Nhất Kiếm Tuyệt Thế

Nhất Kiếm Tuyệt Thế - Chương 11: Đây là cao nhân (length: 8992)

"Đưa ta xem một chút!"
Mục Vũ lấy ra đơn thuốc.
"Thanh Tùng Tử tám tiền, tầm kỷ ba tiền..." Đem tên thuốc trên giấy từng cái đọc lên, hắn sầm mặt lại, quát lạnh nói "Đều là mấy thứ dược liệu vô cùng rẻ tiền, bên trong một loại còn có độc tính, ngươi trộn chung một đống, dám lấy danh nghĩa đơn thuốc tặng cho tổ mẫu, còn nói có thể kéo dài tuổi thọ, muốn hại chết tổ mẫu hay sao? !"
"Mục Vũ, ngươi đừng có nói lung tung! Anh ta trên con đường luyện đan có thể nói là có tài năng không hề tầm thường, sao có thể tặng cho tổ mẫu đơn thuốc có hại?"
Mục Y Y đứng dậy quát lên.
Nàng tận mắt thấy Mục Bắc chữa trị cho Ninh bá, ngay cả Nguyệt Dao quận chúa và Ninh bá như vậy còn vô cùng khâm phục thuật chữa bệnh của Mục Bắc.
"Mục Y Y, kẻ nói lung tung mới là ngươi!" Mục Nhiễm Nhiễm chỉ vào Mục Bắc nói "Chính hắn, một tên phế nhân, có thể có tài năng gì trong luyện đan chứ? Với lại, anh Mục Vũ là đệ tử của Lương đan sư, không lẽ không nhìn ra đơn thuốc có vấn đề? Ngươi đang coi thường Lương đan sư sao?"
"Đúng đó! Anh Mục Vũ là đệ tử của Lương đan sư, chẳng lẽ còn thua kém một tên phế nhân? Phương thuốc này chắc chắn có vấn đề lớn!"
"Đây là chê lão thái quân sống lâu sao?"
"Quá đáng!"
Không ít con cháu Mục phủ tỏ vẻ giận dữ.
"Được rồi, mọi người đừng nóng." Lão thái quân hiền hòa nói "Bắc nhi có lòng tốt, chẳng qua là phối thuốc có chút sai sót thôi, không có gì đáng ngại."
"Lão thái quân, người quá nhân từ rồi, kẻ này tâm địa không tốt như người nghĩ đâu!" Mục Viễn Sơn nhìn về phía Mục Bắc, lạnh lùng nói "Hôm nay nếu không nhờ có Vũ nhi nhìn thấu đơn thuốc không ổn, mà để cho lão thái quân nấu thuốc uống, hậu quả thực không dám tưởng tượng!"
"Đúng là tên nghiệp chướng này!"
Đại trưởng lão Mục Thanh Huyền ánh mắt lạnh lẽo.
Mục Vũ vo tròn đơn thuốc, ném đến chân Mục Bắc, nhìn Mục Bắc nghiêm nghị nói "Tặng lễ không được thì không sao, nhưng làm như vậy thật là ác độc! Mục phủ ta nuôi ngươi bao nhiêu năm nay coi như phí công!"
"Đồ vong ơn bội nghĩa!"
"Đúng đó, vốn không phải dòng máu Mục phủ, Mục phủ nuôi hắn nhiều năm như vậy, đến sinh nhật 90 tuổi của lão thái quân, hắn lại làm ra chuyện này!"
"Đáng hận!"
Một vài con cháu Mục phủ chỉ vào Mục Bắc giận dữ mắng mỏ.
Cũng ngay lúc này, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Lương đan sư bất ngờ đứng dậy, nhanh chân đến gần Mục Bắc, nhặt đơn thuốc Mục Vũ vừa ném, mở ra xem, đồng tử không khỏi mở to mấy phần "Người trẻ tuổi, đơn thuốc này là do chính ngươi nghĩ ra?"
Với năng lực luyện dược sư nhị phẩm của hắn, vừa nghe Mục Vũ đọc tên dược liệu, chỉ cần suy nghĩ một chút đã cảm thấy đơn thuốc không hề tầm thường!
Theo hắn phỏng đoán, các loại dược liệu trong đơn thuốc rõ ràng rất bình thường, nhưng trộn vào nhau lại tương hỗ bổ sung rất tốt, một loại dược liệu có độc lại biến thành mấu chốt thúc đẩy phản ứng có lợi, làm cho giá trị đơn thuốc này vượt quá sức tưởng tượng.
Đơn thuốc này xuất hiện, với năng lực luyện dược sư nhị phẩm, hắn có thể thấy rõ giá trị, nhưng nếu để hắn lấy dược liệu bình thường như vậy, phối ra một đơn thuốc có giá trị phi thường, tuyệt đối hắn không làm được, dù là luyện dược sư tam phẩm cũng không làm được.
Hắn thực sự khó có thể tưởng tượng, một thiếu niên mười mấy tuổi, làm sao có thể viết ra đơn thuốc kinh người đến thế!
Thật quá sốc!
Mục Bắc liếc đối phương, không nói gì thêm.
Lương đan sư liền giật mình, rồi sau đó chợt tỉnh, lời hắn mang theo giọng nghi vấn, đối với những người tu luyện con đường luyện đan, quả thực là phạm điều cấm kỵ.
"Là lão phu đường đột, mong tiểu hữu thứ lỗi!"
Hắn vội vàng tạ lỗi, lại còn đổi cách xưng hô với Mục Bắc.
Cảnh này làm tất cả mọi người đều sững sờ, đường đường luyện dược sư nhị phẩm lại đi xin lỗi Mục Bắc, đổi xưng Mục Bắc là tiểu hữu!
Hơn nữa, khi nói chuyện còn vô cùng khách khí!
Chuyện gì thế này? !
Mục Bắc không để ý những ánh mắt kinh ngạc kia, bình thản nói "Không sao."
"Xin hỏi tiểu hữu, ngươi bây giờ ở phẩm cấp mấy?"
Lương đan sư hỏi.
"Linh."
Mục Bắc chỉ đáp một chữ.
Lương đan sư ngây người, có thể viết ra đơn thuốc kinh người như vậy, lại đến cả luyện dược sư thực tập cũng không phải, sao có thể chứ?
Nhưng, giây sau, hắn bỗng run lên, nảy ra một suy đoán, đó là, Mục Bắc mặc dù có tài nghệ luyện đan phi phàm, nhưng lại không quan tâm đến hư danh, lười đến hội luyện dược sư để xác nhận, vì thế mà không có phẩm cấp.
Đây chính là cao nhân!
"Lương đan sư, người cùng một tên nghiệt chủng phế nhân nói chuyện làm gì? Thật mất thể diện của ngài!"
Mục Viễn Sơn tiến lên nói, cảnh tượng trước mắt thực sự có chút kỳ quái.
"Đúng đó sư phụ, hắn là một kẻ vong ơn bội nghĩa, chuyên đi hại trưởng bối, nói chuyện với hắn, đúng là làm bẩn cả không khí!"
Mục Vũ cũng bước lên nói.
"Đồ vô tri! Cái gì mà chuyên đi hại trưởng bối?!" Lương đan sư khiển trách "Đơn thuốc này giá trị rất cao, đáng giá ngàn vàng, dùng để nấu thuốc uống lâu dài, lão thái quân Mục phủ có thể sống thêm ít nhất 20 năm! So sánh đơn thuốc này với những thứ các ngươi đưa tặng, ngay cả một góc cũng không sánh được!"
Nghe lời Lương đan sư, cả Mục phủ kinh hãi, đơn thuốc của Mục Bắc không có vấn đề, mà lại có giá trị kinh người như vậy? !
Đến cả Mục Y Y tin tưởng Mục Bắc cũng ngạc nhiên, không ngờ lễ vật Mục Bắc tặng lại đáng sợ đến vậy, lại có giá trị hơn ngàn vàng!
"Cái này..." Mục Vũ nghi ngờ "Sư phụ, hắn là một tên phế nhân, sao có thể phối được đơn thuốc kinh người như vậy? Có lẽ ngài nhận lầm rồi?"
"Nhận lầm?!" Lương đan sư ánh mắt sắc bén "Lão phu dù bất tài, cũng là luyện dược sư nhị phẩm được hội luyện dược sư chứng nhận, sẽ nhận lầm sao? Ngươi đang nghi ngờ coi thường lão phu đấy à?"
Mục Vũ biến sắc, lập tức nhận ra mình lỡ lời "Xin lỗi sư phụ, đệ tử không có ý đó! Chẳng qua là Mục Bắc hắn chỉ là phế vật, sao có thể phối ra được..."
"Đủ rồi!" Lương đan sư lạnh giọng nói "Vốn thấy ngươi có thiên phú trên con đường luyện đan, muốn bồi dưỡng ngươi, nhưng hiện tại xem ra, tính khí của ngươi quá xốc nổi, tự cao tự đại, phẩm hạnh quả thực không tốt! Hai chữ sư phụ này, đừng nên gọi nữa!"
Cả Mục phủ cùng biến sắc, Lương đan sư đây là trục xuất Mục Vũ ra khỏi môn hạ, không còn nhận Mục Vũ là đệ tử? !
Mặt Mục Vũ càng trắng bệch, toàn thân hoảng loạn, liền quỳ xuống trước mặt Lương đan sư "Xin lỗi sư phụ, đệ tử biết sai, đệ tử biết sai rồi! Xin sư phụ tha thứ!"
"Lương đan sư, người đại nhân đại lượng, xin tha cho đứa nhỏ này một lần, Vũ nhi thực sự muốn đi theo người học luyện đan mà!"
Mục Viễn Sơn bối rối, cũng cầu xin giúp đỡ.
Lương đan sư hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để ý.
Hắn chuyển qua nhìn Mục Bắc, khách khí nói "Hôm nay không tiện, ngày khác, lão phu có thể mời tiểu hữu tụ tập một chút, để xin chỉ giáo về luyện đan được không?"
Hắn thấy, tài nghệ luyện đan của Mục Bắc chắc chắn rất kinh người, có thể giúp hắn luyện đan lên một tầng cao hơn.
Mục Bắc gật đầu "Được."
Chuyện này cũng không có gì không được.
"Đa tạ tiểu hữu! Vậy chúng ta ngày khác gặp lại, lão phu xin cáo từ." Lương đan sư nói "Đây là đơn thuốc của tiểu hữu, trả lại cho tiểu hữu."
Trao lại đơn thuốc cho Mục Bắc, Lương đan sư chắp tay một cái rồi rời đi.
Mục Bắc đưa đơn thuốc cho lão thái quân "Lão thái quân, người cầm lấy."
"Tốt tốt tốt, đứa bé ngoan! Đứa bé ngoan!"
Lão thái quân tỏ vẻ vô cùng kích động.
Mấy năm gần đây, thân thể bà ngày càng sa sút, Lỗ đại sư của Vạn Bảo Đường sau khi chẩn trị từng nói, bà nhiều nhất có thể sống thêm năm năm, nhưng hôm nay, Lương đan sư lại nói, đơn thuốc Mục Bắc đưa ít nhất có thể giúp bà sống thêm 20 năm!
Đây chẳng phải Mục Bắc đã tặng cho bà 20 năm tuổi thọ hay sao, sao bà có thể không vui mừng.
Mục Bắc mỉm cười nói "Lão thái quân, cháu còn có chút việc, có thể đi trước được không?"
"Có việc thì cứ đi làm việc đi, chỗ này không sao."
Lão thái quân hiền hòa nói.
"Đa tạ lão thái quân, lần nữa chúc lão thái quân ngày tháng hưng thịnh."
Mục Bắc cúi người hành lễ.
Sau đó, hắn lại nói tiếng với Mục Y Y, rồi rời đi.
"Mục Bắc, ngươi đứng lại cho ta!"
Cũng ngay lúc này, một tiếng hét giận dữ vang lên, Mục Vũ lên tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Mục Bắc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận