người leo lên khán đài.

Bởi vì là kết cấu của một tòa viện, Chân Vô Danh đi tới, trước tiên cần phải kêu cửa, xông loạn dễ dàng bị người ta giết chết.

Đừng nhìn xung quanh lộ ra hỗn loạn, tất cả thế lực lớn hội tụ một đường, nhưng mỗi một chỗ thế lực đều có địa vực phân chia nghiêm khắc, tự tiện xông vào địa bàn của người ta thì không có quả ngon để ăn.

Cũng may tên tuổi Vô Danh công tử đủ vang dội, đến gần không cần kêu cửa đã có gia đinh trấn giữ đại môn nhận ra được.

- Vô Danh công tử giá lâm, không biết có gì muốn làm.

Gia đinh trông coi đại môn Hiên Viên gia gặp Chân Vô Danh đi tới, cung kính hỏi.

- Tìm tam tiểu thư nhà các ngươi một lần.

Chân Vô Danh từ đầu đến cuối suy nghĩ Từ Ngôn đến tột cùng lấy tới bao nhiêu Long Lân Sa, tâm tư căn bản không có thả ở chỗ này.

Lúc đầu, tìm người mà thôi, qua quýt bình thường, khắp nơi có thể thấy được, nhưng Chân Vô Danh quên một chút, tam tiểu thư Hiên Viên gia, cũng không quá được người nhà chào đón.

Nghe xong Chân Vô Danh nói muốn gặp tam tiểu thư, còn muốn một lần, sắc mặt hai gia đinh thay đổi mấy phần, phải biết ở trong Hiên Viên đảo, không ai dám đơn độc đi gặp tam tiểu thư, mà tam tiểu thư xưa nay cũng sẽ không đi cùng một chỗ với những nam nhân khác.

Đất tuyết hàn mai Hiên Viên Tuyết, giống như Phượng Hoàng cao ngạo, dù là Chân Vô Danh - cao thủ mười vị trí đầu Thiên Anh bảng, vẫn như cũ không cách nào lọt vào hai mắt của Hiên Viên Tuyết, giống như thế gian không nên xuất hiện nam tử có thể để cho Hiên Viên Tuyết nhìn thẳng vào.

Gia đinh Hiên Viên gia đều biết tam tiểu thư cao ngạo, cho nên nghe nói Chân Vô Danh muốn nói chuyện, tất cả đều ngẩn người.

- Nhanh đi bẩm báo đi, thất thần làm gì, chậm trễ thời gian của bản công tử, các ngươi chịu nổi, nhanh đi nhanh đi.

Trong lòng Chân Vô Danh đầy lo lắng, đưa tin mà thôi lại có vật liệu cực phẩm cầm tới tay, hắn sợ Từ Ngôn đổi ý.

- Này, thời gian của Vô Danh công tử ngươi rất đắt à, đã không có thời gian thì xin đi về đi.

Một tiếng tiếng nữ tử mạnh mẽ từ sau cửa truyền đến, bóng người nhoáng một cái, một vị nữ tử cao gầy đi tới, người này liếc mắt nhìn toàn thân Chân Vô Danh, bộ dáng khinh thường kia còn muốn hơn Chân Vô Danh mấy lần.

- Hiên Viên Băng!

Nhìn thấy nữ tử đi ra, Chân Vô Danh tê cả da đầu, hắn không muốn gặp một người là vị Hiên Viên Băng bát phụ này, đại tỷ của Hiên Viên Tuyết.

- Nguyên lai là Hiên Viên tiền bối, ha ha, tiền bối chớ trách, ta vừa rồi chỉ nói giỡn, ta có thời gian, có rất nhiều thời gian, ta chậm rãi đợi, không nóng nảy.

Chân Vô Danh lúng túng không thôi nói, nói xong còn nháy mắt cho hai gia đinh, để bọn hắn đi bẩm báo Hiên Viên Tuyết.

- Tròng mắt ngứa? Đào ra để ta giúp ngươi gãi ngứa.

Hiên Viên Băng hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi có thời gian, Tam muội nhà ta còn không có thời gian đâu, nói đi, ngươi tìm nàng có chuyện gì.

- Ta tìm nàng... Ôn chuyện, ôn chuyện mà thôi ha ha, không có việc lớn gì.

Chân Vô Danh vừa ứng đối Hiên Viên Băng, vừa nghĩ đối sách, hắn cũng không muốn dây dưa cùng bát phụ này, Hiên Viên Băng là có tiếng chán ghét nam nhân, ngay cả Đan Thánh nàng cũng nhìn không thuận mắt, huống chi một Vô Danh công tử nho nhỏ.

- Ôn chuyện? Ngươi và nàng có chuyện cũ gì để ôn.

Đột nhiên, một tiếng nam tử trầm thấp vang lên, trong lúc mí mắt Chân Vô Danh giật giật mạnh, một người đi ra từ trong cửa lớn, chính là gia chủ Hiên Viên gia - Hiên Viên Hạo Thiên.

Chỉ thấy vị Hiên Viên gia chủ này mặt trầm như nước, ánh mắt lạnh lẽo tập trung vào Chân Vô Danh, như hung thú tiếp cận con mồi, Chân Vô Danh thậm chí có thể cảm giác được uy áp cao thủ Hóa Thần đỉnh phong đang cuộn trào.

Ngoại trừ uy áp ra, Chân Vô Danh dựa vào cảm giác cực kỳ bén nhạy còn phát hiện một loại dự cảm xấu.

Sát khí!

Một khi Vô Danh công tử phát hiện sát khí từ trên người Hiên Viên Hạo Thiên, bộ dáng thay đổi, hơi xấu hổ nhìn Hiên Viên Băng, chắp tay ôm quyền, khiêm tốn có lễ lại không kiêu ngạo không tự ti nói:

- Ra mắt Hiên Viên tiền bối, tại hạ thật ra muốn đổi lấy một loại vật liệu trong tay tam tiểu thư - là Văn Sa Xỉ, ban đầu ở Hiên Viên đảo đưa Đạo Tử đến chữa thương, trong tay của ta không đủ linh thạch, lần này chuẩn bị sung túc mới đến đây giao dịch, chắc hẳn nhất định khiến tam tiểu thư hài lòng, ta rất cần Văn Sa Xỉ, cho nên mới muốn tìm Hiên Viên Tuyết một lần.

Một lần có thể là ôn chuyện, đương nhiên cũng có thể là một trận giao dịch, vẻ mặt Chân Vô Danh không đổi nói xong, cúi đầu đứng ở một bên.

Ánh mắt Hiên Viên Hạo Thiên đầy băng lãnh nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, quay người rời đi, nhìn phương hướng hẳn là đi trụ sở Huyễn Nguyệt cung.

Gặp Hiên Viên Hạo Thiên rời đi, Chân Vô Danh thở dài ra một hơi, trái tim trong lòng ngực phanh phanh nhảy nhót, hắn không nghĩ tới, chỉ nói là muốn tìm Hiên Viên Tuyết mà thôi, liền đưa tới sát ý của phụ thân người ta.

- Nghe nói Vô Danh công tử là phong lưu nhất, tiểu tử, ngươi cẩn thận một chút.

Hiên Viên Băng trước khi đi lườm Chân Vô Danh một cái, lạnh lùng nói:

- Dám đánh chủ ý Tam muội nhà ta, cẩn thận mạng chó của ngươi.

Dứt lời, Hiên Viên Băng đi xa mấy bước, đuổi theo Hiên Viên Hạo Thiên.

- Đây là người nào nhà, từng người đều lãnh huyết...

Nhìn bóng lưng hai vị cao thủ Hóa Thần đi xa, Chân Vô Danh cảm thấy trong lòng phát lạnh, thật ra hắn hơi có nghe về thân tình Hiên Viên gia lạnh lùng trong đoạn thời gian ở lại Hiên Viên đảo, bây giờ càng làm cho hắn rất không hiểu.

- Nhìn cái gì vậy! Đi bẩm báo đi, gia chủ của các ngươi đều ngầm cho phép, ta tìm Hiên Viên Tuyết giao dịch vật liệu!

Gặp hai gia đinh còn sững sờ ở ngoài cửa, Chân Vô Danh tức giận nói.

Gia chủ thì không dám đắc tội, ai bảo người ta là Hóa Thần, còn hai tên gia đinh, Chân Vô Danh cũng không sợ.

Không bao lâu, Hiên Viên Tuyết nhận được tin tức đi ra, vừa thấy là Chân Vô Danh thì sững sờ.

- Chân Vô Danh? Ngươi tìm ta có chuyện gì?

Hiên Viên Tuyết khẽ nhíu mày, không biết Chân Vô Danh đến có ý gì.

- Đổi vật liệu thôi, Văn Sa Xỉ của ngươi còn không có bán đi đâu chứ, ta có cái để đổi, ngươi xem một chút hai hạt Long Lân Sa này có chất lượng như thế nào.

Vì để tránh cho gặp phải sát ý của Hiên Viên gia, Chân Vô Danh quyết định diễn kịch phải diễn đến cùng, lấy ra hai hạt Long Lân Sa Từ Ngôn cho hắn, nói:

- Long Lân Sa là một vị bằng hữu của ta tìm được từ bên trong bụng cá lớn, tên kia câu cá hai năm, rốt cục câu được một con cá lớn, kém chút bị cá nuốt.

Chân Vô Danh nhấn mạnh chữ cá, Hiên Viên Tuyết lại không ngu ngốc, nhìn ra đối phương có dụng ý, đưa tay bắt tới hai hạt Long Lân Sa, trầm giọng nói:

- Bằng hữu kia của ngươi ở nơi nào?

- Nếu chấp nhận làm khoản giao dịch này, đến tửu lâu chúng ta bàn tiếp.

Chân Vô Danh đi đầu dẫn đường, rời đi cổng Hiên Viên gia.

Đợi đến đi xa, Hiên Viên Tuyết khẩn cấp hỏi:

- Có phải Từ Ngôn trở về rồi hay không?

- Từ Ngôn trở về là không giả, bất quá gia giáo nhà ngươi thật sự quá nghiêm...

Chân Vô Danh vô cùng buồn bực đưa mắt nhìn Hiên Viên Tuyết, buồn bã nói:

- Đều hơn một trăm tuổi, cha ngươi thế nào còn nhìn chăm chăm ngươi nghiêm như thế chứ? Cũng may ta ứng biến nhanh, nói tìm ngươi giao dịch đồ vật, nếu như nói tìm ngươi lẫn nhau tâm sự, cha ngươi đều có thể làm thịt ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận