Ngộ Tính Nghịch Thiên: Ta Tại Chư Thiên Sáng Pháp Truyền Đạo

Chương 313: Đỉnh phong

Sau khi giáo hội t·ì·n·h· ·d·ụ·c rút lui toàn bộ, giáo hội trật tự vẫn như thường lệ hỏi thăm một lượt thành An Phổ cùng mấy lãnh địa t·ử Tước lớn xung quanh.
Chuyện này coi như là đã kết thúc hoàn toàn.
Cuộc sống của Lâm Nguyên lại trở về bình lặng.
Thành Long Sơn, Lâm Nguyên khoanh chân ngồi ở chính giữa sân tu luyện.
"Quy tắc thời gian... Các Đại Học Giả tiến hóa văn minh nhân loại dựa vào bản chất quy tắc thời gian, tổng kết được 2173 mô hình quy tắc thời gian..."
Lâm Nguyên suy tư, so với gần vạn mô hình quy tắc không gian thì mô hình quy tắc thời gian ít hơn nhiều, nhưng về độ khó tham ngộ, cái sau khó hơn cái trước rất nhiều.
Cho dù hiểu được 2173 loại mô hình quy tắc thời gian, cũng không có nghĩa là ngộ ra quy tắc thời gian hoàn chỉnh.
Muốn ngộ ra quy tắc thời gian hoàn chỉnh, cần tự mình ngộ ra một bước cuối cùng.
2173 loại mô hình quy tắc thời gian chỉ là vạch rõ một phương hướng cho Tiến Hóa giả tham ngộ quy tắc thời gian.
"Ta hiện tại chưa khôi phục đến cửu giai, không có cách nào mở ra tầng không gian, ngược lại quy tắc thời gian có tiến bộ đầy đủ..."
Lâm Nguyên cảm thấy có chút kỳ diệu trong lòng. Hơn trăm năm qua, hắn đã hiểu hơn một trăm loại mô hình quy tắc thời gian, sự hiểu biết về thời gian đã gần "Tiểu thành".
Đây là độ sâu cảm ngộ mà Tiến Hóa giả thập giai cần có.
Ngoài ra, Lâm Nguyên cũng có cái nhìn sâu sắc hơn về sự hiểu biết đối với quy tắc không gian.
Không phải cứ ngộ ra quy tắc không gian hoàn chỉnh là đã đạt đến cực hạn, quy tắc không gian mênh mông vô tận, có những mặt khác biệt.
Người chí cường rõ ràng cảm ngộ quy tắc không gian, so với Tiến Hóa giả cửu giai bình thường cảm ngộ quy tắc không gian thì hoàn toàn không cùng một cấp độ.
«Hư Không Thuyết Minh» mà chủ nhân Ma Ngọc lâu để lại đã trình bày bản chất quy tắc không gian từ một góc độ khác, giúp Lâm Nguyên có được rất nhiều lợi ích, mỗi lần quan s·á·t đều có hiểu biết mới.
"Ừm?"
"Người đều đến rồi sao?"
Ánh mắt Lâm Nguyên quét qua, p·h·át hiện một lượng lớn tộc nhân Long Sơn gia tộc đã tụ tập ở rìa sân tu luyện, tràn đầy c·u·ồ·n·g nhiệt nhìn hắn.
Một tia lực lượng vô hình nhưng lại hư ảo bắt đầu hội tụ về phía người Lâm Nguyên.
"Thế giới này, quả nhiên t·h·í·c·h hợp con đường tín ngưỡng..."
Lâm Nguyên biết rõ, những lực lượng tụ lại kia đều đến từ sự tín ngưỡng mà tộc nhân Long Sơn gia tộc dành cho hắn.
Đặt việc này vào chủ vũ trụ của thế giới chính thì vô cùng không thể tưởng tượng n·ổi.
Trong văn minh nhân loại ở thế giới chính cũng có Tiến Hóa giả thử đi theo con đường tín ngưỡng, nhưng p·h·át hiện tín ngưỡng chi lực rất khó ngưng tụ, còn tại phương đ·ô·n·g t·h·i·ê·n địa này lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Đáng tiếc, tín ngưỡng chi lực quá mức ỷ lại vào chúng sinh. Nếu chúng sinh b·iế·n m·ấ·t t·ử v·o·n·g thì những vị thần xem tín ngưỡng là căn cơ cũng chắc chắn m·ấ·t đi suối nguồn lực lượng..."
Lâm Nguyên khẽ lắc đầu.
So với đạo lộ tín ngưỡng, hắn vẫn t·h·í·c·h vĩ lực tập trung vào tự thân hơn. Cho dù truyền bá con đường tiến hóa tắt cũng chỉ để việc nhảy vọt cuối cùng của Lâm Nguyên thoải mái hơn một chút.
Nhưng cũng không phải nói nếu không truyền bá con đường tiến hóa tắt thì Lâm Nguyên không có cách nào bước vào thập nhị giai.
Lâm Nguyên suy nghĩ p·h·át tán, nhìn về phía ngày càng có nhiều tộc nhân Long Sơn gia tộc hơn.
Để việc tu luyện võ đạo p·h·áp càng được truyền bá ra ngoài, cứ một khoảng thời gian Lâm Nguyên đều giảng t·h·u·ậ·t yếu điểm bản chất của võ đạo tu luyện p·h·áp trong gia tộc Long Sơn.
"Tộc trưởng, đó chính là tộc trưởng."
"Tộc trưởng quá cường đại. Coi như chỉ nhìn tộc trưởng như vậy thôi ta cũng cảm thấy hãi hùng kh·iế·p vía."
"Đúng thế, tộc nhân Long Sơn gia tộc chúng ta được vinh dự là kỵ sĩ cấp bốn thứ nhất trong phạm vi mấy lãnh địa t·ử Tước lớn. Tương lai có hi vọng trở thành siêu cấp t·h·iê·n tài đại kỵ sĩ cấp năm..."
Từng vị tộc nhân Long Sơn gia tộc k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g nghị luận, rất nhiều người trong số họ tu luyện những p·h·áp khác chứ không phải võ đạo tu luyện p·h·áp, nhưng để có thể gặp mặt Lâm Nguyên nên đã đặc biệt đến.
Hơn trăm năm qua, lãnh địa Long Sơn càng ngày càng phát triển tốt hơn, thu hút sự chú ý của mấy lãnh địa t·ử Tước khác xung quanh. Mấy lãnh địa t·ử Tước này đã liên thủ, phái hơn mười kỵ sĩ cấp bốn đỉnh phong đến thành Long Sơn, muốn gây áp lực cho tân nhiệm Long Sơn t·ử Tước.
Kết quả, những kỵ sĩ cấp bốn đỉnh phong kia đều bị Lâm Nguyên một quyền đánh ngã, đến sức hoàn thủ cũng không có.
Từ đó về sau, mấy lãnh địa t·ử Tước lớn không còn bất kỳ ý định gì đối với lãnh địa Long Sơn nữa. Theo họ nghĩ thì thực lực của Long Sơn t·ử Tước đã gần như đại kỵ sĩ cấp năm, có thể nói việc bước vào lãnh địa kia chỉ là vấn đề thời gian.
Điều mà mấy kỵ sĩ cấp bốn đỉnh phong của các lãnh địa t·ử Tước lớn không biết chính là Long Sơn t·ử Tước giao đấu với họ rõ ràng là một tồn tại sánh ngang với Chân Thần đáng sợ.
Thời gian trôi qua.
Chớp mắt đã qua hai giờ.
Giảng t·h·u·ậ·t của Lâm Nguyên cũng đi đến hồi kết. Các tộc nhân Long Sơn gia tộc xung quanh nghe như si như nát.
Dù Lâm Nguyên không giỏi dạy đồ đệ nhưng với sự hiểu biết về bản chất lực lượng, mỗi một chữ trong việc miêu tả trình bày võ đạo tu luyện p·h·áp đều trực chỉ bản chất.
Cho dù các tộc nhân Long Sơn gia tộc không thể lý giải ngay tại chỗ thì tối t·h·iểu cũng có chút hiểu biết, sau khi trở về chỉ cần suy tư phục bàn thêm là có thể có thu hoạch.
Trên không thành Long Sơn.
Một nơi không gian hơi vặn vẹo.
Mấy đạo thân ảnh đang đứng ở đó, cẩn t·h·ậ·n nhìn Lâm Nguyên đang giảng t·h·u·ậ·t phía dưới.
Ba đạo thân ảnh cầm đầu thu liễm khí tức, thình lình đều là kỵ sĩ truyền thuyết cấp sáu, nội tình át chủ bài sau cùng của đế quốc.
Trên cao nguyên Vạn Quốc, có lẽ những đế quốc cường đại nhất kia có Bán Thần cấp bảy tọa trấn, nhưng tuyệt đại đa số đều không có Bán Thần, cấp sáu đã là giới hạn cao nhất.
Bán Thần cấp bảy bình thường chỉ có hai lựa chọn, một là đầu nhập vào Chân Thần, hai là vụng t·r·ộ·m truyền bá tín ngưỡng, thử tự mình thành thần.
"Fabian đại nhân, võ đạo tu luyện p·h·áp chính là do vị Long Sơn t·ử Tước kia truyền tới."
Một nam t·ử trẻ tuổi đầu đầy tóc vàng cung kính nói nhỏ với lão giả đang đứng ở vị trí đầu.
Fabian chính là Thần Thoại của đế quốc, kỵ sĩ truyền thuyết cấp sáu đỉnh phong, thậm chí có hi vọng nhóm lửa thần hỏa, bước vào lĩnh vực Bán Thần cấp bảy.
"Theo ta thấy, võ đạo tu luyện p·h·áp chẳng có gì hơn cái này, dĩ nhiên có thể bao quát tuyệt đại đa số huyết mạch, nhưng ở những huyết mạch đặc biệt, so với tu luyện p·h·áp của hoàng thất ta thì làm sao sánh được..."
Một nam t·ử trẻ tuổi khác nhịn không được nói.
Gia tộc Long Sơn c·ô·ng khai võ đạo tu luyện p·h·áp ra bên ngoài, sau khi trải qua quá trình truyền bá cấp tốc thì cũng truyền đến hoàng thất đế quốc.
Fabian lập tức nhận ra tầm quan trọng của võ đạo tu luyện p·h·áp, có lẽ có thể gây ra biến đổi cho tất cả các tu luyện p·h·áp kỵ sĩ nên đã dẫn mọi người đến thành Long Sơn trước tiên để âm thầm quan s·á·t vị Long Sơn t·ử Tước kia.
"Ngươi nên nói tu luyện p·h·áp của hoàng thất ta làm sao sánh được với võ đạo tu luyện p·h·áp mới đúng."
Fabian liếc nhìn nam t·ử trẻ tuổi một cái, lắc đầu nói: "Vị Long Sơn t·ử Tước này tương lai bất khả hạn lượng, rất có thể sẽ bước vào cấp bảy."
Vừa nói ra lời này.
Những người khác xung quanh lập tức trợn mắt hốc mồm.
Họ chưa từng nghe Fabian đ·á·n·h giá cao về kỵ sĩ nào như vậy? Tương lai bất khả hạn lượng? Rất có thể bước vào cấp bảy?
Trời ạ.
Đây là từ trong m·iệ·n·g của Fabian cao ngạo từ trước đến nay nói ra ư?
"Các ngươi không tin?"
Giọng điệu của Fabian bình tĩnh, vẫn t·ử tế lắng nghe Lâm Nguyên giảng t·h·u·ậ·t phía dưới.
Ông ta không nhìn thấu thực lực của Lâm Nguyên cũng không p·h·át hiện ra bất cứ d·ị· ·t·h·ư·ờ·n·g nào, nhưng chỉ từ mỗi một câu Lâm Nguyên nói ra, miêu tả chính xác về bản chất lực lượng và bản chất tu luyện thì đã mơ hồ cảm thấy thành tựu tương lai của vị Long Sơn t·ử Tước này sẽ vượt xa ông ta.
Ít nhất, khi Fabian lớn tuổi như vậy chỉ biết thúc đẩy lực lượng, còn sự hiểu biết về bản chất lực lượng thì còn kém xa Long Sơn t·ử Tước hiện tại.
Fabian càng tu luyện đến chỗ cao càng nhận thức rõ việc lý giải bản chất lực lượng quan trọng đến mức nào.
"Đại nhân, không phải chúng ta không tin, mà là quá bất khả tư nghị..."
Mấy người khác nhìn nhau rồi cẩn t·h·ậ·n nghiêm túc nói.
Nói đùa gì chứ? Bán Thần cấp bảy nào mà không có huyết mạch cường đại thâm thúy. Huyết mạch "Sơn Long" của gia tộc Long Sơn x·á·c thực bất phàm nhưng giới hạn cao nhất cũng chỉ là cấp năm. Muốn đạt tới Bán Thần cấp bảy ư? Khó như lên trời.
"Không sao."
"Không tin thì cứ chờ thêm năm trăm năm nữa là được."
Fabian không hề để ý nói, ông ta đã dám nói như vậy thì chính là khẳng định Long Sơn t·ử Tước chắc chắn sẽ bước vào cấp sáu trong vòng năm trăm năm.
Bởi vì chỉ có kỵ sĩ truyền thuyết cấp sáu mới có thể s·ố·n·g qua năm trăm năm.
"Võ đạo tu luyện p·h·áp sẽ lập tức được phổ cập trong hoàng thất ta. Nếu còn tiếp tục chờ đợi nữa thì những đế quốc khác xung quanh sẽ đ·u·ổ·i kịp đấy."
Fabian suy nghĩ một hồi rồi mở miệng nói.
Trong những năm gần đây, hoàng thất trong đế quốc đã tranh luận không ngớt về việc đối đãi với võ đạo tu luyện p·h·áp như thế nào. Giờ phút này sau khi tự mình nhìn thấy Long Sơn t·ử Tước, Fabian đã có kết luận trong lòng.
Về phần phong tỏa tin tức? Để võ đạo tu luyện p·h·áp chỉ thuộc về hoàng thất đế quốc ư? Điều này không thực tế. Hiện tại, số lượng kỵ sĩ đế quốc biết võ đạo tu luyện p·h·áp là rất nhiều. Các đế quốc khác xung quanh cũng biết không ít.
Sở dĩ hiện tại không có động tĩnh gì hoàn toàn là do họ vẫn còn đang nghiên cứu võ đạo tu luyện p·h·áp.
"Rõ."
Mấy vị kỵ sĩ khác sau lưng lập tức t·r·ả lời.
Trong hoàng thất đế quốc, uy tín của Fabian chỉ đứng sau giáo hội trật tự. Ông ta càng có tiếng nói quyết định trong những quyết sách của hoàng thất.
"Còn nữa, vị Long Sơn t·ử Tước này sẽ lập tức được lôi k·é·o. Tước vị của hắn sẽ được tăng lên đến Bá Tước. Những lãnh địa dư thừa lân cận và mấy lãnh địa t·ử Tước kia sẽ được quy về gia tộc Long Sơn."
Fabian trầm ngâm rồi tiếp tục nói.
"Vâng."
Những người còn lại nhìn nhau một cái rồi lập tức t·r·ả lời.
Họ biết Fabian coi trọng Long Sơn t·ử Tước có thể xưng là trước nay chưa từng có, trực tiếp thăng Long Sơn t·ử Tước thành Long Sơn Bá Tước? Từ khi thành lập đế quốc đến nay chưa từng có tiền lệ tăng tước vị trên phạm vi lớn như vậy?
Huống chi Long Sơn t·ử Tước còn chưa lập được c·ô·ng lao rõ rệt gì.
Phải biết, bất luận Bá Tước nào trong đế quốc cũng có thể vĩnh viễn thế tập truyền thừa, quyền chiếm hữu lãnh địa thậm chí còn cao hơn bản thân đế quốc.
"Đi thôi."
"Cần phải trở về thôi."
Cuối cùng, Fabian đ·á·n·h giá thành Long Sơn phía dưới một chút rồi dẫn mọi người trở về quốc đô của đế quốc.
Điều mà kỵ sĩ truyền thuyết cấp sáu đỉnh phong Fabian không biết chính là ngay khi ông ta rời đi, Long Sơn t·ử Tước phía dưới đã không lưu dấu vết liếc nhìn vị trí ông ta vừa đứng.
"Ngược lại thức thời đấy."
Lâm Nguyên âm thầm nghĩ trong lòng.
Đương nhiên, Fabian và những người khác không thể qua mắt được sự cảm nhận của Lâm Nguyên.
Không chỉ không thể qua mắt, mà mỗi một câu đối phương nói đều bị Lâm Nguyên nghe vào tai.
Lâm Nguyên đã sớm dự liệu được việc truyền bá võ đạo tu luyện p·h·áp sẽ thu hút sự chú ý của đế quốc.
So với các tu luyện p·h·áp kỵ sĩ đông đ·ả·o thì bản thân võ đạo tu luyện p·h·áp quá đặc t·h·ù, hoàn toàn có thể thay thế tuyệt đại đa số tu luyện p·h·áp kỵ sĩ.
Ban đầu Lâm Nguyên còn tưởng rằng đế quốc sẽ khai thác một vài biện p·h·áp, ví dụ như khống chế lại vị Long Sơn t·ử Tước đã truyền ra võ đạo tu luyện p·h·áp là hắn ư?
Nhưng rất hiển nhiên, tầng lớp cao của đế quốc không hề có tầm mắt t·h·iể·n cận, sau khi nhận thức được việc không thể ngăn chặn võ đạo tu luyện p·h·áp thì họ đã lập tức chủ động gia nhập.
Thậm chí còn tiến hành lôi k·é·o ban thưởng đối với người đã truyền ra võ đạo tu luyện p·h·áp là Lâm Nguyên.
Liên tiếp các bước tiến hành khiến cho dù là Lâm Nguyên cũng không hề sinh ra ác cảm gì đối với hoàng thất đế quốc.
"Hai đại nguyên thần của ta đã bắt đầu xâm nhập các giáo hội..."
Lâm Nguyên thoáng nhìn về phía nơi xa.
Cao nguyên Vạn Quốc tuy tên là "Vạn nước" nhưng số lượng quốc gia đế quốc tồn tại thì vượt xa vạn.
Việc Lâm Nguyên để hai đại nguyên thần thu thập "Thần tinh" dĩ nhiên là lựa chọn những giáo hội đế quốc ở xa xôi.
Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang. Đế quốc Lâm Nguyên đang ở tên là đế quốc "Tư Lan", là nơi tín ngưỡng của Trật Tự Chủ Thần.
Đối mặt với tồn tại cấp chủ thần, Lâm Nguyên vẫn luôn đủ t·h·ậ·n trọng, sẽ không dễ dàng trêu chọc một chủ thần.
...
Một đế quốc cách đế quốc "Tư Lan" vô cùng xa xôi.
Đây là nơi tín ngưỡng của Chân Thần "Tinh không". Giáo hội "Tinh không" càng là nơi có địa vị cao quý nhất của tòa đế quốc này.
Giáo hội Tinh không.
Đại lượng tín đồ đang q·u·ỳ bái. Một tia tín ngưỡng chi lực hư ảo đang hội tụ về phía thần tượng của Chân Thần Tinh không, sau đó lại mượn nhờ thần tượng truyền đến bản tôn của Chân Thần Tinh không đang ở trên Quang Chi Hải Dương.
Sâu bên trong giáo hội.
Giáo Hoàng tươi cười đầy mặt nhìn những thần tinh không ngừng ngưng tụ trước mặt.
"Xem ra thần ta lần này rất hài lòng, ban thưởng nhiều thần tinh đến vậy?"
Giáo Hoàng mừng rỡ trong lòng.
Thần tinh ẩn chứa năng lượng vô cùng tinh khiết, ngoài việc có thể cung ứng hóa thân thần lực, cũng rất có ích cho việc tu luyện.
Số lượng thần tinh mà Chân Thần Tinh không ban thưởng lần này đủ để tất cả cường giả từ cấp năm trở lên của giáo hội tu luyện mấy trăm năm cơ đấy.
"Nếu ta có thể nuốt vào những thần tinh này, có lẽ có thể bước vào cấp bảy, sau đó giơ cao thần quốc, cùng ta thần tiến vào Quang Chi Hải Dương vĩnh hằng trường tồn?"
Giáo Hoàng nhìn chằm chằm thần tinh trước mặt, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia tham lam.
Đúng lúc này.
Bên cạnh Giáo Hoàng lặng yên không một tiếng động xuất hiện một thân ảnh.
Khuôn mặt thân ảnh mơ hồ, toàn thân bao phủ khí tức thần bí.
"Ừm?"
Giáo Hoàng nhìn thoáng qua, chưa kịp phản ứng thì sắc mặt đã đại biến ngay sau đó, "Ngươi là..."
Không đợi Giáo Hoàng nói hết lời, ý thức đã rơi vào hắc ám. Đến khi tỉnh lại lần nữa thì p·h·át hiện thần tinh mà giáo hội góp nhặt hơn ngàn năm đã biến mất.
"Rốt cuộc là ai!!"
Giáo Hoàng giáo hội Tinh không hai mắt sung huyết. Nhiều thần tinh như vậy cứ như thế biến m·ấ·t?
Bên ngoài giáo hội.
Thân hình Lâm Nguyên một lần nữa ngưng tụ.
"Vẫn được."
Lâm Nguyên liếc nhìn số lượng thần tinh vừa thu được, khẽ gật đầu.
Tuy số lượng không nhiều nhưng số lần thì nhiều. Cùng nhau tiến lên đã có vài chục giáo hội góp nhặt thần tinh nhiều năm rơi vào tay hắn.
"Tiếp tục tiếp tục."
Lâm Nguyên hiểu tốc độ nhất định phải nhanh.
Phải tranh thủ thu thập đủ số lượng thần tinh cần thiết để bản thân bước vào cửu giai trước khi các vị thần kịp phản ứng.
...
Thời gian trôi qua.
Chớp mắt đã qua mười năm.
Trong mười năm này, hai đại nguyên thần của Lâm Nguyên đã đi khắp gần một nửa cao nguyên Vạn Quốc. Không biết có bao nhiêu giáo hội Chân Thần tao ngộ việc bị Lâm Nguyên c·ướp sạch.
Đương nhiên, Lâm Nguyên chỉ có hứng thú với thần tinh, còn về phần những giáo chúng kia? Hắn cũng không hạ s·á·t thủ.
Chủ yếu là hắn muốn thu nhỏ tình thế hết mức có thể. Việc đ·á·n·h g·iết giáo chúng chính là đối đầu với tầng lớp cao của giáo hội, việc này chẳng khác nào chính diện tuyên chiến với chúng thần, gây bất lợi cho việc thu thập thần tinh đằng sau của Lâm Nguyên.
...
Lãnh địa Long Sơn.
Nơi nào đó dưới chân núi.
Lâm Nguyên nhìn đống thần tinh chất đống trước mặt.
Hắn nhẹ nhàng hít vào một hơi. Đại lượng thần tinh vỡ nát, dung nhập vào cơ thể Lâm Nguyên. Trong nháy mắt, thế giới trong cơ thể bắt đầu khuếch tán. Tầng không gian trở nên nặng nề rộng lớn.
Vì đã có kinh nghiệm bước vào cửu giai trong chủ vũ trụ của thế giới chính, việc trùng nhập cửu giai của Lâm Nguyên không gặp bất kỳ đình trệ nào. Thậm chí cả động tĩnh đột p·h·á cũng bị áp chế lại.
Hô ~
Ầm ầm ~~
Một cỗ khí tức xa xăm khó hiểu ngắn ngủi lóe lên.
Không ai biết tại một địa phương nhỏ bé như lãnh địa Long Sơn thuộc đế quốc Tư Lan lại sinh ra một tồn tại cùng cấp với hai mươi tư Chủ Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận