Nguyên Thủy Pháp Tắc
Chương 14: Náo động
Chương 14: Náo Động
Tóc quá nhiều và dày đặc, khắp nơi đều là tóc. Một trăm ngàn sợi tơ như những sợi dây quấn quanh người Lý Duy Nhất, dùng một lực không thể chống cự, kéo hắn từng tấc một vào bên trong lòng đất.
Không có cách nào hô hấp.
Miệng và mũi, chỗ nào cũng là bùn đất hoặc tóc.
Lúc Lý Duy Nhất gần như ngạt thở, lòng bàn chân phải đột nhiên sinh ra khí lưu tuôn ra. Lập tức, phổi đang sắp nổ tung được xoa dịu, kỳ diệu tiến vào trạng thái nội tức, không còn thở nữa.
"Dòng khí lưu này, lại có thể thay thế hô hấp. Chẳng phải nói, sau này ta tùy tiện bế tức bao lâu cũng được sao?"
Chỉ vừa hưng phấn trong thoáng chốc, Lý Duy Nhất liền trở lại với hiện thực nguy hiểm và đáng sợ. Điều động toàn thân sức lực vùng vẫy một trận, chỉ làm cho bản thân sức cùng lực kiệt, căn bản không thể đối kháng với đám tóc kia.
Thời gian dần trôi qua.
Càng lúc càng chìm sâu, đất bùn trên lưng càng ngày càng dày.
Đến một thời khắc nào đó.
Lý Duy Nhất chỉ cảm thấy dưới thân truyền đến hàn khí lạnh buốt thấu xương, mắt nhìn xuyên qua từng sợi tóc, trông thấy dưới thân đúng là một cái quan tài băng phát ra ánh sáng trắng chói mắt.
Trong quan tài nằm thẳng một bộ hài cốt mặc hồng y thon dài, hai tay đặt trên bụng, bình tĩnh mà yên lặng quan sát.
Xương cốt giống như tiên ngọc, có những sợi tơ máu đỏ tươi đang lưu động trên đó... lại còn có máu tươi được bảo tồn lại? Mà lại ẩn chứa hoạt tính phi phàm.
Tất cả tóc đều mọc ra từ trên đầu bộ hài cốt, theo các khe hở của quan tài băng mà lan ra ngoài.
"Quả nhiên là trá thi! Không đúng, đã hóa thành bạch cốt rồi, sao lại đột nhiên thức tỉnh?"
"Cái băng này... đang tan ra..."
Theo quan tài băng tan ra, toàn thân Lý Duy Nhất trở nên ướt nhẹp.
Nắp quan tài càng lúc càng mỏng.
Lý Duy Nhất cảm thấy nguy cơ ngày càng lớn, kéo hắn xuống đây, không lẽ vì nàng ở dưới một mình quá cô độc? Lại không có cách nào trốn thoát, một khi quan tài băng tan hết, mình e là cũng sẽ hóa thành bạch cốt.
Đúng rồi, Đạo Tổ Thái Cực Ngư.
Món chí bảo của Xiển Môn này, vẫn còn nằm trong tay.
Hai mắt cá này có lai lịch to lớn, chắc chắn có thể hàng phục được vị tiên nga mặc đồ đỏ trong quan tài... Phi! Tiên nga gì chứ, chỉ là một bộ bạch cốt yêu ma thôi.
Lúc trước, Đạo Tổ Thái Cực Ngư hình như là dính máu của hắn mới bị kích hoạt, phát ra thanh mang và xích hà.
Kệ vậy, cứ coi như ngựa chết thành ngựa sống mà chữa trị vậy.
Ngay lúc nắp quan tài băng tan ra gần hết, Lý Duy Nhất dồn hết sức lực, chống lại những sợi tóc quấn quanh cánh tay, cố sức kéo cánh tay phải đang nắm chặt Đạo Tổ Thái Cực Ngư trở về.
Lập tức, cổ tay cọ xát với phần rìa nắp quan tài đã tan chảy không đồng đều.
"Bành!"
Theo Lý Duy Nhất cả người rơi vào trong quan tài, cổ tay xẹt qua phần rìa nắp quan tài sắc bén, máu tươi lập tức tuôn ra, chảy theo cánh tay về lòng bàn tay.
Cái bạch cốt yêu ma này quá cấn người, trên thân một chút thịt cũng không có.
Rơi vào trên người nàng, Lý Duy Nhất bị cấn đau toàn thân. Quan trọng là tóc quấn lấy quá chặt, hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể bị động tiếp xúc với nàng.
Hai mắt Lý Duy Nhất gần như dán chặt vào hốc mắt sâu hoắm của nàng.
Mũi của hắn, chạm vào hốc mũi của nàng.
Môi của hắn bị một hàm răng trắng như tuyết của nàng đẩy lên.
Tóc quấn lấy càng lúc càng gấp...
Thân thể Lý Duy Nhất giống như bị ép nát, những chỗ bị nàng cấn vào nhiều nhất, như môi, mặt, vai, hông đều đã bị rách da, đầy máu tươi.
Kỳ quái là, những máu tươi này lại bị nàng hấp thu, chui vào bên trong bạch cốt.
"Nàng đây là muốn thôn phệ toàn bộ huyết nhục của ta? Chẳng lẽ nàng muốn sống lại sao?"
Lý Duy Nhất bị sự đè ép của bạch cốt bên dưới làm đầu óc mơ hồ, ngay cả khí lưu nóng hổi trong cơ thể cũng tan đi.
Đáng sợ hơn là, một luồng hàn lực từ trên trán nàng truyền đến, xuyên vào giữa lông mày Lý Duy Nhất khiến hắn rùng mình một cái.
"Xoạt!"
Lúc Lý Duy Nhất sắp bị nàng đùa giỡn cho chết, Đạo Tổ Thái Cực Ngư cuối cùng cũng có phản ứng, phát ra thanh mang và xích hà.
Tóc quấn quanh Lý Duy Nhất, tựa như rơm rạ gặp lửa, bỏ chạy tán loạn.
Lý Duy Nhất rốt cuộc cũng thoát khỏi khốn cảnh, ngồi bật dậy, vỗ một cái lên đầu lâu đầy tóc của nàng, đánh cho nàng quay đầu. Quá khinh người rồi, nhất định phải xả giận.
Đạo Tổ Thái Cực Ngư chỉ lóe sáng trong chốc lát rồi lại tối đi.
Lý Duy Nhất sợ hãi lập tức bỏ chạy, đâu còn dám tiếp tục giáo huấn nàng?
Lúc leo lên ngôi mộ, hắn nhặt được Hoàng Long kiếm.
Vừa rút kiếm nhảy xuống khỏi mộ, liền nghe thấy tiếng chuông gió trên bia đá lại vang lên, tóc đen như mây đen, từ trong hố trên đỉnh mộ lao ra, tuôn về phía Lý Duy Nhất.
Trong chốc lát, tóc bay đầy không gian trong phạm vi năm trượng.
Lý Duy Nhất không chắc Đạo Tổ Thái Cực Ngư có phải do máu của mình kích hoạt hay không, nếu bị cuốn vào quan tài băng một lần nữa, chưa chắc còn có thể trốn thoát.
"Bạch! Bạch! Bá..."
Hai chân nhanh chóng lùi tránh, Hoàng Long kiếm liên tiếp chém ra.
Theo dòng khí nóng tuôn ra từ lòng bàn chân phải chảy vào tay phải, đầu mũi Hoàng Long kiếm hiện ra một tầng hào quang màu vàng nhạt.
Huy kiếm chém ngang.
Hồ quang như ánh trăng, chói lọi một thoáng.
Những sợi tóc đen bị chém trúng, lập tức biến thành từng sợi sương mù, tiêu tan trong không khí. Kiếm này, nghiễm nhiên hóa thành thanh đao diệt ma, yêu tà sợ hãi...
...
Gần lều y tế trên boong tàu.
Hơn mười người, cả nam lẫn nữ, già trẻ, bị trói tay sau lưng, ngồi hoặc đổ người vào vách tàu.
Vì ăn bữa sáng có chứa thuốc, có người vẫn còn trong trạng thái hôn mê. Những đội viên tỉnh táo của đội thăm dò khoa học, trên mặt đều đầy phẫn nộ, mắng chửi Trần Hồng và Khổng Phàn đang đứng cách đó không xa.
Khổng Phàn là đầu bếp trưởng, dáng người mập lùn, tầm 40 tuổi, áo bếp màu trắng đã có dầu mỡ và vết máu mới.
Ba người khác trong đội bếp, đang dần kéo lê những người tàn tật trong lều y tế ra ngoài.
Hứa giáo sư cả hai chân đều gãy, bị một đầu bếp trẻ dắt một tay, kéo lê ra khỏi lều, đau đến nỗi khóe miệng ông run rẩy, vừa khóc vừa cười gào lên: "Động vật sẽ trở về bản năng... Cảm thấy nguy hiểm, chúng sẽ tấn công và giết chóc. Thiếu đồ ăn, chúng sẽ ăn thịt đồng loại. Bản tính của con người không bị trói buộc, mọi thứ tà ác sẽ được phóng thích, không kiêng nể gì... Dục vọng... điên cuồng..."
"Lão già, trong thời gian này ông ăn nhiều nhất đấy, gào ghét thế kia, xem ra sức lực chỉ toàn mọc ở miệng!"
Khổng Phàn có thành kiến rất lớn với Hứa giáo sư, vì mấy ngày nay Hứa giáo sư ăn rất nhiều cơm, học sinh của ông phải chạy tới bếp mấy lần một ngày, quả thật là giày vò người ta.
Đương nhiên, ông và những học sinh kia không biết, đồ ăn của Hứa giáo sư phần lớn đều chui vào bụng của người bên cạnh.
Đầu của Hứa giáo sư bị Khổng Phàn hung hăng đạp hai cái, máu tươi từ trong miệng chảy ra, lập tức im lặng.
"Bành! Bành... Bành..."
Liên tiếp mấy tiếng súng vang lên.
Một lát sau, Tạ Thiên Thù mặt lạnh tanh từ trong màn sương đi ra, ngón cái tay trái đeo nhẫn long văn, tay phải cầm theo một khẩu súng lục.
Bốn thành viên của tổ bảo an giơ lên hai bộ thi thể theo sau, ném thi thể xuống trước mặt mọi người.
Thấy thi thể của thuyền trưởng "Cao Hâm" và một thuyền viên khác, tiếng giận mắng trách cứ lúc nãy, biến thành tiếng thét và khóc lóc. Còn có một số người thì sợ hãi tột độ, thở mạnh cũng không dám, thân thể chỉ run rẩy kịch liệt.
"Các ngươi dám giết người, Cao thuyền trưởng đâu có trêu chọc gì các ngươi? Các ngươi đơn giản là vô pháp vô thiên." Hứa giáo sư giận dữ nói.
Tạ Thiên Thù là người ôn hòa, cảm xúc ổn định, kiên nhẫn giải thích: "Giáo sư, bây giờ chúng ta đang ở trong thế giới Quỷ Hoang không có đường về đất liền, luật pháp ở đâu ra, trời ở đâu? Thuyền trưởng là người tốt, nhưng người tốt nhất định không thể sống sót trong hoàn cảnh khắc nghiệt này, là những người đầu tiên bị đào thải."
"Ông là giáo sư sinh vật học, hẳn phải hiểu hơn ai hết, sinh tồn là quy tắc số một trong vũ trụ."
"Khi hoàn cảnh sinh tồn trở nên khắc nghiệt, sinh vật sẽ trở nên bạo loạn và bất an, sau đó sẽ chủ động đi thanh lý những đối thủ cạnh tranh. Nếu không chủ động ra tay, nhất định sẽ bị đào thải."
"Cá lớn nuốt cá bé, kẻ thích nghi mới sinh tồn. Chẳng phải đây là điều mà các người hay nói sao? Chỉ có thanh lý những kẻ yếu đuối trên tàu làm hao tổn lương thực và nước, những người giỏi giang mới có cơ hội sống sót."
"Haiz, người không lo xa ắt có họa gần, không thể nào chờ đến khi đồ ăn thật sự cạn kiệt, tất cả mọi người đều đói không còn sức, rồi đồng loại lại ăn thịt nhau sao? Như vậy nhìn thật khó coi, chúng ta là người của xã hội văn minh."
"Cao thuyền trưởng không nỡ xuống tay, chỉ đành để ta mang tiếng ác vậy."
Sau đó Tạ Thiên Thù lại đến trước mặt Triệu Mãnh, ngồi xổm xuống, nhìn đôi chân bị gãy cong của anh, rất không vui nói: "Sao chân lại bị đánh thành như thế này, các người ra tay cũng quá ác! Mãnh ca, có đau không? Chắc đau lắm, thế này đi, anh giao Phật Tổ Xá Lợi ra đây, tôi sẽ cho anh một thống khoái. Tôi thề đấy, tuyệt đối nói được thì làm được."
Mặt Triệu Mãnh trắng như giấy, mở mắt nhìn hắn một cái.
Ánh mắt Tạ Thiên Thù lập tức trở nên lạnh lùng hơn, trầm giọng hỏi: "Tìm thấy Lý Duy Nhất chưa?"
Một thành viên tổ bảo an đáp: "Vẫn chưa ạ."
"Boong tàu chỉ lớn có thế, nó trốn đi đâu được chứ? Tìm kiếm cho tôi từng tấc một, tất cả ngôi mộ đều phải đào lên, cũng phải tìm ra hắn. Còn Tạ Tiến đâu?" Tạ Thiên Thù hỏi.
"Hắn dẫn người đến khu trồng trọt, vẫn chưa về." Thành viên tổ bảo an kia trả lời.
Tạ Thiên Thù nào không hiểu tâm tư của Tạ Tiến, nhất định là đi tìm Thái Vũ Đồng rồi.
"Mãnh ca, anh biết tại sao tôi kết luận, Phật Tổ Xá Lợi nhất định ở trên người hai sư huynh đệ của anh không?"
Tạ Thiên Thù cười, rồi lại nói: "Vì, khi tàu Long Cực chìm, chính mắt tôi nhìn thấy, Lý Duy Nhất bộc phát ra thanh mang và xích hà. Anh càng che giấu và phủ nhận, càng chứng tỏ Phật Tổ Xá Lợi ở trên tàu. Bây giờ nói ra, sẽ bớt đau khổ hơn nhiều."
Triệu Mãnh vẫn không nói lời nào.
Cao Hoan hai tay bị trói ở sau lưng, mặt áp sát mặt đất lạnh lẽo, từ từ tỉnh lại, vai và cổ tay đau nhức vô cùng, đầu thì choáng váng, mắt và tai từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng.
Thấy rõ tình cảnh trước mắt, mắt nhìn sang hai thi thể kia, con ngươi đột ngột co rút.
Cậu không dám tin mà giãy giụa ngồi dậy, mắt gắt gao nhìn vào thi thể của thuyền trưởng Cao Hâm, bỗng gào khóc: "Cha!"
Cậu đứng lên, tiến lên.
Mất thăng bằng, chạm đất trước, ngã bên cạnh thi thể.
"Cha... Ai giết cha tôi... Ai làm, các ngươi... A... Ô..."
Giọng Cao Hoan khàn đi, tim đau đến run rẩy, nước mắt hòa lẫn với máu tươi trên người thi thể.
Trần Hồng ngạc nhiên: "Thì ra con trai của thuyền trưởng Cao cũng ở trên tàu, giấu kỹ thật."
"Lại thêm một người có quan hệ cá nhân." Khổng Phàn cười lạnh, một con tàu nghiên cứu khoa học thôi mà, lại có thể nhồi nhét nhiều người như vậy.
Một thành viên của tổ bảo an nói nhỏ vào tai Tạ Thiên Thù: "Thằng nhóc này với Lý Duy Nhất quan hệ rất tốt, dạo gần đây hay ở chung, chắc chắn biết Lý Duy Nhất đang trốn ở đâu."
Tạ Thiên Thù đi đến an ủi: "Tiểu Hoan, người chết không sống lại được, cháu phải bớt đau buồn đi. Nói cho ta biết, Lý Duy Nhất ở đâu?"
Cao Hoan thấy được khẩu súng ngắn vốn của cha mình ở trong tay Tạ Thiên Thù, làm sao không biết đao phủ là ai?
"Tao giết mày!"
Răng nghiến chặt, cậu hung hăng lao đầu vào.
Tạ Thiên Thù nhanh chóng lùi lại.
Cao Hoan lao hụt vào không trung, ngã xuống đất, chưa kịp đứng dậy đã bị Trần Hồng giẫm lên cổ, vành tai bị đế giày cứng rắn giẫm đến đổ máu.
Trần Hồng nói: "Đừng có mời rượu không uống lại thích uống rượu phạt, không nhìn rõ tình thế sao?"
"Tao thấy rõ... mẹ... mày..." Cao Hoan quát.
Mặt Trần Hồng trầm xuống, đá một cước, suýt chút nữa làm Cao Hoan ngất đi, cuối cùng không còn mắng được tiếng nào.
Trong màn sương, truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn cùng tiếng chửi rủa.
Tạ Tiến cùng ba người khác dẫn theo năm học sinh từ khu trồng trọt trở về.
Nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết trên boong tàu.
Các học sinh đang kích động và phẫn nộ khi nãy đều sợ hãi im bặt, câm như hến. Hai nữ sinh trong đó đầu cúi gằm, chân run rẩy dữ dội hơn.
Tóc quá nhiều và dày đặc, khắp nơi đều là tóc. Một trăm ngàn sợi tơ như những sợi dây quấn quanh người Lý Duy Nhất, dùng một lực không thể chống cự, kéo hắn từng tấc một vào bên trong lòng đất.
Không có cách nào hô hấp.
Miệng và mũi, chỗ nào cũng là bùn đất hoặc tóc.
Lúc Lý Duy Nhất gần như ngạt thở, lòng bàn chân phải đột nhiên sinh ra khí lưu tuôn ra. Lập tức, phổi đang sắp nổ tung được xoa dịu, kỳ diệu tiến vào trạng thái nội tức, không còn thở nữa.
"Dòng khí lưu này, lại có thể thay thế hô hấp. Chẳng phải nói, sau này ta tùy tiện bế tức bao lâu cũng được sao?"
Chỉ vừa hưng phấn trong thoáng chốc, Lý Duy Nhất liền trở lại với hiện thực nguy hiểm và đáng sợ. Điều động toàn thân sức lực vùng vẫy một trận, chỉ làm cho bản thân sức cùng lực kiệt, căn bản không thể đối kháng với đám tóc kia.
Thời gian dần trôi qua.
Càng lúc càng chìm sâu, đất bùn trên lưng càng ngày càng dày.
Đến một thời khắc nào đó.
Lý Duy Nhất chỉ cảm thấy dưới thân truyền đến hàn khí lạnh buốt thấu xương, mắt nhìn xuyên qua từng sợi tóc, trông thấy dưới thân đúng là một cái quan tài băng phát ra ánh sáng trắng chói mắt.
Trong quan tài nằm thẳng một bộ hài cốt mặc hồng y thon dài, hai tay đặt trên bụng, bình tĩnh mà yên lặng quan sát.
Xương cốt giống như tiên ngọc, có những sợi tơ máu đỏ tươi đang lưu động trên đó... lại còn có máu tươi được bảo tồn lại? Mà lại ẩn chứa hoạt tính phi phàm.
Tất cả tóc đều mọc ra từ trên đầu bộ hài cốt, theo các khe hở của quan tài băng mà lan ra ngoài.
"Quả nhiên là trá thi! Không đúng, đã hóa thành bạch cốt rồi, sao lại đột nhiên thức tỉnh?"
"Cái băng này... đang tan ra..."
Theo quan tài băng tan ra, toàn thân Lý Duy Nhất trở nên ướt nhẹp.
Nắp quan tài càng lúc càng mỏng.
Lý Duy Nhất cảm thấy nguy cơ ngày càng lớn, kéo hắn xuống đây, không lẽ vì nàng ở dưới một mình quá cô độc? Lại không có cách nào trốn thoát, một khi quan tài băng tan hết, mình e là cũng sẽ hóa thành bạch cốt.
Đúng rồi, Đạo Tổ Thái Cực Ngư.
Món chí bảo của Xiển Môn này, vẫn còn nằm trong tay.
Hai mắt cá này có lai lịch to lớn, chắc chắn có thể hàng phục được vị tiên nga mặc đồ đỏ trong quan tài... Phi! Tiên nga gì chứ, chỉ là một bộ bạch cốt yêu ma thôi.
Lúc trước, Đạo Tổ Thái Cực Ngư hình như là dính máu của hắn mới bị kích hoạt, phát ra thanh mang và xích hà.
Kệ vậy, cứ coi như ngựa chết thành ngựa sống mà chữa trị vậy.
Ngay lúc nắp quan tài băng tan ra gần hết, Lý Duy Nhất dồn hết sức lực, chống lại những sợi tóc quấn quanh cánh tay, cố sức kéo cánh tay phải đang nắm chặt Đạo Tổ Thái Cực Ngư trở về.
Lập tức, cổ tay cọ xát với phần rìa nắp quan tài đã tan chảy không đồng đều.
"Bành!"
Theo Lý Duy Nhất cả người rơi vào trong quan tài, cổ tay xẹt qua phần rìa nắp quan tài sắc bén, máu tươi lập tức tuôn ra, chảy theo cánh tay về lòng bàn tay.
Cái bạch cốt yêu ma này quá cấn người, trên thân một chút thịt cũng không có.
Rơi vào trên người nàng, Lý Duy Nhất bị cấn đau toàn thân. Quan trọng là tóc quấn lấy quá chặt, hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể bị động tiếp xúc với nàng.
Hai mắt Lý Duy Nhất gần như dán chặt vào hốc mắt sâu hoắm của nàng.
Mũi của hắn, chạm vào hốc mũi của nàng.
Môi của hắn bị một hàm răng trắng như tuyết của nàng đẩy lên.
Tóc quấn lấy càng lúc càng gấp...
Thân thể Lý Duy Nhất giống như bị ép nát, những chỗ bị nàng cấn vào nhiều nhất, như môi, mặt, vai, hông đều đã bị rách da, đầy máu tươi.
Kỳ quái là, những máu tươi này lại bị nàng hấp thu, chui vào bên trong bạch cốt.
"Nàng đây là muốn thôn phệ toàn bộ huyết nhục của ta? Chẳng lẽ nàng muốn sống lại sao?"
Lý Duy Nhất bị sự đè ép của bạch cốt bên dưới làm đầu óc mơ hồ, ngay cả khí lưu nóng hổi trong cơ thể cũng tan đi.
Đáng sợ hơn là, một luồng hàn lực từ trên trán nàng truyền đến, xuyên vào giữa lông mày Lý Duy Nhất khiến hắn rùng mình một cái.
"Xoạt!"
Lúc Lý Duy Nhất sắp bị nàng đùa giỡn cho chết, Đạo Tổ Thái Cực Ngư cuối cùng cũng có phản ứng, phát ra thanh mang và xích hà.
Tóc quấn quanh Lý Duy Nhất, tựa như rơm rạ gặp lửa, bỏ chạy tán loạn.
Lý Duy Nhất rốt cuộc cũng thoát khỏi khốn cảnh, ngồi bật dậy, vỗ một cái lên đầu lâu đầy tóc của nàng, đánh cho nàng quay đầu. Quá khinh người rồi, nhất định phải xả giận.
Đạo Tổ Thái Cực Ngư chỉ lóe sáng trong chốc lát rồi lại tối đi.
Lý Duy Nhất sợ hãi lập tức bỏ chạy, đâu còn dám tiếp tục giáo huấn nàng?
Lúc leo lên ngôi mộ, hắn nhặt được Hoàng Long kiếm.
Vừa rút kiếm nhảy xuống khỏi mộ, liền nghe thấy tiếng chuông gió trên bia đá lại vang lên, tóc đen như mây đen, từ trong hố trên đỉnh mộ lao ra, tuôn về phía Lý Duy Nhất.
Trong chốc lát, tóc bay đầy không gian trong phạm vi năm trượng.
Lý Duy Nhất không chắc Đạo Tổ Thái Cực Ngư có phải do máu của mình kích hoạt hay không, nếu bị cuốn vào quan tài băng một lần nữa, chưa chắc còn có thể trốn thoát.
"Bạch! Bạch! Bá..."
Hai chân nhanh chóng lùi tránh, Hoàng Long kiếm liên tiếp chém ra.
Theo dòng khí nóng tuôn ra từ lòng bàn chân phải chảy vào tay phải, đầu mũi Hoàng Long kiếm hiện ra một tầng hào quang màu vàng nhạt.
Huy kiếm chém ngang.
Hồ quang như ánh trăng, chói lọi một thoáng.
Những sợi tóc đen bị chém trúng, lập tức biến thành từng sợi sương mù, tiêu tan trong không khí. Kiếm này, nghiễm nhiên hóa thành thanh đao diệt ma, yêu tà sợ hãi...
...
Gần lều y tế trên boong tàu.
Hơn mười người, cả nam lẫn nữ, già trẻ, bị trói tay sau lưng, ngồi hoặc đổ người vào vách tàu.
Vì ăn bữa sáng có chứa thuốc, có người vẫn còn trong trạng thái hôn mê. Những đội viên tỉnh táo của đội thăm dò khoa học, trên mặt đều đầy phẫn nộ, mắng chửi Trần Hồng và Khổng Phàn đang đứng cách đó không xa.
Khổng Phàn là đầu bếp trưởng, dáng người mập lùn, tầm 40 tuổi, áo bếp màu trắng đã có dầu mỡ và vết máu mới.
Ba người khác trong đội bếp, đang dần kéo lê những người tàn tật trong lều y tế ra ngoài.
Hứa giáo sư cả hai chân đều gãy, bị một đầu bếp trẻ dắt một tay, kéo lê ra khỏi lều, đau đến nỗi khóe miệng ông run rẩy, vừa khóc vừa cười gào lên: "Động vật sẽ trở về bản năng... Cảm thấy nguy hiểm, chúng sẽ tấn công và giết chóc. Thiếu đồ ăn, chúng sẽ ăn thịt đồng loại. Bản tính của con người không bị trói buộc, mọi thứ tà ác sẽ được phóng thích, không kiêng nể gì... Dục vọng... điên cuồng..."
"Lão già, trong thời gian này ông ăn nhiều nhất đấy, gào ghét thế kia, xem ra sức lực chỉ toàn mọc ở miệng!"
Khổng Phàn có thành kiến rất lớn với Hứa giáo sư, vì mấy ngày nay Hứa giáo sư ăn rất nhiều cơm, học sinh của ông phải chạy tới bếp mấy lần một ngày, quả thật là giày vò người ta.
Đương nhiên, ông và những học sinh kia không biết, đồ ăn của Hứa giáo sư phần lớn đều chui vào bụng của người bên cạnh.
Đầu của Hứa giáo sư bị Khổng Phàn hung hăng đạp hai cái, máu tươi từ trong miệng chảy ra, lập tức im lặng.
"Bành! Bành... Bành..."
Liên tiếp mấy tiếng súng vang lên.
Một lát sau, Tạ Thiên Thù mặt lạnh tanh từ trong màn sương đi ra, ngón cái tay trái đeo nhẫn long văn, tay phải cầm theo một khẩu súng lục.
Bốn thành viên của tổ bảo an giơ lên hai bộ thi thể theo sau, ném thi thể xuống trước mặt mọi người.
Thấy thi thể của thuyền trưởng "Cao Hâm" và một thuyền viên khác, tiếng giận mắng trách cứ lúc nãy, biến thành tiếng thét và khóc lóc. Còn có một số người thì sợ hãi tột độ, thở mạnh cũng không dám, thân thể chỉ run rẩy kịch liệt.
"Các ngươi dám giết người, Cao thuyền trưởng đâu có trêu chọc gì các ngươi? Các ngươi đơn giản là vô pháp vô thiên." Hứa giáo sư giận dữ nói.
Tạ Thiên Thù là người ôn hòa, cảm xúc ổn định, kiên nhẫn giải thích: "Giáo sư, bây giờ chúng ta đang ở trong thế giới Quỷ Hoang không có đường về đất liền, luật pháp ở đâu ra, trời ở đâu? Thuyền trưởng là người tốt, nhưng người tốt nhất định không thể sống sót trong hoàn cảnh khắc nghiệt này, là những người đầu tiên bị đào thải."
"Ông là giáo sư sinh vật học, hẳn phải hiểu hơn ai hết, sinh tồn là quy tắc số một trong vũ trụ."
"Khi hoàn cảnh sinh tồn trở nên khắc nghiệt, sinh vật sẽ trở nên bạo loạn và bất an, sau đó sẽ chủ động đi thanh lý những đối thủ cạnh tranh. Nếu không chủ động ra tay, nhất định sẽ bị đào thải."
"Cá lớn nuốt cá bé, kẻ thích nghi mới sinh tồn. Chẳng phải đây là điều mà các người hay nói sao? Chỉ có thanh lý những kẻ yếu đuối trên tàu làm hao tổn lương thực và nước, những người giỏi giang mới có cơ hội sống sót."
"Haiz, người không lo xa ắt có họa gần, không thể nào chờ đến khi đồ ăn thật sự cạn kiệt, tất cả mọi người đều đói không còn sức, rồi đồng loại lại ăn thịt nhau sao? Như vậy nhìn thật khó coi, chúng ta là người của xã hội văn minh."
"Cao thuyền trưởng không nỡ xuống tay, chỉ đành để ta mang tiếng ác vậy."
Sau đó Tạ Thiên Thù lại đến trước mặt Triệu Mãnh, ngồi xổm xuống, nhìn đôi chân bị gãy cong của anh, rất không vui nói: "Sao chân lại bị đánh thành như thế này, các người ra tay cũng quá ác! Mãnh ca, có đau không? Chắc đau lắm, thế này đi, anh giao Phật Tổ Xá Lợi ra đây, tôi sẽ cho anh một thống khoái. Tôi thề đấy, tuyệt đối nói được thì làm được."
Mặt Triệu Mãnh trắng như giấy, mở mắt nhìn hắn một cái.
Ánh mắt Tạ Thiên Thù lập tức trở nên lạnh lùng hơn, trầm giọng hỏi: "Tìm thấy Lý Duy Nhất chưa?"
Một thành viên tổ bảo an đáp: "Vẫn chưa ạ."
"Boong tàu chỉ lớn có thế, nó trốn đi đâu được chứ? Tìm kiếm cho tôi từng tấc một, tất cả ngôi mộ đều phải đào lên, cũng phải tìm ra hắn. Còn Tạ Tiến đâu?" Tạ Thiên Thù hỏi.
"Hắn dẫn người đến khu trồng trọt, vẫn chưa về." Thành viên tổ bảo an kia trả lời.
Tạ Thiên Thù nào không hiểu tâm tư của Tạ Tiến, nhất định là đi tìm Thái Vũ Đồng rồi.
"Mãnh ca, anh biết tại sao tôi kết luận, Phật Tổ Xá Lợi nhất định ở trên người hai sư huynh đệ của anh không?"
Tạ Thiên Thù cười, rồi lại nói: "Vì, khi tàu Long Cực chìm, chính mắt tôi nhìn thấy, Lý Duy Nhất bộc phát ra thanh mang và xích hà. Anh càng che giấu và phủ nhận, càng chứng tỏ Phật Tổ Xá Lợi ở trên tàu. Bây giờ nói ra, sẽ bớt đau khổ hơn nhiều."
Triệu Mãnh vẫn không nói lời nào.
Cao Hoan hai tay bị trói ở sau lưng, mặt áp sát mặt đất lạnh lẽo, từ từ tỉnh lại, vai và cổ tay đau nhức vô cùng, đầu thì choáng váng, mắt và tai từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng.
Thấy rõ tình cảnh trước mắt, mắt nhìn sang hai thi thể kia, con ngươi đột ngột co rút.
Cậu không dám tin mà giãy giụa ngồi dậy, mắt gắt gao nhìn vào thi thể của thuyền trưởng Cao Hâm, bỗng gào khóc: "Cha!"
Cậu đứng lên, tiến lên.
Mất thăng bằng, chạm đất trước, ngã bên cạnh thi thể.
"Cha... Ai giết cha tôi... Ai làm, các ngươi... A... Ô..."
Giọng Cao Hoan khàn đi, tim đau đến run rẩy, nước mắt hòa lẫn với máu tươi trên người thi thể.
Trần Hồng ngạc nhiên: "Thì ra con trai của thuyền trưởng Cao cũng ở trên tàu, giấu kỹ thật."
"Lại thêm một người có quan hệ cá nhân." Khổng Phàn cười lạnh, một con tàu nghiên cứu khoa học thôi mà, lại có thể nhồi nhét nhiều người như vậy.
Một thành viên của tổ bảo an nói nhỏ vào tai Tạ Thiên Thù: "Thằng nhóc này với Lý Duy Nhất quan hệ rất tốt, dạo gần đây hay ở chung, chắc chắn biết Lý Duy Nhất đang trốn ở đâu."
Tạ Thiên Thù đi đến an ủi: "Tiểu Hoan, người chết không sống lại được, cháu phải bớt đau buồn đi. Nói cho ta biết, Lý Duy Nhất ở đâu?"
Cao Hoan thấy được khẩu súng ngắn vốn của cha mình ở trong tay Tạ Thiên Thù, làm sao không biết đao phủ là ai?
"Tao giết mày!"
Răng nghiến chặt, cậu hung hăng lao đầu vào.
Tạ Thiên Thù nhanh chóng lùi lại.
Cao Hoan lao hụt vào không trung, ngã xuống đất, chưa kịp đứng dậy đã bị Trần Hồng giẫm lên cổ, vành tai bị đế giày cứng rắn giẫm đến đổ máu.
Trần Hồng nói: "Đừng có mời rượu không uống lại thích uống rượu phạt, không nhìn rõ tình thế sao?"
"Tao thấy rõ... mẹ... mày..." Cao Hoan quát.
Mặt Trần Hồng trầm xuống, đá một cước, suýt chút nữa làm Cao Hoan ngất đi, cuối cùng không còn mắng được tiếng nào.
Trong màn sương, truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn cùng tiếng chửi rủa.
Tạ Tiến cùng ba người khác dẫn theo năm học sinh từ khu trồng trọt trở về.
Nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết trên boong tàu.
Các học sinh đang kích động và phẫn nộ khi nãy đều sợ hãi im bặt, câm như hến. Hai nữ sinh trong đó đầu cúi gằm, chân run rẩy dữ dội hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận