Mạt Thế: Ta Linh Thực Không Gian Thực Vật Biến Dị Rồi

Chương 108: Cùng Hồng Nguyệt gặp thoáng qua, bạo nổ thẻ, bạo nổ thẻ, bạo nổ thẻ « cầu hoa tươi tam liên ».

**Chương 108: Thoáng Chạm Mặt Hồng Nguyệt, Rơi Thẻ, Rơi Thẻ, Rơi Thẻ (Cầu Hoa Tươi Tam Liên)**
"Dưới lầu có Năng Lực Giả đến gây sự, mau theo ta đi hỗ trợ!"
"Được!"
"Kẻ nào dám đến Hồng Lâu chúng ta gây sự?"
"Muốn c·hết!"
"Đi, dạy cho hắn bài học!"
Nhìn tình hình chiến đấu.
"Kịch liệt" hình ảnh, Hồng Nguyệt rụt cổ lại: "Hứa Huy gia hỏa này không được a, không phải rất trâu sao? Ngô, xem ra là hắc y nam càng lợi hại hơn. Oa, Hứa Huy Phong Nhận cư nhiên đánh không đến hắn? Ai không đúng, đánh tới rồi nhưng dường như cũng không đánh trúng?"
Hồng Nguyệt càng thêm mê mang.
Một lúc lâu sau mới vỗ vỗ trán mình.
"Oa —— Hứa Huy hai vai kia, bị đánh cho bả vai nổ tung. Thôi vậy, có liên quan gì tới ta đâu? Tiểu Hôi tỷ đến rồi."
Hứa Huy chính là mặt sẹo.
Hồng Nguyệt lặng lẽ đóng cửa vách tường Hồng Lâu "Cửa tròn"
Tường gạch đỏ bên ngoài nhất thời trở lại hình dáng ban đầu. Dựa vào năng lực của chính mình, Hồng Nguyệt lặng yên không một tiếng động ở bên trong Hồng Lâu, nhanh chóng di chuyển.
"Tiểu Hôi!"
"Tiểu Hôi ngươi ở đâu?"
"Nơi này... A, quấy rầy."
Trên tường mở ra một cánh cửa, phát hiện là gian WC, bên trong có người đang xì xụp, vội vàng đóng Không Gian Môn.
Người nọ sau khi sửng sốt mấy giây, hét lớn một tiếng: "A —— Địch tập!"
"Địch tập? Không phải đã sớm có địch tập rồi sao? Nhanh, đi trợ giúp đội trưởng của chúng ta."
"Không phải, nàng nàng... Hồng Nguyệt."
Người đang xì xụp 733 vừa mới nói xong, chỉ thấy đồng bọn đã sớm xông ra ngoài. Sửng sốt trong nháy mắt, cũng đưa lên lưng quần, liền xông ra ngoài. Hồng Nguyệt đến đánh lén, tất nhiên là nhắm vào Tiểu Hôi, nhưng bây giờ Tiểu Hôi đã không có gì quan trọng hơn.
Lão Đại đang bị công kích.
Lão đại nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy bắt Tiểu Hôi làm con tin còn có ích lợi gì!
Di chuyển xung quanh, Hồng Nguyệt rốt cuộc ở một nơi hẻo lánh trong Hồng Lâu, tìm được Tiểu Hôi. Chứng kiến Tiểu Hôi trọng thương ngã gục, trong lòng nhất thời đau xót.
Giơ tay lên ở dưới thân Tiểu Hôi vẽ một vòng tròn, mặt đất Tiểu Hôi đang nằm nhất thời biến thành trong suốt, sau đó Hồng Nguyệt đưa tay kéo, cửa mở ra.
Tiểu Hôi cũng từ trong phòng, rơi xuống không gian nàng chuyên môn mở ra.
"Tiểu Hôi, Tiểu Hôi, ngươi tỉnh lại đi a."
Đây là không gian hệ năng lực của nàng, có thể ở tùy ý vật thể bên trong mở ra một không gian độc hữu, không gian cao thấp cùng vật thể cao thấp cũng không có quan hệ trực tiếp.
Tức là, nàng có thể ở một mặt tường có độ dày là 30cm, mở ra một chỗ không gian ba mét.
"Ngô... Ta... Ta là đang nằm mơ sao?"
Đùng đùng!
"Đau... Xem ra... Không phải... Mộng."
Tiểu Hôi yếu ớt nhếch mép, cười gượng một tiếng, "Ngươi biết không... Hồng Nguyệt tỷ, ta... Ta ta ta thắng lợi, ta thay tỷ ta báo thù... Ta... Ta đem chỗ đó của hắn đánh thành hai... Hai nửa."
"Ừm, Tiểu Hôi lợi hại nhất."
Hồng Nguyệt cố nén nước mắt trong mắt, "Là tỷ vô dụng, không thể thay ngươi báo thù!"
"Không phải... Không khóc, Hồng Nguyệt tỷ, là ta... Không có nghe lời ngươi. Ta... Ta chỉ là sớm đi gặp tỷ tỷ, mà... Mà thôi! Phiền phức Hồng Nguyệt tỷ... Đem... Đem ta chôn ở... Gia... Trong nhà a, Chinh Nghi hoa viên tiểu khu... B108... 3... 01."
Nói, nói, nhãn thần dần dần tan rã. Hắn gắng gượng, là được thấy Hồng Nguyệt một lần cuối.
"Tỷ, tỷ đến đón ta sao?"
Không biết khí lực từ đâu tới, Tiểu Hôi từ trong ngực Hồng Nguyệt mạnh mẽ ngồi dậy, đưa hai tay ra quá mức khẽ vồ lấy.
"Qua mấy giây sau, ánh mắt đột nhiên mất đi thần thái, hướng về sau nặng nề ngã xuống!"
"Tiểu Hôi!"
"A.. A.. A.. A —— là tỷ không tốt, tỷ trước đây liền không nên đi cứu Hứa Huy kia! Ô ô, xin lỗi, không, ô ô!"
Hồng Nguyệt ôm thân thể Tiểu Hôi từng bước lạnh như băng, khóc giống như một đứa trẻ.
"Ngươi yên tâm, tỷ nhất định tự mình thay ngươi báo thù!"
Trong con ngươi huyết hồng lóe tinh hồng thấm ánh mắt của người, Hồng Nguyệt khẽ cắn môi, ôm lấy Tiểu Hôi, ở Hồng Lâu bên trong tiếp tục mở Không Gian Môn!
"Tìm được ngươi!"
Nam nhân có thập tự đao ba trên mu bàn tay.
Chi!
Trên mặt đỉnh mở một cánh cửa tròn nhỏ.
"! "
Thập tự tên mặt sẹo nhất thời trợn tròn cặp mắt, "Ngươi!"
"Sưu!"
Hồng Nguyệt từ trong cửa nhỏ nhảy xuống, đầu gối đỉnh lấy hai cánh tay muốn phản kháng của thập tự tên mặt sẹo, móng tay sắc bén cào vào trên cổ tên mặt sẹo.
"Nói, tỷ tỷ của Tiểu Hôi ở đâu, ngươi đem thi thể nàng ném chỗ nào rồi?"
"Người đâu!"
Hồng Nguyệt thủ hạ dùng sức, móng tay cắt vào dưới da cổ, huyết dịch trong nháy mắt chảy ra.
"Đừng hô, không ai sẽ đến cứu ngươi. Ngươi chẳng lẽ không biết, có cao thủ đến phá quán sao, đội trưởng của các ngươi tất cả đều đi xuống ứng cứu khẩn cấp."
"Ngô!"
Tên mặt sẹo ngây ngẩn cả người, lập tức ha ha phá lên cười, "Ăn! Ăn! Ta cho nàng ăn, mẹ kiếp, tiện nữ nhân kia quẹt làm bị thương ta, ta cho nàng nấu."
"Vậy ngươi liền đi c·hết đi!"
Ngón trỏ phải móng tay đột nhiên biến dài, "Phập" một tiếng đâm vào phía bên phải cổ tên mặt sẹo, tạo ra một lỗ máu, máu tươi phun ra như suối.
"Ho khan... Ngô... Ngô..."
"Lẳng lặng mà đợi c·hết đi."
Trực tiếp g·iết hắn lợi cho hắn quá rồi, làm cho hắn ở trong quá trình máu chảy mà từ từ c·hết đi. Từ vết thương của hắn mà xem, bọn họ không có Năng Lực Giả trị liệu.
Trên cổ nhiều một lỗ máu, động mạch cổ bị vỡ mất, chắc chắn phải c·hết.
Làm xong hết thảy, Hồng Nguyệt thân hình nhảy lên trên, chui vào trong cánh cửa không gian, lập tức đóng cửa nhỏ lại, hướng phía nơi khác nhảy đi.
Tầng dưới cùng chiến đấu đã kết thúc.
Chạy tới ứng cứu khẩn cấp Năng Lực Giả đều bị làm thịt, mỗi một cái đều bị xuyên thủng đầu. Từng cái thẻ năng lực tản ra ánh sáng nhạt màu trắng rơi ra.
Rơi thẻ, rơi thẻ.
Không ngừng rơi thẻ!
Năng Lực Giả thật là nhiều a, hoàn toàn là đến đánh "Kỹ năng".
Còn như mặt sẹo kia, lại là bị đánh xuyên tứ chi, nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích!
"Ho khan a... Muốn g·iết cứ g·iết, ta sẽ không nói cho ngươi biết... Khái khái... Tung tích của nàng."
"Ta cũng không định hỏi ngươi a."
"??"
Mặt sẹo ngây ngẩn cả người, vậy ngươi con mẹ nó tới tìm ta làm gì, chính là vì bạo nổ đánh ta một trận?
"Ta có một kỹ năng, gọi là « Ảo Thuật Hồng Thủy »! Ngươi có thể không biết, nó là một loại tinh thần hệ năng lực, ta có thể thăm dò bất luận kẻ nào ký ức. Chỉ là, người bị lục soát sẽ biến thành..."
Lời còn chưa nói hết, Lữ Thụ bỗng nhiên nhìn thấy dưới thân mặt sẹo xuất hiện một cái vòng tròn trong suốt, một tay nhảy ra.
« Phập »!
Xuyên thủng cổ mặt sẹo!
"Ho khan a --! !"
Bốn lỗ máu loang lổ không ngừng tuôn trào, xem ra là không sống được.
Trong nháy mắt, Lữ Thụ phát hiện, bên trong vòng tròn trong suốt, rất giống Hồng Nguyệt trong hình. Hơn nữa, bốn mắt nói qua, nàng là thú tai nương, người này cũng là thú tai nương!
Hơn nữa, nàng đến ám sát mặt sẹo, cũng xác thực chứng thực lẫn nhau có cừu oán!
"Hồng Nguyệt! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận