Nhất Kiếm Tuyệt Thế

Nhất Kiếm Tuyệt Thế - Chương 168: Ngạch, quấy rầy! (length: 8479)

Áo trắng nữ tử không nói thêm gì nữa, Mục Bắc khoanh chân trong phòng tu luyện, bắt đầu tìm hiểu Hư Vô Đại Thuật.
Áo trắng nữ tử khi truyền thuật cho hắn, đã bổ sung thêm kinh nghiệm tu hành, nên hắn tu luyện rất nhanh.
Chớp mắt, lại một ngày trôi qua.
Hôm đó, thời gian tu luyện của hắn tại Linh Vân Quật đã đến, Hư Vô Đại Thuật tu tới tiểu thành.
Một khi thi triển, chân nguyên sẽ diễn hóa thành bình chướng hư vô, dù mắt thường nhìn thẳng cũng không thấy được.
Hắn đoán Vương Trùng nhất định sẽ canh giữ bên ngoài Linh Vân Quật đợi hắn ra ngoài, nên trực tiếp thi triển Hư Vô Đại Thuật rồi đi ra khỏi Linh Vân Quật.
Sau đó, quả nhiên thấy Vương Trùng đang canh giữ ở phía sau một tảng đá lớn cách đó trăm trượng, như chim ưng lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Linh Vân Quật.
Hắn từ Linh Vân Quật về nhà trúc, bắt buộc phải đi ngang qua chỗ đó.
Lạnh lùng cười một tiếng, lúc này thân hình hắn trong suốt không ai thấy, vô thanh vô tức đi đến sau lưng Vương Trùng.
Sau đó...
Rút kiếm chém một nhát!
Khanh!
Tiếng kiếm rít chói tai, xé toạc không khí.
Bóng người của hắn cũng từ đó hiện ra.
Vương Trùng nhất thời rùng mình, nhìn thấy Mục Bắc phía sau thì sắc mặt biến đổi lớn, chỉ kịp chắp hai tay lên đỡ.
Sau một khắc, kiếm của Mục Bắc đến!
Phụt!
Máu tươi bắn tung tóe, hai cánh tay của Vương Trùng bị chém lìa ngay lập tức.
"A!"
Vương Trùng kêu thảm thiết, bị dư uy của một kiếm này hất văng ra xa bảy trượng.
Màn này diễn ra quá đột ngột, nhất thời khiến rất nhiều học viên gần đó chú ý đến, rồi sau đó, một đám học viên cùng nhau kinh hãi.
Mục Bắc thế mà chém rụng hai tay của Vương Trùng, làm sao mà làm được?
"Bọn họ bắt đầu giao chiến khi nào?"
Có học viên kinh ngạc.
Vừa nãy căn bản không thấy Mục Bắc và Vương Trùng đánh nhau, chỉ đột ngột nghe thấy một tiếng kêu thảm, thì hai tay Vương Trùng đã bị Mục Bắc chém xuống rồi.
Hai cánh tay bị cụt của Vương Trùng máu chảy đầm đìa, vừa sợ vừa giận nhìn Mục Bắc, quát lớn "Sao ngươi lách đến gần ta được..."
Lời còn chưa dứt, Mục Bắc đã xuất hiện trước mặt hắn, vung kiếm chém xuống.
Vương Trùng giận dữ hét lên, mạnh mẽ vung chân quét ngang ra.
Sau một khắc, kiếm và chân chạm nhau.
Phụt!
Chân trái của Vương Trùng bay thẳng ra ngoài.
"A!"
Vương Trùng kêu thảm, loạng choạng ngã quỵ xuống, máu chảy ròng ròng.
Còn Mục Bắc đã lại lần nữa xông lên, vung kiếm nhanh như sấm.
Thuấn Không Trảm!
Vương Trùng chống chân độc khó khăn đạp lên mặt đất, cả người lướt trên mặt đất lui ra.
Hai tay chân trái đều bị chém, kiếm khí nhập thể, hắn bị thương nặng, chiến lực đã giảm mạnh.
Bây giờ, căn bản không có năng lực đấu với Mục Bắc.
Phải trốn!
Đây là ý nghĩ duy nhất của Vương Trùng lúc này.
Mục Bắc đương nhiên nhìn ra được Vương Trùng đang nghĩ gì, không cho hắn cơ hội, đưa tay ra, 48 chuôi Huyền kiếm cùng nhau xông ra.
Khanh!
Tiếng kiếm rít gào, trong nháy mắt phong tỏa tất cả đường lui của Vương Trùng.
Rồi sau đó, 48 chuôi Huyền kiếm đồng loạt chém xuống!
Vương Trùng hét lớn một tiếng, chống lên một lớp Thần lực hộ thuẫn.
Rắc!
Một tiếng giòn tan vang lên, Thần lực thuẫn xuất hiện dày đặc vết nứt, ngay sau đó vỡ tan tành.
48 chuôi Huyền kiếm, cũng đều bị đánh bay.
Nhưng lúc này, Mục Bắc đã đến ngay trước mặt, vung một kiếm xuống.
Vương Trùng kinh hãi né tránh, nhưng không tránh được hoàn toàn.
Phụt một tiếng, đùi phải của hắn bị nhát kiếm chém trúng.
"A!"
Hắn lại kêu thảm, thê thảm vô cùng.
Mục Bắc mạnh mẽ đạp chân lên ngực Vương Trùng, trực tiếp đạp gãy hơn phân nửa xương sườn đối phương "Đến đi, nhanh lên giết ta cướp Long thuật."
Vương Trùng kêu thảm thiết, miệng mũi tuôn máu.
Mục Bắc đâm kiếm xuống, xuyên qua bụng Vương Trùng "Kêu cái gì, để ngươi đến cướp Long thuật, ngươi không phải là muốn Long thuật sao?"
"Không... Không muốn! Không muốn!" Vương Trùng kêu thảm nói "Ta... Ta sai rồi! Học... Học đệ ngươi tha cho ta đi!"
Vốn tưởng rằng, với tu vi Hồn Đạo cấp của hắn, chỉ cần cảnh giác vực bạo thuật Linh thạch, thì trấn áp Mục Bắc lấy được Long thuật dễ như trở bàn tay.
Ai ngờ, lại rơi vào kết cục thế này.
Vừa rồi, rốt cuộc là Mục Bắc đã lách đến phía sau lưng hắn bằng cách nào, đến bây giờ hắn vẫn không thể hiểu ra!
Với tu vi hiện tại của hắn, sao có thể để Mục Bắc vô thanh vô tức lách đến sau lưng được?
Không thể nào a!
Nhưng dù hắn không muốn tin đến đâu, thì sự thật vẫn bày ra trước mắt, không thể không tin.
"Ta... Ta xin lỗi, ta xin lỗi Mục học đệ! Ngươi có lòng từ bi, bỏ qua cho ta đi!"
Hai tay và hai chân của hắn đều bị chém, cả người toàn máu, mặt đầy vẻ kinh hoàng.
Rốt cuộc không còn vẻ lạnh lùng cường thế ban đầu nữa.
"Phát từ bi? A!"
Mục Bắc cười nhạo, một kiếm vung xuống.
Vương Trùng hoảng hốt, kinh hãi kêu to "Học đệ, đừng..."
Phụt!
Một cái đầu lâu nghiêng bay ra ngoài.
Gần đó, đám học viên ngoại viện không khỏi rùng mình.
Vương Trùng, học viên nội viện, cường giả Hồn Đạo cấp, cứ thế mà chết trong tay Mục Bắc.
"Hắn mới đến được bao lâu? Vậy mà đã giết được học viên nội viện!"
Có người nuốt nước bọt, toàn bộ Thông Cổ học viện, học viên nội viện chỉ có hơn một trăm người, mà mỗi người đều không phải là kẻ tầm thường!
Bất quá, cũng có học viên nhận ra, xét về chiến lực chân chính thì Mục Bắc không bằng Vương Trùng, hẳn là dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó.
Mục Bắc không để ý đến những học viên này, thu hồi nạp giới của Vương Trùng, bên trong có chút Linh thạch, Linh dược và hai khối Linh Vân Lệnh.
Cũng coi như có giá trị không tầm thường.
Sau đó, hắn không về nhà trúc mà đi thẳng đến Chân Bảo Các.
"Tiền bối, vãn bối muốn bàn với ngài một chuyện, là, ngài xem, trong thời gian vãn bối ở học viện, có thể đến ở chỗ của ngài không?"
Hắn hỏi lão giả áo bào xám phụ trách Chân Bảo Các.
Việc hắn mang Long thuật đã bại lộ, bây giờ, học viên nội viện đều đã ra tay cướp đoạt, nếu tiếp tục ở khu cư xá ngoại viện thì sẽ rất nguy hiểm.
Rốt cuộc, nếu nửa đêm đang nghỉ ngơi mà bị cường giả Hồn Đạo cấp đánh lén, thì có đến chín phần chết, nên cần phải tìm một nơi an toàn để ở.
Lão giả áo bào xám này tuy nhàn tản phụ trách Chân Bảo Các, nhưng lại là một trưởng lão của Thông Cổ học viện, một cường giả Tiên đạo cấp, nếu như có thể ở chỗ của đối phương, thì sự an toàn của hắn sẽ được đảm bảo.
Không học viên nào dám đến chỗ ở của trưởng lão gây sự giết người!
Hắn có thể nhận thấy, lão giả áo bào xám không phải kẻ gian ác, hắn ở lại chỗ đối phương, đối phương tuyệt đối sẽ không gây hại hắn.
Lão giả áo bào xám khó xử nói "Ta biết ngươi muốn tránh hiểm, bất quá, lão phu bên kia bây giờ không tiện lắm, có..."
Lời còn chưa dứt, Mục Bắc lấy ra 100 triệu ngân phiếu đưa qua "Tiền bối, xin ngài giúp cho!"
Lão giả áo bào xám thu hồi ngân phiếu, nói "...Khu Đông của học viện, cạnh cây hòe già có một tòa viện, lão phu ở đó."
"Đa tạ tiền bối!"
Mục Bắc hành lễ.
Rời khỏi Chân Bảo Các, hắn rất nhanh đã đến tòa viện ở khu Đông kia, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Viện không nhỏ, bên trong một gian phòng có tiếng nước chảy ào ào, hắn tò mò đi qua, đẩy cửa phòng ra.
Thì thấy, một nữ tử xinh đẹp đang tắm, không một mảnh vải che thân, da thịt trắng như tuyết, trước ngực núi non hùng vĩ.
"Ờ, quấy rầy rồi."
Hắn vội vàng đóng cửa phòng.
"A!!! "
Tiếng thét chói tai vang vọng cả biệt viện, thần lực ba động cuồng bạo phút chốc chấn vỡ cả gian phòng.
Mục Bắc nhanh chóng lùi về phía sau.
Nữ tử xinh đẹp trùm khăn tắm xông ra, cặp đùi ngọc thon dài lộ ra bên ngoài, mạnh mẽ chưởng bổ về phía Mục Bắc "Dâm tặc chết đi!"
Mục Bắc toàn lực nhảy lên tránh đi "Xin lỗi cô nương, vừa nãy chỉ là hiểu lầm!"
Nữ tử xinh đẹp mặt đầy phẫn nộ, tay trái giữ khăn tắm che bộ vị quan trọng, tay phải vung chưởng, lại một chưởng đánh về phía Mục Bắc.
Thần lực cuồng bạo như có thể đập nát hư không.
Sau một khắc, có lẽ vì quá phẫn nộ nên điều khiển thần lực không tốt, một tiếng "soạt", khăn tắm bị chấn nát tan.
Toàn thân lồ lộ.
Nữ tử xinh đẹp thét lên một tiếng, không màng tấn công Mục Bắc nữa, hai tay ôm ngực, co rúm ngồi xổm xuống.
Cũng đúng lúc này, một thiếu nữ từ một căn phòng khác lao ra "Nghiên tỷ, làm sao vậy?!"
Thiếu nữ tiên tư dật mạo, một thân váy lụa đen.
Mộng Sơ Ngâm!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận