Người Chơi Vô Hạn Tu Tiên

Người Chơi Vô Hạn Tu Tiên - Chương 12: Trời chiều chức nghiệp (length: 9071)

Vẫn như mọi khi, Công Dương Yên làm ra món bò bít tết bên ngoài cháy khét, bên trong còn sống cùng với mấy miếng bánh mì ăn kèm rẻ tiền. Ninh Trí không phải loại tiểu tiên nữ ngây thơ như Tửu Nguyên tử, hắn cảm thấy việc đơn giản như làm bò bít tết, làm sao lại có người làm hỏng đến mức này được.
Chưa kể, đây còn chẳng phải loại bò bít tết cao cấp gì, chỉ là loại bò bít tết tổng hợp chế biến sẵn rẻ tiền, chỉ cần bỏ vào chảo nóng lên là xong thôi mà.
Vì thế, hắn không thể nhịn được nữa, liền đi vào phòng bếp, định tự mình xuống bếp trổ tài.
Tửu Nguyên tử ăn miếng bò bít tết Công Dương Yên làm, nghiêng đầu nhìn Ninh Trí đang bận rộn trong bếp, rồi nói với Công Dương Yên đang có sắc mặt không tốt lắm: "Ta trước kia từng nghe các tiên khác nói, phàm nhân biết nấu rất nhiều món ngon, người người đều là thực thần, xem ra là thật."
"Ờ, lời này là thần tiên nào nói vậy?" Công Dương Yên đã tuyệt vọng, lát nữa Tửu Nguyên tử sẽ biết thứ nàng vừa ăn chỉ là đồ bỏ đi, chắc chắn sẽ nổi giận.
"Táo quân nói đó, mỗi lần bọn họ trở về miệng đều bóng loáng, nói là phàm nhân toàn làm nhiều đồ ăn ngon tiễn họ về. Có lần, ta thấy một vị Táo quân, lén lút tránh người khác lấy ra một miếng gì đó màu trắng, rồi xoa xoa lên miệng." Tửu Nguyên tử hồi tưởng lại.
Nàng có chút bất bình, "Ta hỏi hắn đang ăn thứ đồ tốt gì mà phàm nhân cho, cũng cho ta mở mang tầm mắt với, không ngờ hắn lại nhét vội vào trong ngực rồi chạy mất, chẳng chia cho ta chút nào, thật là keo kiệt."
Công Dương Yên nhớ lại lúc nhỏ làm bài tập làm văn có đọc qua phong tục dân gian, nói một cách không chắc chắn: "Có lẽ, đó là một miếng da heo."
Phong tục dân gian quả thực có nói, nhà nghèo thời xưa không có đồ ăn ngon, đến lúc Táo quân về thiên đình thì sẽ lấy da heo lau lên miệng bức họa Táo quân, để cho họ sau khi lên trời sẽ nói tốt cho nhà mình, rằng ở nhà này sống không tệ.
Đây chẳng qua là để Táo quân giữ thể diện, mong năm sau gia đình sẽ khá hơn một chút, chỉ là một truyền thuyết dân gian thể hiện mong ước về cuộc sống tốt đẹp hơn mà thôi.
Chẳng lẽ họ thật sự trở về, còn mang cả miếng da heo dùng để lau miệng lên trời theo?
"Da heo?" Tửu Nguyên tử chưa từng thấy ai ăn da heo trên phim truyền hình, "Vậy sau khi rời khỏi đây, ngươi làm cho ta ít da heo để mở mang tầm mắt xem nào, rốt cuộc đó là thứ tốt gì mà khiến Táo quân phải giấu vào trong ngực, không nỡ chia cho các tiên khác."
"Được." Công Dương Yên chắc chắn rằng, một thành phố lớn như Hải Đô, nhất định có thể tìm được cửa hàng làm món da heo ngon.
Tuy nhiên, có một chuyện nàng rất tò mò, liền hỏi: "Tửu tỷ tỷ, Táo quân có thật giống như trong truyền thuyết, thật sự có thể ban phúc trừ tai cho con người không?"
Tửu Nguyên tử nhìn nàng vẻ mặt mờ mịt, "Hả?"
"Hả, không phải vậy sao?" Công Dương Yên bị biểu cảm của nàng làm cho sững sờ.
Cả hai đều nhìn đối phương với vẻ mặt ngơ ngác, không khí lập tức trở nên hơi lúng túng.
Tửu Nguyên tử chớp mắt mấy cái, rồi nói đầy khó hiểu: "Tại sao Táo quân lại phải ban phúc trừ tai cho các ngươi chứ? Nếu họ có bản lĩnh đó, sao không tự ban phúc cho mình trước đi, sớm ngày thành thần tiên để được hưởng đãi ngộ tốt hơn mà sống."
"Cái gì? Táo quân không phải là thần tiên sao?" Công Dương Yên kinh ngạc hỏi.
Tửu Nguyên tử giải thích: "Ngươi từng thấy thần tiên nào ở lại nhân gian cả ngày không? Họ chỉ nhỉnh hơn đám quỷ tiên, thổ địa hay sơn thần một chút, có thể lên được tiên giới, nhưng cũng chỉ ở lại được vài ngày là phải xuống trần. Nếu nói một cách nghiêm túc, họ là nhóm có địa vị cao nhất trong số quỷ tiên, nhưng khoảng cách tới thần tiên chắc cũng xa như khoảng cách giữa ngươi và ta vậy."
Nàng quơ cái nĩa trong tay, nghĩ một lúc lâu mới tìm được từ để hình dung: "Dùng cách nói của các ngươi thì họ giống như nhân viên tạm vụ trong giới thần tiên, nhưng lại là công việc 'bát sắt' trong giới quỷ tiên."
"Vậy rốt cuộc họ ở nhân gian để làm gì?" Công Dương Yên không hiểu, hỏi.
Tửu Nguyên tử cười nói: "Chính các ngươi thờ phụng họ, chắc hẳn phải có cách giải thích nào đó chứ."
Vì để Táo quân không lên thiên đình nói xấu gia đình, nên phải cho Táo quân ăn kẹo, ăn đồ ngon, dán miệng họ lại...
Công Dương Yên mở to mắt, nói một cách khó tin: "Chẳng lẽ... là để giám sát chúng ta sao?"
"Tại sao lại làm chuyện như vậy? Chúng ta đã làm gì mà các ngươi phải phái người theo dõi chúng ta?"
Trước đây chưa từng nghĩ tới chuyện này, giờ nghĩ lại nàng lập tức cảm thấy không ổn. Táo quân ẩn mình trong nhà người khác, ngày ngày theo dõi nhất cử nhất động của mọi người.
Rồi hàng năm còn phải lên thiên đình báo cáo một lượt, những chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi của phàm nhân, tại sao thiên đình lại muốn nghe cơ chứ?
Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy rùng mình, thật biến thái quá đi.
Tửu Nguyên tử nhún vai nói: "Tiếc thật, ta cũng không biết. Nhưng mà trước khi ta xuống đây, đã có rất nhiều Táo quân thất nghiệp rồi, bởi vì họ không vào được nhà của phàm nhân nữa."
"Nghe nói người thời nay đều không thích dán tranh ảnh của họ trong bếp, nói gì đến việc đặt tượng thần. Ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, dĩ nhiên là không vào nhà được rồi. Bây giờ chức Táo quân là một nghề nghiệp sắp tàn, sớm muộn gì cũng bị bãi bỏ hoàn toàn thôi."
Công Dương Yên bị nhồi quá nhiều thông tin cùng lúc, nhất thời không thể tiêu hóa hết được. Nàng khoanh tay suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không thể sắp xếp mọi chuyện cho rõ ràng.
Lúc này, Ninh Trí người tự mình xuống bếp đã quay lại, tay phải cầm chai nước khoáng, tay trái bưng một cái đĩa, trên đó đặt hai cái bánh mì ăn kèm và một cục mỡ bò.
Hắn loay hoay trong bếp nửa ngày trời mà chỉ mang ra được mấy thứ này, món bò bít tết được làm xem ra đã không thể ra lò mà phải hi sinh trong thùng rác rồi.
Công Dương Yên trong lòng thấy hả hê vô cùng, xem ra món bò bít tết quả nhiên không dễ chế biến, vị tổng giám đốc này cũng thất bại rồi.
Ba người ăn tạm cho xong bữa, Tửu Nguyên tử lấy bốn món pháp khí hình cái nĩa bày lên bàn. Nàng lại phát hiện một thi thể nữa bên ngoài trung tâm thương mại, ngực bị bắn xuyên, chính là vết thương do khẩu súng kia của Ninh Trí gây ra.
Pháp khí hình cái nĩa đã bị nàng thu hồi. Những khối vật mà các thi thể đó đeo trên người vẫn đang chậm rãi hấp thụ linh khí, cho nên nàng tạm thời không động đến chúng, chỉ kéo xác vào bên trong trung tâm thương mại cất giữ.
Tửu Nguyên tử vỗ vỗ vào một cái pháp khí hình nĩa, cười nói: "Ninh tổng, có thể cho biết đây là thứ gì không?"
Ninh Trí uống một ngụm nước khoáng, lạnh nhạt nói: "Dùng để điều khiển các pháp khí cấp thấp giả mạo linh bảo. Phần giữa có thể phát ra công kích, khi gặp đồ 'rác rưởi' còn có thể dùng kẹp gắp mang về."
"Mỗi công ty vật phẩm linh năng khi vào đạo tràng đều trang bị cho nhân viên một cái. Công thủ đều có, lại còn nhặt ve chai được, dùng cũng coi như thuận tay. Nhưng mà mọi người đều gọi nó là đả cẩu côn."
"Tên gốc của nó thì hình như không còn ai nhớ nữa."
Công Dương Yên sợ Tửu Nguyên tử không hiểu, bèn giải thích bên cạnh: "Tửu tỷ tỷ, ăn mày thời xưa vì thường bẩn thỉu, dễ bị chó cắn, nên ai cũng mang theo gậy để phòng thân, do đó gọi là đả cẩu côn. Đó cũng là trang bị tối thiểu của một người ăn mày."
Tửu Nguyên tử nhìn mấy cây đả cẩu côn trên bàn, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: "Dùng để nhặt ve chai..."
Ninh Trí đột nhiên hỏi: "Ngươi muốn nó à?"
"Sao có thể được, ta muốn món pháp bảo kia của ngươi." Tửu Nguyên tử cười ha hả, đẩy một cây đả cẩu côn về phía hắn, nói thẳng không chút khách khí.
Bản tiên nữ sao có thể dùng đả cẩu côn được chứ? Thà không có pháp khí còn hơn dùng thứ này, tuyệt đối không thể nào!
Ninh Trí không hề cảm thấy bất ngờ. Món pháp bảo mà hắn đã bỏ ra số tiền lớn để mua này, chỉ cần lộ ra cho người khác thấy, đều sẽ khiến họ nảy lòng tham.
Hắn lấy thẳng món pháp bảo từ bao súng bên hông ra, đặt lên bàn, "Ta có thể giao dịch với ngươi, nhưng ngươi có thể cho ta thêm cái gì? Cái giá để ngươi đưa ta thông quan đã thỏa thuận rồi, bây giờ ngươi còn muốn cả khẩu Lôi Điểu này nữa, thì không thể tính theo giá cũ được."
"Việc này phải hỏi ngươi chứ, ngươi muốn điều gì nhất." Tửu Nguyên tử nhìn chằm chằm khẩu Lôi Điểu, nói.
Món pháp bảo hình khẩu súng dài bằng bàn tay, thân màu trắng ngọc, khảm những viên tinh thạch màu lam trong như pha lê, kiểu dáng vừa thanh lịch lại đơn giản, người chế tạo ra nó quả có mắt thẩm mỹ rất cao.
Ninh Trí bắt đầu trầm mặc, Tửu Nguyên tử cũng không thúc giục, chờ hắn từ từ cân nhắc.
Cuối cùng, Ninh Trí mở miệng nói: "Không chỉ muốn thông quan, ta còn muốn học được pháp thuật."
"Bây giờ ta vẫn cần nó để phòng thân. Chỉ cần ngươi có thể dạy cho ta học được pháp thuật, giúp ta thông quan an toàn rời khỏi đạo trường, căn biệt thự cùng khẩu Lôi Điểu này ta đều sẽ đưa hết cho ngươi."
Tửu Nguyên tử cười nói: "Không vấn đề gì. Lần này không học được pháp thuật thì lần sau, cho đến khi nào ngươi học được mới thôi."
Món pháp bảo Lôi Điểu này, nàng thế nào cũng phải lấy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận