Người Chơi Vô Hạn Tu Tiên

Người Chơi Vô Hạn Tu Tiên - Chương 24: Rút thưởng xem vận may (length: 9960)

Tửu Nguyên Tử không biết âm thanh phát ra từ đâu, nhìn quanh trái phải một hồi, sau khi không tìm thấy nơi phát ra, liền yên tĩnh chờ kết toán.
Mấy chục giây sau, trước mặt nàng xuất hiện một cái máy móc có đèn màu lấp lóe.
Cái thứ này nàng từng thấy qua trên bộ phim truyền hình "Đánh cược vương đen đủi tiểu kiều thê" kia, máy slot machine.
Chỉ cần nhấn nút màu đỏ bên phải, hình ảnh ở giữa sẽ không ngừng xoay tròn, cuối cùng dừng lại ở ba hình giống nhau thì sẽ trúng thưởng lớn.
Tửu Nguyên Tử còn nhớ, trên bộ phim truyền hình kia, nữ chủ bị bạn bè kéo đến sòng bạc chơi slot machine, nàng chỉ chơi 2 tiếng đồng hồ, liền thua sạch căn nhà và tiền phẫu thuật của phụ thân.
Cuối cùng vì không muốn trả nợ, dùng rượu giội lên người nam chủ là lão bản sòng bạc, liền bị đối phương để ý tới, ép buộc nàng làm rất nhiều chuyện thế này, thế nọ, ví dụ như chuyên môn đi sòng bạc khác làm nhân viên phục vụ.
Chỉ cần sòng bạc nào có nàng đến làm việc, đều sẽ thua lỗ đến mức lão bản phá sản, rơi vào cảnh không còn gì cả phải ra đầu đường nhặt ve chai.
Đó là một bộ phim ngọt sủng, cuối cùng không biết làm sao, vận khí của nữ chủ ngày càng tốt, nam chủ thấy nàng vô dụng thì liền vứt bỏ nàng.
Rồi sau đó lại là màn truy thê hỏa táng tràng, là bởi vì nam chủ phát hiện nữ chủ vận khí tốt, có thể làm người chơi khác thua sạch tiền sòng bạc của hắn, đồng thời cũng có thể khiến đối thủ phá sản.
Cuối cùng, nam chủ thành đổ vương, nữ chủ thì thành đổ hậu, có thể nói là một bộ phim truyền hình mà các tiểu tiên nữ yêu thích, cảm thấy vừa lãng mạn vừa cảm động.
Tửu Nguyên Tử học được từ đó rất nhiều tri thức vô dụng về cuộc sống xa xỉ của phàm nhân.
Lúc này, âm thanh nhắc nhở truyền đến: "Phần thưởng thông quan nhiệm vụ: Rút thưởng một lần."
Tửu Nguyên Tử lại đợi một hồi, phát hiện không có thông báo gì thêm, chỉ cho một cơ hội rút thưởng.
Nàng ngẫm lại mình cũng không làm chuyện gì đặc biệt, nếu như thông quan chỉ là rút thưởng một lần, vậy thì phần thưởng của tất cả những người mang theo linh dẫn đều là như thế này.
Đạo tràng không phải trò chơi, sẽ không tràn ngập các loại giải thích và chỉ dẫn. Sau khi câu nhắc nhở đó kết thúc, phía trên slot machine liền xuất hiện đồng hồ đếm ngược 3 phút.
Phảng phất như đang nhắc nhở nàng mau chóng rút xong thưởng rồi có thể biến đi, đừng dừng lại ở đây thêm nữa.
Tửu Nguyên Tử đi đến trước slot machine, lẩm bẩm: "Xem vận khí thôi, vận khí của ta hình như mấy trăm năm nay không được tốt lắm, đặc biệt là mấy năm gần đây."
"Có nên tạm thời cầu nguyện ba vị thần Phúc Lộc Thọ một chút không nhỉ? Thôi bỏ đi, nghe nói thế gian không còn phong kiến mê tín nữa, ở trong đạo tràng chắc họ cũng không nghe thấy đâu, vẫn là dựa vào vận khí của mình vậy."
Nàng đưa tay vỗ lên cái nút màu đỏ, ba hình ảnh trên slot machine nhanh chóng quay tròn, sau đó chậm rãi giảm tốc độ.
Lúc này có thể thấy rõ những hình ảnh lướt qua trước mặt, Tửu Nguyên Tử thử dùng linh lực để khống chế slot machine, chọn lấy hình ảnh mình muốn, nhưng lại phát hiện có thứ gì đó cản trở linh lực của nàng.
Vì thế, nàng đành phải từ bỏ, chờ đợi kiểm chứng vận khí của mình.
Các hình ảnh trên slot machine lần lượt dừng lại, hình ảnh có khung vàng ghi chữ Pháp kia chậm rãi lướt qua dưới mí mắt nàng, nhưng không dừng lại.
Cuối cùng, cả ba hình ảnh đều đã dừng hẳn, đèn màu trên slot machine chẳng hề nhấp nháy sôi nổi, phát ra tiếng chuông qua loa cho có lệ, vừa nhìn là biết không trúng giải thưởng lớn nào cả.
Ba hình ảnh lần lượt là một cái tô lớn đựng thức ăn, cùng mấy cái rương xếp chồng lên nhau.
Bên dưới slot machine, từ khe nhả thẻ phun ra ba tấm thẻ, tương ứng với ba hình ảnh đã rút trúng.
Tửu Nguyên Tử cầm lấy thẻ, thấy vẫn còn chút thời gian, liền xem xét chúng.
Tấm thẻ có hình mấy cái rương xếp chồng lên nhau phía trên viết số 300, nàng trầm mặc một chút, không lẽ là cho 300 đồng tiền à?
Trong đầu nàng vừa nghĩ đến việc mở thẻ như thế nào, tấm thẻ trong tay tựa như nhận được tín hiệu, hóa thành ánh sáng biến mất, biến thành một cái hộp ni lông, cầm trong tay thấy nặng trĩu.
Mở ra xem, bên trong toàn là bổ linh tinh, loại phẩm chất rất cao đang lấp lánh phát sáng.
"Hóa ra là bổ linh tinh à, làm ta hết hồn, còn tưởng là tiền phàm gian. Nhiều hơn linh khí rơi ra từ tang thi, số lượng cũng không ít, không tệ không tệ."
Tửu Nguyên Tử cảm thấy rất hài lòng. Đừng nhìn bọn họ giết không ít tang thi trong đạo tràng, thực ra ba người bọn họ tổng cộng chỉ nhặt được hơn 20 viên bổ linh tinh, nàng đánh được nhiều nhất cũng chỉ có 13 viên mà thôi.
Công Dương Yên và Ninh Trí mỗi người được mấy viên, nàng không hỏi, nhưng nhớ chắc chắn là không nhiều bằng nàng.
Không còn cách nào khác, tang thi nghèo quá.
Lần sau tới nữa, sau khi xử lý xong con quái bê tông, nàng nghĩ sẽ đốt một đống lửa vào nửa đêm, dẫn dụ mấy viên thịt kia tới xem thử.
Nhìn hình thể của con quái vật kia, chắc chắn một con bằng mười con tang thi.
Tấm thẻ hình tô lớn đựng thức ăn, cũng dưới ý thức của nàng, hóa thành một cái thùng chứa bằng nhựa rẻ tiền, thể tích lớn hơn không ít so với cái thùng đựng bổ linh tinh kia.
Nàng dùng linh lực làm cái thùng bay lơ lửng trong không trung, mở nắp thùng ra xem, bên trong bày biện ngay ngắn 12 lọ thủy tinh, chứa chất lỏng trong suốt tinh khiết.
"Đây là thứ gì?" Tửu Nguyên Tử cầm một lọ ra, nhìn thấy trên thân lọ có chữ nổi "120ml", sau đó là ba chữ nhỏ màu trắng bay lượn: Năng Lực Trị.
Năng Lực Trị?
Tửu Nguyên Tử ngẩn người, sau khi ra ngoài nhất định phải tìm một nơi, học hỏi thêm chút kiến thức thế gian.
Nàng trực tiếp mở một lọ. Phần thưởng thông quan đạo tràng không thể nào cho thứ gì hư hỏng được, chữ cũng không phải màu đỏ, chắc là cũng không có hại.
Miệng lọ vừa mới mở ra, liền tỏa ra một luồng khí tức quen thuộc, làm cả người nàng đều tỉnh táo hẳn lên.
Không chút do dự, Tửu Nguyên Tử một hơi uống cạn chất lỏng trong lọ, lập tức thoải mái run lên.
Cái cảm giác tê dại đau đớn rồi lại sảng khoái này, không phải chính là trạng thái lúc tu vi của nàng tăng trưởng sao.
Tiên cốt bị rút đi, tu vi thiếu hụt trống rỗng, bây giờ được lấp đầy lại một chút. Tựa như cái hố nền móng bị đào lên sau khi phá dỡ, gặp một trận mưa, có chút nước đọng lại.
Cảm giác tuyệt vời đó thoáng qua rồi biến mất, thậm chí chưa kéo dài được quá 5 giây đã kết thúc.
Tửu Nguyên Tử liếm môi, liếc nhìn những lọ còn lại trong thùng chứa, đưa tay thu vào ống tay áo càn khôn.
Nàng kích hoạt tấm thẻ cuối cùng, ánh sáng lóe lên rồi tắt, trong tay xuất hiện một nắm bùn.
Tạo Nhân Nê (Ngụy) Đặc tính: Lúc Nữ Oa vá trời, một khối bùn đất có linh tính ở cách đó 100 cây số bị ảnh hưởng bởi thần khí, ước mơ trở thành người. [Chú thích: Mơ mộng hão huyền]
"..." Tửu Nguyên Tử xem đặc tính, cái chú thích phía sau thật là xấu xa. Cũng may đây là một cục bùn, không cảm nhận được ác ý.
Tạm thời thu lại đã, ra ngoài rồi hãy nghiên cứu xem nó dùng vào việc gì.
Lúc này, đồng hồ đếm ngược cũng kết thúc, toàn bộ không gian đột nhiên trở nên trắng xóa, đâm vào đôi yêu đồng của nàng khiến nàng cũng không chịu nổi phải nhắm mắt lại.
Chờ Tửu Nguyên Tử khôi phục thị lực, nàng phát hiện mình đã trở lại nhà máy nuôi heo, nhưng trong tay không còn nắm Công Dương Yên nữa.
Cúi đầu nhìn xuống, Công Dương Yên đang ngồi bệt trên mặt đất trong tư thế như vừa ngã xuống, đôi mắt to mở trừng có chút ngây dại, đột nhiên mới hoàn hồn, "Ta ra được rồi!"
"Thân thể cùng tiến vào đạo tràng sao?" Tửu Nguyên Tử lẩm bẩm một câu, như vậy thì nàng yên tâm rồi.
Nếu không thì thực sự lo lắng mình đột nhiên tiến vào đạo tràng, mà thân thể lại đứng yên bất động bên ngoài, chẳng phải rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao.
Nếu là thân thể trực tiếp tiến vào đạo tràng, vậy cũng không có gì đáng lo ngại.
Tửu Nguyên Tử chuẩn bị ném bộ linh trang giả trong tay xuống đất, linh bảo giả trên đó đã được nạp đầy linh khí, chỉ là ba bộ này quá chiếm chỗ, ống tay áo càn khôn quá nhỏ không tiện cất giữ.
Công Dương Yên đứng dậy, phủi bụi trên người, đột nhiên nhìn thấy mấy cỗ thi hài trên mặt đất, đây đều là người sống sờ sờ, sợ hãi nép sát vào người Tửu Nguyên Tử.
(Hai chữ "thi thể" xuất hiện quá nhiều sẽ bị che khuất chương, đôi khi sẽ dùng từ này thay thế.)
"Tửu tỷ, ngươi sẽ bị Dị Nhân Cục bắt đi không?" Nàng lo lắng hỏi.
Mặc dù đó là người xấu, nhưng cũng là phàm nhân. Người của Dị Nhân Cục đáng sợ như vậy, bị bắt vào đó làm sao có thể tốt được?
Thiếu chút nữa thì quên mất chuyện này.
Tửu Nguyên Tử lấy điện thoại di động ra xem, có tín hiệu rồi.
Nàng trực tiếp mở tìm kiếm Dị Nhân Cục, rất nhanh đã tìm được số điện thoại của Dị Nhân Cục thành phố Hải Đô gần đây nhất.
Điện thoại được kết nối, vừa có người nhấc máy, Tửu Nguyên Tử liền nói: "Xin chào, ta là một tiểu yêu, có mấy tên côn đồ bắt cóc thiếu nữ phàm nhân vô tội, bị ta bắt gặp và giết chết rồi, ta muốn tự thú."
"Đúng, không rõ vị trí cụ thể, chắc là cách thành phố Hải Đô không xa lắm, một nhà máy nuôi heo bỏ hoang bên cạnh một cái thôn."
"Ứng dụng bản đồ? Ta không có phần mềm đó. Đúng rồi, ta để cô bé phàm nhân kia tìm xem."
Nàng nhìn về phía Công Dương Yên đang sững sờ, hất đầu ra hiệu một cái.
Công Dương Yên lúc này mới hoàn hồn, cố nén sợ hãi và cảm giác buồn nôn, lục trong túi quần một thi thể lấy ra điện thoại, dùng ngón tay của đối phương mở khóa, mở phần mềm bản đồ xem định vị.
"Tửu tỷ, nơi này là nhà máy nuôi heo trên con đường nhỏ không tên tại thôn Đông Phú, trấn Hoa Trường, khu Tân Khánh, thành phố Hải Đô."
Tửu Nguyên Tử báo địa chỉ cho Dị Nhân Cục, bảo họ cứ yên tâm mình chắc chắn sẽ ở đây chờ, không chạy lung tung, rồi cúp máy.
Điện thoại vừa mới gác máy, liền có người gọi tới.
Nàng liếc nhìn tên người gọi, cười nhẹ nhàng nhận máy: "Ninh tổng."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận