Mạt Thế: Ta Linh Thực Không Gian Thực Vật Biến Dị Rồi

Chương 404: Nhân loại không phải gạt người loại « cầu hoa tươi ».

**Chương 404: Nhân loại không lừa gạt nhân loại « cầu hoa tươi »**
"Không cần thiết, người ở đây, trừ ta ra không có ai có liên hệ với căn cứ Bội Thành."
Lữ Thụ gật đầu, đúng vậy.
Lần này đến, chỉ có một mình Ngân Hồ tới. Ân, ngươi không nghe nhầm, chỉ có một người, hơn nữa không ngồi chiến cơ hắc điểu, nàng hoàn toàn là một mình chạy như bay tới.
« Thần Tốc Lực! »
Đương nhiên, không biến thái như trong Manga DC, ngược lại giống như trong phim truyền hình vậy. Chẳng qua nàng không có biện pháp xuyên qua thời không, chỉ là tốc độ "rất nhanh" mà thôi. Nàng tốn hai ngày, từ căn cứ Bội Thành "chạy" đến căn cứ Sơn Tỉnh.
Bởi vì quá nhanh!
Dọc đường, Zombie căn bản không bắt được nàng. Nghiêm ngặt mà nói, căn bản sẽ không p·h·át hiện ra nàng, "vèo" một cái đã thoáng qua.
-- « Sưu! »
Nàng kèm theo thiết bị định vị vệ tinh, cùng với thiết bị thông tin, cho nên cũng không đi lệch.
Lần này tới, ngồi là xe thiết giáp của căn cứ Sơn Tỉnh, hộ tống nàng cũng chỉ là Năng Lực Giả của căn cứ Sơn Tỉnh, căn bản sẽ không biết Bạch Tiêm Sở chính là Ngân Hồ. Lại không tận mắt thấy quá trình nàng dịch dung, ai biết hai người là một? Cùng lắm thì cho rằng, Lữ Thụ lại không biết đào đâu ra một đại minh tinh mà thôi.
Cùng Kiều Phỉ, Kiều Tiểu Kiều giống nhau.
Điều này cũng không ảnh hưởng việc nàng trở lại căn cứ Bội Thành!
Nếu như thân phận của nàng tiết lộ, khả năng sẽ có chút phiền phức, cứ việc lấy năng lực của nàng, cũng không sợ bốn phía đ·ị·c·h nhân.
Mở cửa ra, đập vào mắt là tiểu đội thất tâm vừa dẫn dắt phi hành gia trở về thành. Hai bên bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người.
"What... Cái này... Bạch Tiêm Sở?"
"Lữ ca, ngươi cứu người này từ đâu về vậy."
Kiều Tiểu Kiều cũng sáng rỡ hai mắt: "Oa -- thần tượng của ta, ta t·h·í·c·h nhất thần tượng diễn Linh Nhi."
"Cảm ơn."
Các nàng vừa trở về, cũng chưa từng thấy Ngân Hồ, cho nên không hiểu được bí ẩn trong này. Có thể những người vốn đang ngây ngốc ở bên ngoài, thì lại hoàn toàn mờ mịt.
Đường Phi: Ngân Hồ chính là Bạch Tiêm Sở, Bạch Tiêm Sở chính là Ngân Hồ?
Lận Tiểu Cốc: Vừa rồi đi vào không phải Ngân Hồ sao, sao đi ra lại thành Bạch Tiêm Sở rồi? Tương Tây Cung: Giống Kiều Tiểu Kiều?
Hồng Diệp: Là Bạch Tiêm Sở biến thành Ngân Hồ, hay là Ngân Hồ biến thành Bạch Tiêm Sở? Thật là c·h·óng mặt...
"Đi thôi! Dẫn ta đi dạo một vòng thành trì của các ngươi."
Bạch Tiêm Sở cười khoác tay Lữ Thụ, rất tự nhiên.
Thoạt nhìn, hai người giống như một đôi tình lữ đang yêu c·u·ồ·n·g nhiệt.
Bạch Tiêm Sở có sức ảnh hưởng quá lớn, kèm theo vô số người ái mộ. Nàng vừa xuất hiện, toàn bộ Tân Hỏa thành đều ngây dại, so với lúc Kiều Tiểu Kiều, Kiều Phỉ xuất hiện còn mạnh hơn nhiều.
Từng người đều rất tò mò, lão đại nhà mình lúc nào đem Bạch Tiêm Sở cứu về, chưa từng nghe nói qua. Bất quá cũng đều không dám lên tiếng hỏi, dù sao đây là "nữ nhân" của lão đại thành chủ nhà mình.
Nhân gia nguyện ý giấu, ngươi còn hỏi han làm gì?
"Nó dường như... Chẳng mấy chốc sẽ ấp trứng đi ra?"
Trong đại sảnh, một bụi cây kỳ quái nâng một viên Cự Đản có hoa văn kỳ dị. Bạch Tiêm Sở liếc mắt một cái, đôi mày cong đẹp mắt, nàng có thể cảm giác được, bên trong là một cỗ lực lượng mênh mông, dường như đang thành hình.
"Đáng tiếc! Ta lại không thấy được nó ấp trứng ra?"
Sau khi mới vào cửa, nàng đã hỏi qua, biết là Thanh Long trứng. Đối với điều này, nàng cũng rất hâm mộ, Lữ Thụ đã góp đủ "Tứ Linh Thánh thú".
Bao quát bên ngoài ngâm mình trong đầm nước là Hắc Giáp Long Quy, nằm trên dốc núi nhỏ phơi nắng là Bạch Hổ, cùng với đậu trên cây Ngô Đồng lớn là Chu Tước.
Lại thêm Thanh Long sắp ấp trứng... Tứ Linh Thánh thú gần như tề tựu.
"Ngươi có thể ở lại đây."
". Ngân Hồ trầm mặc một chút, lắc đầu, "
"Không được, trong thành còn có bạn bè của ta ở đó.
""
Đi về thôi."
Lữ Thụ rất muốn nói, ngươi có thể mang bạn bè của ngươi cùng tới, nhưng...lời nói đến cổ họng lại bị hắn nuốt vào. Sao có thể chứ?
Nàng tới bên này, vậy căn cứ bên kia làm sao bây giờ. Không có nàng, sau này ai đi chưởng khống căn cứ Bội Thành gần trăm năm? Có lẽ không có nàng, Ức Thành tốt hơn. Nhưng... Khả năng lại càng tệ hơn.
Nếu trung tâm phương bắc của căn cứ sụp đổ, cả nhân loại xã hội sẽ giảm bớt một nửa trong nháy mắt. Rất không ổn.
Có thể lại không muốn nàng đi. Muốn chiếm làm của riêng thật đáng c·hết.
"Đây là cái gì?"
Ngân Hồ dường như không chú ý tới vẻ quấn quýt trong mắt Lữ Thụ, hào hứng chạy tới căn lều gỗ bên cạnh thành.
"... Hình như ngươi là... thịt sâu Thâm Uyên tiêu tan, ta đang... dùng làm... thành thịt muối để ướp.
"Trong lúc bất chợt, nữ thần mạt nhật nhảy đến trước mặt nàng, nữ sinh khẩn trương lên...
"Sâu Thâm Uyên? Những thứ kia là gì?"
Ngân Hồ tò mò nhìn, treo trong lều gỗ là từng miếng thịt có phẩm chất, chiều dài và màu sắc khác nhau, có chút ngạc nhiên.
"Ách..."
Sâu Thâm Uyên rốt cuộc là cái gì, nữ sinh cũng không biết. Các nàng chỉ lo mang x·á·c côn trùng về, lột lấy thịt rồi mang đi hun.
Còn như là cái gì, thật sự không biết. Khẩn trương toát mồ hôi.
"Ngươi đừng làm khó dễ nàng. Sâu Thâm Uyên là sinh vật đ·ộ·c hữu của một thung lũng trong bồn địa này, nếu như ta không đoán sai, bên ngoài thung lũng nối liền với một dị vị diện khác."
Nữ sinh vội vàng bái một cái, lui ra, đứng cùng thần tượng thật là khẩn trương.
... ... ... .
"Dị vị diện?!"
Ngân Hồ chấn kinh rồi.
"Ừm! Có muốn nếm thử hay không? Những thứ này sau khi hun tốt, thật ra có thể ăn sống, giống như trứng muối, mặc dù không ngon bằng làm chín."
Nói, Lữ Thụ tháo xuống một khối thịt đã hun thành màu chocolate, lau sạch sẽ phía sau đưa tới.
"Nếm thử đi."
"Thật sự có thể ăn sao?"
"Nhân loại không lừa gạt nhân loại."
"Tin ngươi lần này."
Rắc --!!
". Vị thịt xông khói. Cái vị kéo này, rất giống mùi vị của thịt bò hong gió."
Cũng không phải loại thực sự cứng, cắn được, không giống thịt bò khô c·hết sống cũng cắn không đứt.
Ăn một chút...
"A, sao lại biến thành mùi thịt gà rồi?"
"... Còn có vị hải sản?"
Lữ Thụ cười.
Thịt côn trùng hun một năm, cái này cũng giống như Bào Đinh mổ xẻ Hoa Hoa. Lúc mới bắt đầu, còn muốn ăn sống một miếng, x·á·c nh·ậ·n vị trí nào là loại vị nào? Vị thịt bò cùng mùi thịt gà, hải sản tách riêng! Về sau trực tiếp không chia cách, trực tiếp rạch một đao lên miếng thịt, như vậy, toàn bộ thịt khô có đủ mọi vị.
"Mấy thứ này không tệ, có thể cho ta mang về không?"
Đây là muốn đi rồi.
"Muốn bao nhiêu cho ngươi bấy nhiêu."
"Vậy cảm ơn, đi thôi."
Ngân Hồ vừa ăn thịt khô, vừa đi vào trong thành.
Trên đường tới nàng đã thấy, trước mắt mà nói, "phồn hoa" nhất vẫn là trung tâm thành, các loại sạp nhỏ, nhà máy đều có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận