Nguyên Thủy Pháp Tắc

Chương 05:

Chương 05: Vết thương trên vai trái Lý Duy Nhất máu tươi đầm đìa cùng quần áo ướt sũng, cơ hồ muốn trong khoảnh khắc đông thành băng. Triệu Mẫn ngực cõng một chiếc ba lô quân đội màu xanh, bên trong có chút phồng lên, giống như là chứa vật gì quan trọng. Đôi mắt hổ sáng ngời có thần của hắn, mang theo ý ly biệt, nhìn về phía Lý Duy Nhất: "Sư huynh sau này chỉ sợ không có cách nào chiếu cố ngươi, tự mình phải chiếu cố bản thân thật kỹ." Triệu Mẫn cũng không quay đầu lại, xông ra sảnh lên thuyền. Chạy qua boong thuyền, lật ra lan can mạn thuyền, từ trên tàu nghiên cứu khoa học nhảy xuống. Trừ lúc hướng Lý Duy Nhất cáo biệt, từ đầu đến cuối hắn đều không hề do dự. "Sư huynh..." Lý Duy Nhất đuổi tới boong thuyền. Bên ngoài, tiếng gió như lệ quỷ gầm thét, cơ hồ muốn thổi bay người. Hắn không biết Triệu Mẫn vì sao muốn làm như vậy, nhưng biết, nếu mình không đuổi theo, đây chỉ sợ sẽ là lần cuối cùng gặp sư huynh. Nhìn bóng dáng từ từ đi xa trên băng nguyên, lòng Lý Duy Nhất trĩu nặng, cũng thả người nhảy xuống mạn thuyền cao mấy mét, rơi xuống mặt băng cứng rắn. Nghe được tiếng vật nặng rơi xuống đất sau lưng, Triệu Mẫn ngoài mấy chục thước bỗng nhiên dừng lại, xoay người, chạy trở về. Triệu Mẫn giận dữ mắng: "Ngươi đuổi theo lên làm gì?" "Sau khi sư phụ chết, trừ sư huynh, ta liền không có người thân khác! Muốn chết cùng chết, muốn sống cùng nhau sống." Lý Duy Nhất nói. Triệu Mẫn lệ nóng doanh tròng, bất lực ngửa mặt lên trời thở dài... "Ngao!" Tiếng rống của sinh vật giống gấu, từ trên boong tàu nghiên cứu khoa học truyền đến. Nó nhảy xuống tàu nghiên cứu khoa học, bịch một tiếng, rơi xuống nơi cách Lý Duy Nhất và Triệu Mẫn không xa, từng bước một tiến về phía trước. Trong bóng tối, răng sinh vật giống gấu trắng toát lại sắc bén, một con mắt đỏ tươi, một con mắt máu chảy không thôi. Kết nối từ cổ đến bụng có một vết thương kiếm dài hơn một mét, máu tươi tuôn ra, nhuộm đỏ cả mặt băng. Nó không phải là Bất Tử Chi Thân, đã bị thương cực nặng, nhưng một con mắt gắt gao nhìn chằm chằm ba lô trước ngực Triệu Mẫn. "Tốt! Muốn chết, sư huynh đệ chúng ta hôm nay cùng chết, muốn sống cùng nhau sống." Triệu Mẫn nâng súng bắn đạn ghém lên, vẻ mặt còn hung dữ hơn sinh vật giống gấu. Lý Duy Nhất nắm chặt Hoàng Long kiếm trong tay, ánh mắt cũng sắc bén như mũi kiếm, như một tấm cung kéo ra, sẵn sàng phát động. Bỗng dưng. Đáy biển vang lên tiếng trẻ con khóc, thanh âm trầm thấp, nhưng lại truyền khắp toàn bộ Bắc Cực, cả sông băng và tuyết cũng rung rẩy. Lúc như nỉ non, lúc lại như vui cười. Thực tế mà nói, tiếng trẻ con không chỉ một, đến từ các hướng khác nhau, quỷ dị đến mức khiến người rùng mình. Sinh vật giống gấu đối diện lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, run rẩy nhìn chằm chằm về phía sau Lý Duy Nhất và Triệu Mẫn, phủ phục xuống, không còn hung hăng như lúc trước. Lý Duy Nhất và Triệu Mẫn chậm rãi quay đầu. Chỉ thấy. Một cái đầu trẻ con to như gian phòng, treo giữa không trung, tóc đen rối bù. Lúc phát ra tiếng cười, khóe miệng rách toác ra, kéo dài đến tận vị trí lỗ tai. Cái lưỡi đỏ sậm trong miệng, dài đến mấy mét. Nối đầu trẻ con là cái cổ giống như cây cột, kéo dài vào vùng nước biển băng giá. "Bành!" Ngay một khắc tiếp theo, cái đầu trẻ con thứ hai xuất hiện, đâm thủng boong tàu nghiên cứu khoa học, lên tận tầng thứ mười cao nhất của khoang thuyền, như muốn sánh vai với bầu trời. "Hoa cộc!" Cái đầu trẻ con thứ ba, đâm thủng lớp băng dày hơn mười mét, xuất hiện ở phía sau Lý Duy Nhất và Triệu Mẫn, phát ra tiếng khóc trầm thấp. Cái đầu thứ tư, thứ năm... Chín cái đầu khổng lồ to như gian phòng của Cửu Anh, đều từ trong biển nhô ra, treo trên trời tranh nhau, uy thế kinh người. Từng cái cổ dài, như những xúc tu đầy vảy quấn quanh tàu nghiên cứu khoa học, ép nó dần dần biến dạng, vỡ nát. Thân thể khổng lồ giấu trong nước biển, lại dần dần nâng con tàu nghiên cứu khoa học đã vỡ nát, làm nó lật nghiêng. Trên thuyền, liên tục vang lên tiếng la hét, tiếng kêu thảm, tiếng rên rỉ, cùng tiếng vật nặng lăn xuống. Trước đó, Lý Duy Nhất chưa từng biết về sự tồn tại của Cửu Anh, thấy cảnh tượng này, như thể bước vào thế giới yêu ma loạn vũ, trong lòng kinh hãi chưa từng có. Khi chín đôi đồng tử lục cốt của Cửu Anh đều dồn vào người mình, sợ hãi bao trùm cả tâm trí, Triệu Mẫn cười khổ nói: "Muốn mang theo Phật Tổ Xá Lợi để dẫn dắt thoát khỏi tai họa, hóa ra từ đầu đến cuối chỉ là si tâm vọng tưởng, lẽ ra không nên ôm tâm lý cầu may." Tất cả các đầu của Cửu Anh đều cười quỷ dị, như chín con mãng xà, nhanh chóng lao về phía Triệu Mẫn. "Xoạt!" Không biết là do máu tươi của Lý Duy Nhất ngấm vào Đạo Tổ Thái Cực Ngư, hay do nguyên nhân khác, tín vật môn chủ Xiển Môn đeo trên cổ đột nhiên bộc phát ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng tựa như cực quang Bắc Cực tuyệt đẹp, bay thẳng lên trời cao, trong nháy mắt tràn ngập khắp thiên địa. Cửu Anh đang công kích Triệu Mẫn, chín cái miệng đồng loạt phát ra tiếng kêu quái dị sắc nhọn, lại bị ánh sáng bộc phát ra từ Đạo Tổ Thái Cực Ngư làm cho kinh sợ lui lại. Cùng lúc đó. Chiếc ba lô Triệu Mẫn vác trước ngực rung lên dữ dội, bốc cháy. Bên trong, kim quan và ngân quan của Phật Tổ Xá Lợi vỡ tan, bay ra một đạo hồng quang, lao về phía Đạo Tổ Thái Cực Ngư trên cổ Lý Duy Nhất... Các huynh đệ quá lợi hại, Lão Ngư xem một chút, ngày đầu tiên mở sách bảng tiêu thụ hạng nhất, hot search thứ nhất, cất giữ cũng tầm 80.000 rồi. Ngày mai đi, ngày mai sẽ rút ra tám bạn nhận thưởng, danh sách sẽ công bố vào cuối chương ngày mai, đến lúc đó nhớ tới nhận lãnh. Mặt khác, có rất nhiều bạn đọc thích xem huyền huyễn, chưa quen với phần mở đầu ở Địa Cầu hiện đại, xin hãy yên tâm, hãy tin tưởng năng lực khống chế trường thiên của Lão Ngư. Lão Ngư nói là thuần túy huyền huyễn, thì chắc chắn sẽ là thuần túy huyền huyễn. Thêm nữa, cảm tạ hôm nay đã khen thưởng Bạch Ngân Minh và minh chủ 7 đường 2 nghĩa phụ, cá xin quỳ lạy một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận