Lão Tổ Vô Năng
Chương 08: Bạch Bích Ô Lam
"Chuyện này là thật." Lão già một mắt trên mặt lộ vẻ hồi ức nói: "Một vài bí ẩn trong núi cũng nên cho sư muội biết. Dãy núi Quảng Nguyên, không, thậm chí có thể nói là toàn bộ đại châu Nam Tuyệt cứ mỗi sáu trăm năm sẽ nghênh đón một lần thú triều. Nhưng có lẽ là cứ mỗi một ngàn hai trăm năm sẽ gặp phải một lần, chỉ là quy mô lớn hơn. Kỳ Linh môn ta truyền thừa năm sáu ngàn năm, trải qua trắc trở đến nay, luận về bí văn thì chỉ có mạch Tuyết Ngâm Cốc và mấy mạch cổ khác có thể sánh bằng. Chỉ là hướng thú triều này không cố định, thú triều từ dãy núi Quảng Nguyên đến ngược lại còn nhỏ chút, nên sư muội không cần kinh hoảng. Nếu trăm năm sau thực sự có thú triều đến, thời khắc nguy cấp, ta sẽ mở đại trận ngàn khôi."
"Cái gì? Sư huynh, huynh..." Đạo cô xinh đẹp sắc mặt kinh ngạc.
"Haizz, ta đã sống hơn bốn trăm tuổi, dù có lần trước quả Xích Dương Tùng Lân Bảo tăng thêm ba mươi năm thọ nguyên cũng là phí hoài. Chi bằng vì tông môn giữ lại mạng sống, cũng coi như huyết mạch không dứt..."
...
Trong tiểu viện Thu Quế, Lý Nguyên trở về tĩnh thất, hồi tưởng lại những gì mình thể hiện, xác nhận phù hợp với nhân vật mà bản thân đã tạo ra thì cũng không nghĩ ngợi gì nữa. Tòa tháp Tố Ngọc Bách Khuyết kia thần diệu phi phàm, mỗi một tầng sẽ biến hóa một vị tu sĩ Luyện Khí cảnh, thực lực cũng theo số tầng của tháp mà từ từ tăng lên, hắn dùng Ất Mộc Khôi mà tông môn từng ban thưởng, một đường đánh tới tầng thứ chín thì gặp một vị kình địch Luyện Khí trung kỳ, chỉ một thanh pháp kiếm Huyền Kim vượt qua Ất Mộc Khôi, xoay quanh hắn một vòng, đầu của Lý Nguyên liền bị cắt lìa.
Dù biết là huyễn cảnh cũng làm hắn trong lòng kinh sợ. Lần đầu tiên nhận ra sự chênh lệch thực lực, chính là mấu chốt quyết định sống chết trong đấu pháp. Mà điều duy nhất bản thân dựa vào chính là khôi lỗi!
Lý Nguyên vừa nghĩ, đã xuất hiện ở trong Vạn Mộc Giới, trước mắt ba tôn khôi lỗi Giáp Mộc cao lớn đứng vững vàng. Đây chính là ba bộ khôi lỗi mà hắn trải qua mấy năm trời mới luyện chế ra!
Mỗi một bộ khôi lỗi này đều cao hơn một trượng, một bộ tay cầm kiếm gỗ, một bộ nắm đấm rất lớn, còn một bộ thì tay cầm trường côn. Đầu của bọn chúng hình bầu dục, một đôi mắt màu xanh biếc, cùng với thân hình máy móc lực lưỡng, mang lại cho người ta cảm giác áp bách rất mạnh. Ba tôn Giáp Mộc Khôi này chính là tác phẩm đắc ý của hắn, và điều càng khiến Lý Nguyên vui mừng chính là, chế tác Linh Khôi trong Vạn Mộc Giới căn bản không cần phụ linh, chỉ cần lấy pháp quyết thôi động là có thể tùy ý sai khiến.
"Nói như vậy, chỉ cần ta có đủ linh tài phụ trợ thì có thể luyện chế ra vô số khôi lỗi, thậm chí có thể tạo dựng đội quân khôi lỗi!"
Trong lòng Lý Nguyên vô cùng kinh hỉ, đồng thời lại càng cảm thấy Vạn Mộc Giới này thần diệu, e rằng ngay cả Nguyên Anh chân quân cũng không thể làm được.
Sau khi xử lý xong chuyện khôi lỗi, Lý Nguyên lại chuyên tâm vào tu luyện, mấy năm nay tu vi của hắn cũng không hề giảm sút, một thân phàm huyết đã bị hắn thay đổi được khoảng hai phần, khiến phàm huyết trong tâm thất đều hóa thành linh huyết. Chỉ là độ khó từ trung kỳ lên hậu kỳ vượt xa độ khó từ sơ kỳ lên trung kỳ, tu sĩ linh căn Nhân phẩm bình thường phải tốn một giáp thời gian mới khó khăn lắm đột phá Luyện Khí trung kỳ, mà nếu muốn đến ngưng tiên cốt hậu kỳ thì phải cần ít nhất 120 năm nữa.
Nhưng tuổi thọ tu sĩ Luyện Khí nhiều nhất chỉ hai trăm năm, qua một trăm năm mươi tuổi thì khí huyết đã suy sụp, da thịt nhăn nheo, dẫn đến rất nhiều tu sĩ cả đời lãng phí thời gian ở Luyện Khí trung kỳ. Các tu sĩ trong môn phái sau khi biết không có hi vọng đột phá, phần lớn đều chọn xuống núi vào Vân Thành làm nhà giàu sang, kết hôn sinh con, sinh nở đời sau, cũng là vì môn phái cung cấp đệ tử nơi phát ra quan trọng. Dù sao hậu đại của người có linh căn có tỉ lệ có linh căn lớn hơn phàm nhân, hơn nữa cũng dù sao cũng là nhất mạch tương truyền, cha truyền con nối, mức độ trung thành với tông môn cũng cao hơn.
Chỉ là Kỳ Linh Môn có quy định, dù muốn từ bỏ con đường tu tiên thì ít nhất cũng phải một trăm hai mươi tuổi sau mới có thể từ bỏ, trước đó vẫn phải tu hành ở trong núi. Đương nhiên, những công việc vặt vẫn phải tiếp tục làm.
Lý Nguyên chờ thêm mấy ngày, độ nóng của việc liên quan đến tháp Tố Ngọc Bách Khuyết trong núi đã giảm xuống đôi chút, mới đứng dậy rời khỏi sơn môn, muốn đi phường thị mua đồ tốt hơn. Trên đường đi, dù trong núi có thêm rất nhiều đệ tử, nhưng Lý Nguyên cũng không có mấy người quen. Cho nên nhìn từ bên ngoài, hắn nhận thấy đệ tử trong núi có vẻ đông thêm, điều này khiến trong lòng hắn có chút nghi hoặc, vì sao mười năm gần đây sơn môn luôn thu nạp đệ tử ồ ạt?
Hắn vẫn còn nhớ khi mình được mang lên núi, người linh căn hạ phẩm thì sơn môn đều coi như không có linh căn mà xuất hiện, giờ xem ra là chỉ cần có linh căn thì liền một hơi nhận vào.
Lý Nguyên đi đến trước sơn môn, lần này trực ban thay đổi thành hai người, một gầy một béo hai đệ tử chấp sự.
Tên đệ tử chấp sự hơi gầy thấy hắn thì không khỏi vỗ vỗ tên đệ tử chấp sự béo đang gật gù ngủ, nói: "Triệu mập, ngươi xem ai tới kìa! Danh nhân trong tông của chúng ta tới rồi!"
"A?" Tên đệ tử chấp sự béo bị đánh thức còn mơ màng, dụi mắt nhìn thì kinh hô lên: "Ôi chao, là cái kia... cái kia..."
"Là cái tên Linh Phong Lý Nguyên đếm ngược thứ nhất trong bảng trăm khuyết!" Tên đệ tử chấp sự gầy trực tiếp thốt lên: "Sư đệ Lý Nguyên, ngươi đây là muốn rời khỏi sơn môn sao? Coi chừng lại bị kiếm khách phàm nhân ở đâu đó cắt cổ đó."
Lý Nguyên cười chắp tay nói: "Để hai vị sư huynh chê cười, tại hạ định ra ngoài đi phường thị mua mấy viên đan dược để tăng tiến tu vi."
"Ồ? Chỉ mình ngươi?" Tên đệ tử chấp sự gầy cười nhạo: "Ngươi biết bây giờ đan dược ở bên ngoài bị thổi giá mấy phần không? Với chút linh thạch sống qua ngày nhờ vào tiền tháng của sơn môn thì ngươi mua được mấy viên?"
"Cái này..." Lý Nguyên trên mặt hơi lúng túng, nhưng vẫn nói: "Sư đệ ta thật sự chỉ muốn mua mấy viên, không phải muốn mua cả bình."
Ngoại trừ những đan dược đặc biệt quý hiếm, đan dược bình thường đều là mười hạt một bình.
"Dạo này bên ngoài núi cũng không yên ổn lắm, nghe nói mấy tán tu đều bị giết người cướp của. Thực lực của sư đệ như vậy, có hơi quá sức đó. Chi bằng để ta giúp ngươi, chỉ cần giao thêm vài linh thạch là đủ."
"Cái này..."
"Hầu sư đệ, ngươi đừng có dọa hắn." Tên đệ tử chấp sự béo quở trách: "Sư đệ Lý Nguyên cũng xem như có ân với ta, đừng có bắt nạt hắn như thế. Sư đệ, ngươi ra ngoài cẩn thận là được rồi, đừng có tin lời của tên miệng méo nói linh tinh này."
Lý Nguyên vội vàng gật đầu nói: "Đa tạ sư huynh! Đa tạ sư huynh!"
"Hừ, một tên đứng cuối, một tên đếm ngược thứ hai, hai người các ngươi thật đúng là có chung chí hướng đó!" Tên đệ tử chấp sự gầy lầm bầm ngoài miệng.
Lý Nguyên cũng không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này, quay người rời khỏi sơn môn, rồi trực tiếp hướng về phương phường thị mà đi. Những lời nói lạnh nhạt này đối với hắn mà nói chẳng khác nào làn mây trôi qua, ban đầu còn coi như rèn luyện tâm cảnh của mình, nhưng bây giờ thì đã hoàn toàn vô cảm, thậm chí đã thành thói quen. Nhục nhã ư? Xấu hổ ư? Những thứ đó chỉ là dùng để ngụy trang cho bản thân thôi. Hiện giờ bản thân cũng không còn là Lý Nguyên của quá khứ nữa rồi.
Trên đường vận dụng Khinh Thân Thuật, cũng không có xảy ra chuyện cướp bóc gì. Đến phường thị, Lý Nguyên vẫn như thường lệ đi dạo một vòng ở chỗ mấy người bán rong ven đường, sau khi không thu được gì thì dùng ba khối linh thạch mua một ít phù lục hạ đẳng. Sau đó đi vào khu vực náo nhiệt nhất ở trung tâm phường thị, đứng trước cửa Bách Khí Đường. Bên cạnh cửa hàng ba tầng này là Bách Khôi Đường do sơn môn của hắn mở ra. Nhìn bên trong cũng chỉ có từng nhóm nhỏ tu sĩ, không quá quạnh quẽ nhưng cũng không thể nói là náo nhiệt. Chỉ có Diệu Đan Các trước cửa là vây đầy người, thậm chí còn có người lớn tiếng kêu gào chất vấn tại sao càng ngày càng có nhiều đan dược bị nâng giá thậm chí là hết hàng. Khiến Từ chưởng quỹ chỉ biết cười khổ đứng ra giải thích: "Các vị đạo hữu xin đừng kích động. Chuyện này cũng không có cách nào khác. Mấy năm gần đây yêu thú trong dãy núi Quảng Nguyên thưa thớt dần, không có yêu thú huyết nhục và yêu đan thì làm sao có thể luyện được đan dược chứ? Nếu chư vị không tin thì cứ việc đến Linh Lung Trai hỏi xem, đan dược của bọn họ cũng đang gặp phải tình huống tương tự."
Nghe vậy Lý Nguyên cũng có chút thở dài, dù sao rất nhiều thứ ở dãy núi Quảng Nguyên đều không thể thiếu vật liệu từ yêu thú, nếu như thật sự có một ngày yêu thú bị diệt tuyệt, vậy đối với những tu sĩ nghèo và tán tu như hắn thì việc tu luyện sẽ càng thêm khó khăn. Hắn lắc đầu đi vào Bách Khí Đường, bản thân nhập phường thị trước đó đã thay đổi một thân áo đen, đầu đội mặt nạ, nhìn không ra khuôn mặt thật. Vừa vào đã thấy một lão già râu dài cười hớn hở nói: "Khách quý đến nhà, không biết đạo hữu có yêu cầu gì?"
Lý Nguyên khàn khàn lên tiếng: "Ta muốn pháp khí."
"Ai ui, mời mau, mời mau vào." Lão già râu dài nếp nhăn trên mặt đều chen chúc lại, vừa nói vừa nhanh chân lên lầu hai, "Đạo hữu, trên lầu hai rất thanh nhã, mời ngài vào trong ngồi đợi lát."
Lý Nguyên gật gật đầu, leo lên bậc thang vào trong lầu. Không phải là hắn không có ý phòng bị người khác, mà là cái phường thị này chính là phường thị duy nhất trong vạn dặm dãy núi Quảng Nguyên, đừng nói chút giá trị của bản thân hắn, mà có động lòng cũng sẽ không to gan lớn mật đến mức động thủ ngay trong phường thị. Vào phòng, lão già râu dài tự mình rót trà thơm mời hắn, nâng ly đến trước bàn cười hỏi: "Không biết đạo hữu muốn mua pháp khí gì?"
"Pháp khí phi hành."
Lý Nguyên cũng không khách sáo, nâng chén trà lên uống một ngụm trà thơm, rồi tiếp tục nói: "Không biết quý tiệm có những loại pháp khí phi hành nào?" Lão giả râu dài đáy mắt lóe lên, cười nói: "Pháp khí phi hành à, tiệm ta mở đã năm trăm năm, tự nhiên chủng loại pháp khí vô cùng phong phú. Pháp khí phi hành đại khái chia làm ba loại, loại thứ nhất là chỉ có thể bay lượn trên không, pháp khí này tuy chi phí thấp nhưng dễ bị tổn hại, nếu gặp mai phục e rằng sẽ tan tành xác pháo. Loại thứ hai là có công dụng đặc thù, có thể ẩn thân tàng hình, hoặc phòng bị tập kích, hoặc khắc chế một loại địa hình hiểm trở đặc biệt nào đó. Loại thứ ba là pháp khí phi hành đỉnh cấp, không những công thủ đều ổn, thậm chí không gian rất lớn..." "Cho ta xem loại thứ hai đi." Lý Nguyên trực tiếp cắt lời lão, mở miệng nói. "Được thôi, đạo hữu đợi một lát!" Lão giả không hề khó chịu vì bị ngắt lời, chỉ vội xoay người đi về phía sau lầu. Bốn bề im lặng, Lý Nguyên dứt khoát nâng chén trà lên uống mấy ngụm, dù không phải linh vật, nhưng hương thơm tràn ngập khoang miệng, rất có hương vị trà. Chưa đầy một chén trà, lão giả râu dài kia đã cộp cộp cộp lên lầu, cười vào nhà đóng cửa lại. Lý Nguyên chỉ ngồi đó im lặng nhìn hắn. Lão giả râu dài xin lỗi một tiếng, lại rót trà cho hắn, mới nói: "Để quý khách đợi lâu." Lý Nguyên không có ý định uống tiếp, chỉ nói: "Xem pháp khí trước đi." "Được thôi." Lão giả cười phất tay áo, vung tay lên bàn, năm chiếc hộp gỗ hiện ra. Ông ta mở hộp gỗ thứ nhất, bên trong là một chiếc trâm cài màu bạc trắng. "Vật này được luyện chế từ Lưu Ngân Phi Ngọc, là pháp khí trung phẩm. Khi thi pháp có thể biến thành dài hơn một trượng, có thể đứng trên đó bay trên trời dưới đất, như sao băng, tốc độ cực nhanh, tu sĩ ngưng tiên cốt hậu kỳ mà không có pháp khí hoặc độn thuật tốt cũng không đuổi kịp. Một ngày đi vạn dặm! Chiếc trâm bạc này giá hai trăm bốn mươi linh thạch." Lý Nguyên thờ ơ gật đầu, không nói gì. Lão giả lập tức để chiếc trâm xuống, mở hộp thứ hai, nói: "Vật này là Sí Vân Chu, cũng là pháp khí trung phẩm, khi bay sẽ có thêm mây lửa như ráng chiều, phòng ngự cũng rất tốt, tu sĩ trung kỳ bình thường khó lòng công phá trong thời gian ngắn, trừ một số pháp thuật thủy hành trung phẩm khắc chế ba phần, hầu như không có khuyết điểm. Có thể đi năm ngàn dặm mỗi ngày. Giá hai trăm sáu mươi linh thạch." "Tốt thì tốt, nhưng quá mức chói mắt." Lý Nguyên không hài lòng nói. "Cái này..." Lão giả cười khan một tiếng, lại lấy ra món thứ ba, nói: "Bạch Bích Ô Lam, vật này có thể biến thành hai luồng mây trắng đen, ẩn mình trong đó rất khó bị phát hiện. Nếu bay cao một chút, tu sĩ hậu kỳ cũng không thể phát hiện. Có thể đi bảy ngàn dặm một ngày. Giá hai trăm bảy mươi linh thạch!" Lý Nguyên trong lòng vui mừng, vật này rất hợp ý hắn, nhưng mặt không lộ vẻ, nói: "Xem tiếp đi." Lão giả liền mở nốt hai hộp gỗ còn lại, nói: "Hàn Sương Ngọc Lan, có thể hóa thành đóa hoa băng sương lớn gần một trượng, chuyên đi tới nơi cực nóng, phòng ngự cũng không kém Sí Vân Chu. Đi bốn ngàn dặm mỗi ngày. Giá hai trăm sáu mươi linh thạch. Không Ngâm kiếm, mỗi ngày đi một vạn năm ngàn dặm! Là hàng cực phẩm trong pháp khí trung phẩm. Giá ba trăm năm mươi linh thạch! Đạo hữu thích món nào?" Lý Nguyên bị tốc độ của Không Ngâm kiếm làm kinh ngạc, nhưng sau khi suy tính vẫn nói: "Bạch Bích Ô Lam này hợp ý ta, hai trăm linh thạch được không?" "Cái gì? Đạo hữu đang đùa ta sao?" Lão giả râu dài lập tức thu cả năm pháp khí trên bàn, không vui nói: "Hai trăm linh thạch e là không đủ vốn. Vật này dùng lông Vân Trung Thúy Điểu và hai cánh của Tiểu Sát Thiền làm nguyên liệu chính, còn mời trưởng lão Luyện Khí trong tộc mất một trăm mười tám ngày để luyện, đừng nói là kiếm lời, lỗ vốn như vậy thì tiệm của ta còn mở được nữa không?" Sắc mặt Lý Nguyên chợt lúng túng, nói: "Đạo hữu đừng vội, ta ở... Ta ở trong núi, sư trưởng dốc hết toàn bộ gia sản cũng chỉ có hai trăm ba mươi linh thạch, chúng ta làm tán tu gian khổ thế nào đạo hữu cũng biết. Trên người ta tổng cộng có hai trăm bốn mươi linh thạch, thêm cả hai trăm linh thạch do tổ tiên truyền lại, là một viên trung phẩm linh thạch, coi như có giá hơn chút, mong chủ quán chiếu cố." "Trung phẩm linh thạch?" Lão giả râu dài hơi nheo mắt, suy nghĩ một hồi mới nói: "Nếu như vậy, ta cũng miễn cưỡng chấp nhận." Dứt lời, tay áo ông ta hất lên, hộp gỗ chứa Bạch Bích Ô Lam lại xuất hiện trên bàn, "Được rồi, coi như ta làm người tốt vậy. Chỉ là lát nữa thế nào cũng bị chưởng quỹ mắng cho. Ta cũng từng là tán tu, coi như tích đức đi. Ta họ Triệu, nhớ xuống tới mua đồ gì thì tìm Triệu lão đầu." Lý Nguyên vội vàng cười nói: "Đa tạ Triệu đạo hữu thành toàn, tiểu tu lần sau nhất định tìm ngài!" Nói xong, hắn cũng phất tay áo, hộp gỗ trên bàn biến mất, thay vào đó là hai viên trung phẩm linh thạch và một ít hạ phẩm linh thạch. ... Một lát sau, Lý Nguyên bước ra khỏi cửa, đứng ngoài đường nói với giọng không lớn không nhỏ: "Ôi, sao mà đắt quá vậy. Kiếm cả chục năm cũng không mua nổi!" Nói xong, hắn cúi đầu buồn bã quay người rời đi. Trong đám người xung quanh có vài tu sĩ đang lặng lẽ theo dõi cửa tiệm nghe vậy liền khẽ mắng: "Lại một thằng quỷ nghèo đòi làm đại gia!" Trong Bách Khí đường, một tiểu đệ đi tới bên cạnh lão giả râu dài, nói: "Sư phụ, gần đây tiệm chúng ta có hàng mới không ạ?" "Chắc là không còn. Con lên lầu dọn dẹp lại chén trà của vị khách vừa rồi đi." Lão giả râu dài không quay đầu lại mà đi về phía phòng trong. Tiểu đệ lên lầu, nhìn thấy chén trà đã cạn, trong lòng bất đắc dĩ nói: "Thì ra là đệ tử tông môn."
"Cái gì? Sư huynh, huynh..." Đạo cô xinh đẹp sắc mặt kinh ngạc.
"Haizz, ta đã sống hơn bốn trăm tuổi, dù có lần trước quả Xích Dương Tùng Lân Bảo tăng thêm ba mươi năm thọ nguyên cũng là phí hoài. Chi bằng vì tông môn giữ lại mạng sống, cũng coi như huyết mạch không dứt..."
...
Trong tiểu viện Thu Quế, Lý Nguyên trở về tĩnh thất, hồi tưởng lại những gì mình thể hiện, xác nhận phù hợp với nhân vật mà bản thân đã tạo ra thì cũng không nghĩ ngợi gì nữa. Tòa tháp Tố Ngọc Bách Khuyết kia thần diệu phi phàm, mỗi một tầng sẽ biến hóa một vị tu sĩ Luyện Khí cảnh, thực lực cũng theo số tầng của tháp mà từ từ tăng lên, hắn dùng Ất Mộc Khôi mà tông môn từng ban thưởng, một đường đánh tới tầng thứ chín thì gặp một vị kình địch Luyện Khí trung kỳ, chỉ một thanh pháp kiếm Huyền Kim vượt qua Ất Mộc Khôi, xoay quanh hắn một vòng, đầu của Lý Nguyên liền bị cắt lìa.
Dù biết là huyễn cảnh cũng làm hắn trong lòng kinh sợ. Lần đầu tiên nhận ra sự chênh lệch thực lực, chính là mấu chốt quyết định sống chết trong đấu pháp. Mà điều duy nhất bản thân dựa vào chính là khôi lỗi!
Lý Nguyên vừa nghĩ, đã xuất hiện ở trong Vạn Mộc Giới, trước mắt ba tôn khôi lỗi Giáp Mộc cao lớn đứng vững vàng. Đây chính là ba bộ khôi lỗi mà hắn trải qua mấy năm trời mới luyện chế ra!
Mỗi một bộ khôi lỗi này đều cao hơn một trượng, một bộ tay cầm kiếm gỗ, một bộ nắm đấm rất lớn, còn một bộ thì tay cầm trường côn. Đầu của bọn chúng hình bầu dục, một đôi mắt màu xanh biếc, cùng với thân hình máy móc lực lưỡng, mang lại cho người ta cảm giác áp bách rất mạnh. Ba tôn Giáp Mộc Khôi này chính là tác phẩm đắc ý của hắn, và điều càng khiến Lý Nguyên vui mừng chính là, chế tác Linh Khôi trong Vạn Mộc Giới căn bản không cần phụ linh, chỉ cần lấy pháp quyết thôi động là có thể tùy ý sai khiến.
"Nói như vậy, chỉ cần ta có đủ linh tài phụ trợ thì có thể luyện chế ra vô số khôi lỗi, thậm chí có thể tạo dựng đội quân khôi lỗi!"
Trong lòng Lý Nguyên vô cùng kinh hỉ, đồng thời lại càng cảm thấy Vạn Mộc Giới này thần diệu, e rằng ngay cả Nguyên Anh chân quân cũng không thể làm được.
Sau khi xử lý xong chuyện khôi lỗi, Lý Nguyên lại chuyên tâm vào tu luyện, mấy năm nay tu vi của hắn cũng không hề giảm sút, một thân phàm huyết đã bị hắn thay đổi được khoảng hai phần, khiến phàm huyết trong tâm thất đều hóa thành linh huyết. Chỉ là độ khó từ trung kỳ lên hậu kỳ vượt xa độ khó từ sơ kỳ lên trung kỳ, tu sĩ linh căn Nhân phẩm bình thường phải tốn một giáp thời gian mới khó khăn lắm đột phá Luyện Khí trung kỳ, mà nếu muốn đến ngưng tiên cốt hậu kỳ thì phải cần ít nhất 120 năm nữa.
Nhưng tuổi thọ tu sĩ Luyện Khí nhiều nhất chỉ hai trăm năm, qua một trăm năm mươi tuổi thì khí huyết đã suy sụp, da thịt nhăn nheo, dẫn đến rất nhiều tu sĩ cả đời lãng phí thời gian ở Luyện Khí trung kỳ. Các tu sĩ trong môn phái sau khi biết không có hi vọng đột phá, phần lớn đều chọn xuống núi vào Vân Thành làm nhà giàu sang, kết hôn sinh con, sinh nở đời sau, cũng là vì môn phái cung cấp đệ tử nơi phát ra quan trọng. Dù sao hậu đại của người có linh căn có tỉ lệ có linh căn lớn hơn phàm nhân, hơn nữa cũng dù sao cũng là nhất mạch tương truyền, cha truyền con nối, mức độ trung thành với tông môn cũng cao hơn.
Chỉ là Kỳ Linh Môn có quy định, dù muốn từ bỏ con đường tu tiên thì ít nhất cũng phải một trăm hai mươi tuổi sau mới có thể từ bỏ, trước đó vẫn phải tu hành ở trong núi. Đương nhiên, những công việc vặt vẫn phải tiếp tục làm.
Lý Nguyên chờ thêm mấy ngày, độ nóng của việc liên quan đến tháp Tố Ngọc Bách Khuyết trong núi đã giảm xuống đôi chút, mới đứng dậy rời khỏi sơn môn, muốn đi phường thị mua đồ tốt hơn. Trên đường đi, dù trong núi có thêm rất nhiều đệ tử, nhưng Lý Nguyên cũng không có mấy người quen. Cho nên nhìn từ bên ngoài, hắn nhận thấy đệ tử trong núi có vẻ đông thêm, điều này khiến trong lòng hắn có chút nghi hoặc, vì sao mười năm gần đây sơn môn luôn thu nạp đệ tử ồ ạt?
Hắn vẫn còn nhớ khi mình được mang lên núi, người linh căn hạ phẩm thì sơn môn đều coi như không có linh căn mà xuất hiện, giờ xem ra là chỉ cần có linh căn thì liền một hơi nhận vào.
Lý Nguyên đi đến trước sơn môn, lần này trực ban thay đổi thành hai người, một gầy một béo hai đệ tử chấp sự.
Tên đệ tử chấp sự hơi gầy thấy hắn thì không khỏi vỗ vỗ tên đệ tử chấp sự béo đang gật gù ngủ, nói: "Triệu mập, ngươi xem ai tới kìa! Danh nhân trong tông của chúng ta tới rồi!"
"A?" Tên đệ tử chấp sự béo bị đánh thức còn mơ màng, dụi mắt nhìn thì kinh hô lên: "Ôi chao, là cái kia... cái kia..."
"Là cái tên Linh Phong Lý Nguyên đếm ngược thứ nhất trong bảng trăm khuyết!" Tên đệ tử chấp sự gầy trực tiếp thốt lên: "Sư đệ Lý Nguyên, ngươi đây là muốn rời khỏi sơn môn sao? Coi chừng lại bị kiếm khách phàm nhân ở đâu đó cắt cổ đó."
Lý Nguyên cười chắp tay nói: "Để hai vị sư huynh chê cười, tại hạ định ra ngoài đi phường thị mua mấy viên đan dược để tăng tiến tu vi."
"Ồ? Chỉ mình ngươi?" Tên đệ tử chấp sự gầy cười nhạo: "Ngươi biết bây giờ đan dược ở bên ngoài bị thổi giá mấy phần không? Với chút linh thạch sống qua ngày nhờ vào tiền tháng của sơn môn thì ngươi mua được mấy viên?"
"Cái này..." Lý Nguyên trên mặt hơi lúng túng, nhưng vẫn nói: "Sư đệ ta thật sự chỉ muốn mua mấy viên, không phải muốn mua cả bình."
Ngoại trừ những đan dược đặc biệt quý hiếm, đan dược bình thường đều là mười hạt một bình.
"Dạo này bên ngoài núi cũng không yên ổn lắm, nghe nói mấy tán tu đều bị giết người cướp của. Thực lực của sư đệ như vậy, có hơi quá sức đó. Chi bằng để ta giúp ngươi, chỉ cần giao thêm vài linh thạch là đủ."
"Cái này..."
"Hầu sư đệ, ngươi đừng có dọa hắn." Tên đệ tử chấp sự béo quở trách: "Sư đệ Lý Nguyên cũng xem như có ân với ta, đừng có bắt nạt hắn như thế. Sư đệ, ngươi ra ngoài cẩn thận là được rồi, đừng có tin lời của tên miệng méo nói linh tinh này."
Lý Nguyên vội vàng gật đầu nói: "Đa tạ sư huynh! Đa tạ sư huynh!"
"Hừ, một tên đứng cuối, một tên đếm ngược thứ hai, hai người các ngươi thật đúng là có chung chí hướng đó!" Tên đệ tử chấp sự gầy lầm bầm ngoài miệng.
Lý Nguyên cũng không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này, quay người rời khỏi sơn môn, rồi trực tiếp hướng về phương phường thị mà đi. Những lời nói lạnh nhạt này đối với hắn mà nói chẳng khác nào làn mây trôi qua, ban đầu còn coi như rèn luyện tâm cảnh của mình, nhưng bây giờ thì đã hoàn toàn vô cảm, thậm chí đã thành thói quen. Nhục nhã ư? Xấu hổ ư? Những thứ đó chỉ là dùng để ngụy trang cho bản thân thôi. Hiện giờ bản thân cũng không còn là Lý Nguyên của quá khứ nữa rồi.
Trên đường vận dụng Khinh Thân Thuật, cũng không có xảy ra chuyện cướp bóc gì. Đến phường thị, Lý Nguyên vẫn như thường lệ đi dạo một vòng ở chỗ mấy người bán rong ven đường, sau khi không thu được gì thì dùng ba khối linh thạch mua một ít phù lục hạ đẳng. Sau đó đi vào khu vực náo nhiệt nhất ở trung tâm phường thị, đứng trước cửa Bách Khí Đường. Bên cạnh cửa hàng ba tầng này là Bách Khôi Đường do sơn môn của hắn mở ra. Nhìn bên trong cũng chỉ có từng nhóm nhỏ tu sĩ, không quá quạnh quẽ nhưng cũng không thể nói là náo nhiệt. Chỉ có Diệu Đan Các trước cửa là vây đầy người, thậm chí còn có người lớn tiếng kêu gào chất vấn tại sao càng ngày càng có nhiều đan dược bị nâng giá thậm chí là hết hàng. Khiến Từ chưởng quỹ chỉ biết cười khổ đứng ra giải thích: "Các vị đạo hữu xin đừng kích động. Chuyện này cũng không có cách nào khác. Mấy năm gần đây yêu thú trong dãy núi Quảng Nguyên thưa thớt dần, không có yêu thú huyết nhục và yêu đan thì làm sao có thể luyện được đan dược chứ? Nếu chư vị không tin thì cứ việc đến Linh Lung Trai hỏi xem, đan dược của bọn họ cũng đang gặp phải tình huống tương tự."
Nghe vậy Lý Nguyên cũng có chút thở dài, dù sao rất nhiều thứ ở dãy núi Quảng Nguyên đều không thể thiếu vật liệu từ yêu thú, nếu như thật sự có một ngày yêu thú bị diệt tuyệt, vậy đối với những tu sĩ nghèo và tán tu như hắn thì việc tu luyện sẽ càng thêm khó khăn. Hắn lắc đầu đi vào Bách Khí Đường, bản thân nhập phường thị trước đó đã thay đổi một thân áo đen, đầu đội mặt nạ, nhìn không ra khuôn mặt thật. Vừa vào đã thấy một lão già râu dài cười hớn hở nói: "Khách quý đến nhà, không biết đạo hữu có yêu cầu gì?"
Lý Nguyên khàn khàn lên tiếng: "Ta muốn pháp khí."
"Ai ui, mời mau, mời mau vào." Lão già râu dài nếp nhăn trên mặt đều chen chúc lại, vừa nói vừa nhanh chân lên lầu hai, "Đạo hữu, trên lầu hai rất thanh nhã, mời ngài vào trong ngồi đợi lát."
Lý Nguyên gật gật đầu, leo lên bậc thang vào trong lầu. Không phải là hắn không có ý phòng bị người khác, mà là cái phường thị này chính là phường thị duy nhất trong vạn dặm dãy núi Quảng Nguyên, đừng nói chút giá trị của bản thân hắn, mà có động lòng cũng sẽ không to gan lớn mật đến mức động thủ ngay trong phường thị. Vào phòng, lão già râu dài tự mình rót trà thơm mời hắn, nâng ly đến trước bàn cười hỏi: "Không biết đạo hữu muốn mua pháp khí gì?"
"Pháp khí phi hành."
Lý Nguyên cũng không khách sáo, nâng chén trà lên uống một ngụm trà thơm, rồi tiếp tục nói: "Không biết quý tiệm có những loại pháp khí phi hành nào?" Lão giả râu dài đáy mắt lóe lên, cười nói: "Pháp khí phi hành à, tiệm ta mở đã năm trăm năm, tự nhiên chủng loại pháp khí vô cùng phong phú. Pháp khí phi hành đại khái chia làm ba loại, loại thứ nhất là chỉ có thể bay lượn trên không, pháp khí này tuy chi phí thấp nhưng dễ bị tổn hại, nếu gặp mai phục e rằng sẽ tan tành xác pháo. Loại thứ hai là có công dụng đặc thù, có thể ẩn thân tàng hình, hoặc phòng bị tập kích, hoặc khắc chế một loại địa hình hiểm trở đặc biệt nào đó. Loại thứ ba là pháp khí phi hành đỉnh cấp, không những công thủ đều ổn, thậm chí không gian rất lớn..." "Cho ta xem loại thứ hai đi." Lý Nguyên trực tiếp cắt lời lão, mở miệng nói. "Được thôi, đạo hữu đợi một lát!" Lão giả không hề khó chịu vì bị ngắt lời, chỉ vội xoay người đi về phía sau lầu. Bốn bề im lặng, Lý Nguyên dứt khoát nâng chén trà lên uống mấy ngụm, dù không phải linh vật, nhưng hương thơm tràn ngập khoang miệng, rất có hương vị trà. Chưa đầy một chén trà, lão giả râu dài kia đã cộp cộp cộp lên lầu, cười vào nhà đóng cửa lại. Lý Nguyên chỉ ngồi đó im lặng nhìn hắn. Lão giả râu dài xin lỗi một tiếng, lại rót trà cho hắn, mới nói: "Để quý khách đợi lâu." Lý Nguyên không có ý định uống tiếp, chỉ nói: "Xem pháp khí trước đi." "Được thôi." Lão giả cười phất tay áo, vung tay lên bàn, năm chiếc hộp gỗ hiện ra. Ông ta mở hộp gỗ thứ nhất, bên trong là một chiếc trâm cài màu bạc trắng. "Vật này được luyện chế từ Lưu Ngân Phi Ngọc, là pháp khí trung phẩm. Khi thi pháp có thể biến thành dài hơn một trượng, có thể đứng trên đó bay trên trời dưới đất, như sao băng, tốc độ cực nhanh, tu sĩ ngưng tiên cốt hậu kỳ mà không có pháp khí hoặc độn thuật tốt cũng không đuổi kịp. Một ngày đi vạn dặm! Chiếc trâm bạc này giá hai trăm bốn mươi linh thạch." Lý Nguyên thờ ơ gật đầu, không nói gì. Lão giả lập tức để chiếc trâm xuống, mở hộp thứ hai, nói: "Vật này là Sí Vân Chu, cũng là pháp khí trung phẩm, khi bay sẽ có thêm mây lửa như ráng chiều, phòng ngự cũng rất tốt, tu sĩ trung kỳ bình thường khó lòng công phá trong thời gian ngắn, trừ một số pháp thuật thủy hành trung phẩm khắc chế ba phần, hầu như không có khuyết điểm. Có thể đi năm ngàn dặm mỗi ngày. Giá hai trăm sáu mươi linh thạch." "Tốt thì tốt, nhưng quá mức chói mắt." Lý Nguyên không hài lòng nói. "Cái này..." Lão giả cười khan một tiếng, lại lấy ra món thứ ba, nói: "Bạch Bích Ô Lam, vật này có thể biến thành hai luồng mây trắng đen, ẩn mình trong đó rất khó bị phát hiện. Nếu bay cao một chút, tu sĩ hậu kỳ cũng không thể phát hiện. Có thể đi bảy ngàn dặm một ngày. Giá hai trăm bảy mươi linh thạch!" Lý Nguyên trong lòng vui mừng, vật này rất hợp ý hắn, nhưng mặt không lộ vẻ, nói: "Xem tiếp đi." Lão giả liền mở nốt hai hộp gỗ còn lại, nói: "Hàn Sương Ngọc Lan, có thể hóa thành đóa hoa băng sương lớn gần một trượng, chuyên đi tới nơi cực nóng, phòng ngự cũng không kém Sí Vân Chu. Đi bốn ngàn dặm mỗi ngày. Giá hai trăm sáu mươi linh thạch. Không Ngâm kiếm, mỗi ngày đi một vạn năm ngàn dặm! Là hàng cực phẩm trong pháp khí trung phẩm. Giá ba trăm năm mươi linh thạch! Đạo hữu thích món nào?" Lý Nguyên bị tốc độ của Không Ngâm kiếm làm kinh ngạc, nhưng sau khi suy tính vẫn nói: "Bạch Bích Ô Lam này hợp ý ta, hai trăm linh thạch được không?" "Cái gì? Đạo hữu đang đùa ta sao?" Lão giả râu dài lập tức thu cả năm pháp khí trên bàn, không vui nói: "Hai trăm linh thạch e là không đủ vốn. Vật này dùng lông Vân Trung Thúy Điểu và hai cánh của Tiểu Sát Thiền làm nguyên liệu chính, còn mời trưởng lão Luyện Khí trong tộc mất một trăm mười tám ngày để luyện, đừng nói là kiếm lời, lỗ vốn như vậy thì tiệm của ta còn mở được nữa không?" Sắc mặt Lý Nguyên chợt lúng túng, nói: "Đạo hữu đừng vội, ta ở... Ta ở trong núi, sư trưởng dốc hết toàn bộ gia sản cũng chỉ có hai trăm ba mươi linh thạch, chúng ta làm tán tu gian khổ thế nào đạo hữu cũng biết. Trên người ta tổng cộng có hai trăm bốn mươi linh thạch, thêm cả hai trăm linh thạch do tổ tiên truyền lại, là một viên trung phẩm linh thạch, coi như có giá hơn chút, mong chủ quán chiếu cố." "Trung phẩm linh thạch?" Lão giả râu dài hơi nheo mắt, suy nghĩ một hồi mới nói: "Nếu như vậy, ta cũng miễn cưỡng chấp nhận." Dứt lời, tay áo ông ta hất lên, hộp gỗ chứa Bạch Bích Ô Lam lại xuất hiện trên bàn, "Được rồi, coi như ta làm người tốt vậy. Chỉ là lát nữa thế nào cũng bị chưởng quỹ mắng cho. Ta cũng từng là tán tu, coi như tích đức đi. Ta họ Triệu, nhớ xuống tới mua đồ gì thì tìm Triệu lão đầu." Lý Nguyên vội vàng cười nói: "Đa tạ Triệu đạo hữu thành toàn, tiểu tu lần sau nhất định tìm ngài!" Nói xong, hắn cũng phất tay áo, hộp gỗ trên bàn biến mất, thay vào đó là hai viên trung phẩm linh thạch và một ít hạ phẩm linh thạch. ... Một lát sau, Lý Nguyên bước ra khỏi cửa, đứng ngoài đường nói với giọng không lớn không nhỏ: "Ôi, sao mà đắt quá vậy. Kiếm cả chục năm cũng không mua nổi!" Nói xong, hắn cúi đầu buồn bã quay người rời đi. Trong đám người xung quanh có vài tu sĩ đang lặng lẽ theo dõi cửa tiệm nghe vậy liền khẽ mắng: "Lại một thằng quỷ nghèo đòi làm đại gia!" Trong Bách Khí đường, một tiểu đệ đi tới bên cạnh lão giả râu dài, nói: "Sư phụ, gần đây tiệm chúng ta có hàng mới không ạ?" "Chắc là không còn. Con lên lầu dọn dẹp lại chén trà của vị khách vừa rồi đi." Lão giả râu dài không quay đầu lại mà đi về phía phòng trong. Tiểu đệ lên lầu, nhìn thấy chén trà đã cạn, trong lòng bất đắc dĩ nói: "Thì ra là đệ tử tông môn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận