Mạt Thế: Ta Dẫn Cả Nhà Đi Tìm Cách Sinh Tồn

Chương 844

Lãng tử đáng thương hề hề cuộn mình trong góc, hắn yên lặng lắng nghe tiếng cọt kẹt cọt kẹt gãi ra bên ngoài, trong lòng lo sợ những viên đá quý xinh đẹp đính trên quan tài của mình sẽ bị đám quái nhân kia moi đi mất!
"Lãng Bảo, ngươi mau uống cái này đi! Uống xong chúng ta mau chóng bay đi khỏi nơi này!" Lâm Thanh Thanh lấy ra một lọ sữa lắc vị chocolate hạt phỉ, lắc lắc rồi mở ra đưa cho lãng tử bên cạnh.
Một mùi thơm ngọt ngào nồng đậm thuần khiết xộc vào mũi lãng tử, khiến yết hầu hắn chuyển động, hai mắt sáng lấp lánh.
Tiểu gia hỏa vừa định đưa tay nhận lấy để uống, Lâm Thanh Thanh chợt biến đổi sắc mặt, nàng căng chặt hàm dưới, cánh tay nhanh chóng rụt lại, thu hồi sữa lắc, đồng thời, Lâm Thanh Thanh áp tai vào vách quan tài, cau mày nghiêm túc lắng nghe âm thanh bên ngoài.
"Ô ô ô... Cha, tay ta đau, mau thổi cho ta đi!" "Bảo không khóc, cha đây!" Hai giọng nói khác nhau lẫn trong một đống tạp âm hỗn loạn, nghe có vẻ đặc biệt không ăn khớp.
Lâm Thanh Thanh nắm chặt nắm tay rồi lại buông ra, nàng chỉ do dự trong một thoáng chốc, liền quay đầu nói với lãng tử: "Lãng Bảo, mau mở nắp quan tài ra." Lãng Bảo mở to đôi mắt to, vẻ mặt khó tin nghiêng đầu chỉ chỉ ra bên ngoài, "Tỷ tỷ, tỷ suy nghĩ kỹ chưa?" "Ừ. Ngươi mau lên!" Lâm Thanh Thanh thúc giục nói.
Vừa rồi hai giọng nói quen thuộc lại quái dị kia đã biến mất trong đám đông không nghe thấy nữa, Lâm Thanh Thanh trong lòng mơ hồ có chút suy đoán, không nhịn được muốn ra ngoài tìm hiểu rõ ràng.
Lãng tử ủ rũ gãi gãi đầu, hắn cắn cắn hàm răng, trong lòng tự mình ra sức cổ vũ: Đói một bữa không sao! Đợi đánh xong đám quái nhân này, ta sẽ ăn bù ba bữa!!
Chỉ thấy lãng tử vung tay nhỏ lên, "phần phật" một tiếng, nắp quan tài trên đỉnh đầu bọn họ mở tung ra.
Tức khắc, một luồng gió tanh tưởi xộc vào mặt, vô số cánh tay bọc bùn đen và vết máu thò vào trong quan tài.
Từng gương mặt dữ tợn đỏ mắt của đám quái nhân nhe răng nhìn chằm chằm Lâm Thanh Thanh và lãng tử. Cứ như đang nhìn mỹ vị món ngon, trân phẩm dưới thiên hạ.
Có quái nhân vẻ mặt chất phác, có kẻ trong mắt mang theo vẻ nóng bỏng, còn có khóe miệng chảy nước miếng.
Lâm Thanh Thanh tung người lên, lấy đà từ trong quan tài bay ra ngoài.
Nàng giẫm lên vai đám quái nhân lăng không bước đi, vững vàng đáp xuống một khoảng đất trống phía sau.
Tiếp theo Lâm Thanh Thanh đưa mắt nhìn bốn phía, rất nhanh liền phát hiện trong đám người chủ nhân của hai giọng nói vừa rồi.
Chỉ thấy hai nam nhân đầu tóc bù xù bị ép giữa đám quái nhân.
Một người là lão nhân tóc hoa râm, thân hình cao lớn, mặc một bộ áo quần ngắn.
Người còn lại là trung niên nhân trẻ tuổi hơn một chút, trên người khoác nửa chiếc áo choàng màu đen, quần áo hai người đều rách rưới, chỉ có đôi mắt, giống như đám quái nhân xung quanh, đều đỏ ngầu như máu.
Giờ phút này, hai nam nhân vốn dĩ ôm chặt lấy nhau lại bị những quái nhân khác xô ngã xuống đất, mắt thấy sắp bị mọi người giẫm đạp, lão nhân tóc hoa râm kia bỗng nhiên nhanh nhẹn bò dậy, vội vàng gọi người còn lại: "Cha! Cha đừng sợ! Con bảo vệ cha!" Nói xong, lão nhân tóc hoa râm đẩy đám quái nhân xung quanh ra, hắn nắm chặt nắm tay, tay năm tay mười, càng già càng dẻo dai, quyền pháp hùng hục, đánh rất là mạnh mẽ.
Một người khác trên mặt đất cũng hoàn hồn bò dậy, tuy rằng không có kết cấu, nhưng thân ảnh cũng đong đưa, hung hăng, đánh rất mạnh, trong miệng còn lẩm bẩm: "Không cho phép các ngươi làm tổn thương Thanh Thanh của ta! Nha a!!! Ta đánh c·h·ế·t các ngươi!" Hai người vừa đánh người vừa ngao ngao kêu, trong chốc lát lại ôm nhau cười khanh khách, một người thân thiết gọi cha, một người từ ái gọi Bảo Nhi... Lâm Thanh Thanh nhắm mắt rồi mở mắt ra, nàng thu lại những suy nghĩ trong lòng, thị giác mơ hồ rồi rõ ràng sau đó lại trở nên mơ hồ, ánh mắt ướt át.
Hai quái nhân cách đó không xa là Hoắc gia gia và cha trên danh nghĩa của mình, Lâm Quốc Khánh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận