Kiếm Đạo Tro Tàn (Kiếm Đạo Dư Tẫn)
Chương 20: Thiết kỵ
Chương 20: Thiết kỵ Từ khi rời khỏi thành Phong Tuệ và tiến vào khu vực Thanh Châu, mọi thứ trở nên vô cùng thông suốt.
Khung cảnh trước mắt không còn là những vùng núi hoang vu mà thay vào đó là những thành trì ngay ngắn, trật tự.
Trong địa phận vương triều Đại Trử không hề có bóng dáng của thổ phỉ hay yêu quái. Thỉnh thoảng trên bầu trời còn có thể thấy những vệt sáng trắng loé lên.
Đây là chuyện bình thường tại Đại Trử, người ta gọi là "Ngự kiếm xuất hành". Nhưng đối với Đặng Bạch Y, người mới bước chân vào giang hồ thì đây là một khung cảnh nghìn năm có một, vì Bắc quận quá hoang vu, đừng nói thấy kiếm tu, ngay cả một vị Luyện Khí sĩ cũng là chuyện cực kỳ hiếm thấy. Bởi vậy mà mỗi khi xe dừng lại nghỉ ngơi, Đặng Bạch Y thường ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt tràn đầy khao khát.
Tạ Huyền Y dặn dò nàng điều gì, nàng đều khắc cốt ghi tâm.
Muốn ngự kiếm, muốn bay lượn.
Ít nhất phải tu hành đến cảnh giới "Ngự Khí" !
Với những người có t·h·iê·n phú tu hành thì để đạt tới cảnh giới này cũng cần đến mười năm, còn đối với những người không có t·h·iê·n tư thì cả đời cũng không có hy vọng.
Nàng không biết tư chất của mình ở mức nào, Tạ Huyền Y chưa từng khích lệ, mà giờ nàng tu hành được gần nửa tháng, tựa hồ cũng chỉ mới có thể vẽ được mấy lá bùa, còn xa mới đạt tới cái gọi là Trúc Cơ cảnh.
Bất luận thế nào đi nữa.
Nàng chỉ hy vọng, một ngày kia, mình có thể trở thành một trong những vệt sáng trắng lướt ngang bầu trời như sao chổi.
...
"Hai canh giờ nữa, chúng ta sẽ ra khỏi thành Thái An."
Tạ Huyền Y nhắm mắt ngồi, lặng lẽ cảm nhận nhịp tim của mình.
Mấy ngày nay, hắn đã ngưng tụ được hai sợi Nguyên Khí màu vàng!
Với tốc độ này thì...
Nếu không nhờ vào Động Thiên Phúc Địa thì thật sự không có một chút cơ hội nào!
Hắn cố gắng xua đi những tạp niệm trong đầu, rồi nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.
Theo kế hoạch đã định trước.
Sau khi tiến vào khu vực Thanh Châu, lẽ ra hắn phải dẫn theo đoàn người Đặng Bạch Y đến thẳng Lý Triều thành.
Nhưng hiện giờ Thẩm Nghiên đã lên xe.
Hành trình đến Lý Triều thành lại đi ngang qua Thái An thành.
Dừng chân ở Thái An thành, hoàn thành giao dịch, nhận được năm miếng Thanh Nguyên Đan cũng coi như là một chuyện tiện đường.
"Càng gần thành Thái An, tâm như mặt hồ càng không yên tĩnh..."
Tạ Huyền Y nheo mắt lại, thì thầm: "Có phải vì Thẩm Nghiên?"
Tạ Huyền Y biết, nữ nhân này nhất định có bí mật.
Bất quá hắn không hề có hứng thú với bí mật của Thẩm Nghiên.
Cho Thẩm Nghiên lên xe chỉ là vì Tạ Huyền Y muốn biết, trên đường mình đi về hướng đông có bị "thứ" gì đó không sạch sẽ nhòm ngó hay không?
Nếu đúng là vậy thì "nó" tốt nhất nên có gan mà lộ diện.
Đương nhiên còn có một lý do khác —— Đó chính là Thẩm Nghiên đã hứa năm miếng Thanh Nguyên Đan!
Tốc độ tu hành của hắn hiện giờ quá chậm, Thanh Nguyên Đan có thể giải quyết nhu cầu cấp bách.
Tu Hành Giả bình thường sẽ hấp thu thiên địa nguyên khí để tu hành... Chỉ là có nhiều nơi số lượng Nguyên Khí quá mỏng manh, nên mới có sự ra đời của "Nguyên Khí Đan dược" để phụ tá cho việc tu hành.
Chất lượng đan dược khác nhau, thì hàm lượng Nguyên Khí bên trong cũng khác nhau.
Ngoài ra, khi nuốt đan dược, mỗi Tu Hành Giả khác nhau vì điều kiện cơ thể khác nhau, nên hiệu suất tiêu hóa Nguyên Khí cũng sẽ khác nhau.
Thông thường mà nói, một viên Thanh Nguyên Đan, nhai từ từ chậm nuốt thì cũng đủ để một vị Luyện Khí sĩ tiêu hóa trong một tháng.
Người thực sự có t·h·iê·n tài thì không cần đan dược, cũng có thể tấn chức.
Nhưng những người tư chất hơi kém thì cần phải nhờ đến những t·h·ủ·đ·o·ạ·n khác...
Với những Tu Hành Giả t·h·iê·n phú không được tốt nhưng giàu có thì việc nuốt dược cũng không có gì đáng xấu hổ.
Tạ Huyền Y thở dài một tiếng.
Cuối cùng thì chính mình cũng đã trở thành loại người mà trước kia mình luôn coi thường.
Còn nhớ năm xưa, cho dù là hoàng thất Đại Trử tự mình phong tước, cũng không thể khiến hắn quỳ gối.
Mà bây giờ, chỉ vì năm miếng Thanh Nguyên Đan, hắn lại cúi đầu xuống.
"Tạ c·ô·ng t·ử."
Khi đến gần thành Thái An, Thẩm Nghiên lại một lần nữa xuất hiện. Lúc này đây, nàng khác với mọi khi, không còn cố gắng tỏ ra thân mật nữa. Trang phục, trang sức của nàng cũng đã "chỉnh tề, sạch sẽ" hơn rất nhiều.
"Sắp đến Thái An rồi, lần này ta đến đây để nói lời cảm ơn."
Thẩm Nghiên ngồi xuống cạnh Tạ Huyền Y, dịu dàng nói: "Dù sao đi nữa, đa tạ người đã tiễn ta vào thành..."
"Không có gì, tiện tay mà thôi."
Tạ Huyền Y mỉm cười, "Nếu Thẩm cô nương thực sự muốn cảm tạ thì cứ theo thỏa thuận, thanh toán t·h·ù lao là được."
"Đây là điều đương nhiên."
Thẩm Nghiên nghiêm túc nói: "Phó thành chủ Từ Hữu của thành Thái An có tình sinh t·ử chi giao với cha ta, tình cảm vô cùng sâu nặng. Vừa rồi trên đường ta đã nhận được thư của Đặng phủ chủ, nhờ bồ câu đưa tin gửi đến thành Thái An, nếu không có gì bất ngờ thì không lâu nữa, thành Thái An sẽ cử người đến đón, đoạn đường kế tiếp cũng sẽ không gặp nguy hiểm nữa."
Bộ dạng nàng nói như đinh đóng cột, không thể là giả được.
Ngay cả Đặng Bạch Y luôn nghi ngờ Thẩm Nghiên, cũng cảm thấy có chút yên tâm.
Đoạn đường tiếp theo sẽ không gặp nguy hiểm sao?
Tạ Huyền Y chỉ cười không nói.
Hắn biết rõ, đoạn đường tiếp theo mới là nguy hiểm nhất.
Càng gần thành Thái An, cảm giác nguy hiểm trong lòng hắn càng mạnh mẽ.
Tạ Huyền Y rất tò mò, vị "cô gái yếu đuối dịu dàng" mà hắn tình cờ gặp gỡ này rốt cuộc có bí mật gì, có những chuẩn bị gì ở phía sau.
Quả nhiên.
Chừng một canh giờ sau, tiếng vó ngựa cực kỳ dữ dội từ đằng xa vọng lại.
Đặng Bạch Y nheo mắt, nhìn thấy phía xa ngoài đường chân trời có một đội thiết kỵ đang phi nhanh tới.
Đây là lần đầu tiên nàng được thấy cảnh tượng như thế.
Trước đây tại thành Phong Tuệ, nàng cũng đã nhìn thấy đồng lân vệ và đại kích sĩ... Nhưng sau khi biết thân phận của mình, đối phương không hề tỏ ra bất kỳ s·á·t khí nào. Còn đội thiết kỵ ở phía xa này thì lại tỏa ra hàn ý lạnh lẽo từ toàn thân!
Đặng Bạch Y lập tức trở nên khẩn trương!
"Không cần lo lắng."
Tạ Huyền Y thản nhiên nói: "Không phải là đ·ị·c·h nhân."
Tuy cách một dặm.
Nhưng thông qua Nguyên Khí, Tạ Huyền Y có thể cảm nhận rõ ràng khí tức tinh thần của đội thiết kỵ này. Bộ giáp sắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, không nghi ngờ gì, bọn họ là những chiến sĩ đã trải qua những trận chiến sinh tử. Chỉ là lúc này, họ phi nhanh tới, khí thế kinh người, chỉ là để truy cầu tốc độ mà thôi, chứ không hề có ý muốn động đao.
Đương nhiên.
Cho dù những người này có muốn ra tay, cũng không có gì đáng sợ.
Bọn họ vẫn chưa đủ để Tạ Huyền Y cảm nhận được "nguy hiểm".
Nói cách khác, nhân tố nguy hiểm thực sự không phải là bọn họ.
Quả nhiên.
Khi đội thiết kỵ đến gần đoàn xe của Đặng phủ thì bắt đầu giảm tốc độ. Người đi đầu là một nam t·ử trẻ tuổi, khoác giáp xanh đội nón trụ. Khuôn mặt anh tuấn, giơ tay lên, cả đội thiết kỵ giảm tốc độ nhanh chóng rồi dừng lại cạnh đoàn xe. Đặng Xích Thành lo lắng bước xuống xe, định chào hỏi thì người đi đầu lại lờ đi, nhanh chân đi đến toa cuối cùng, vén rèm xe lên.
Người đầu tiên hắn thấy là Tạ Huyền Y.
Thanh niên anh tuấn không có biểu tình gì. Sau khi nhìn thoáng qua Tạ Huyền Y, hắn nhanh chóng chuyển ánh mắt sang nữ tử bên cạnh, hỏi nhỏ: "Thẩm cô nương?"
"Là ta."
Thẩm Nghiên kinh hỉ nói: "Tĩnh ca ca, huynh đến rồi! Lâu rồi không gặp, huynh vẫn khỏe chứ?"
"Ta ở Thái An thành, đương nhiên rất tốt rồi."
Thanh niên cười cười, ý tứ sâu xa: "Ngược lại là nàng, chuyến này vất vả, trên đường có bị ai làm khó dễ không?"
Lời này là có ý gì?
Đặng Bạch Y tính tình vốn nóng nảy, chân mày lá liễu dựng lên, định bộc phát thì bị Tạ Huyền Y dùng Nguyên Khí cách không đè vai xuống, không thể đứng dậy.
"Đương nhiên là... không có."
Thẩm Nghiên dừng lại một chút, vội vàng giới thiệu: "Tạ c·ô·ng t·ử, vị này là Từ Tĩnh, nghĩa t·ử của Từ Hữu tiên sinh. Ta và hắn là bạn t·h·a·n thiết."
"Tạ c·ô·ng t·ử?"
Ánh mắt Từ Tĩnh nhìn về phía Tạ Huyền Y không mấy thiện cảm.
"Từ huynh tuấn tú lịch sự, nhân tr·u·ng long phượng."
Tạ Huyền Y cười tủm tỉm mở miệng: "Nghe nói Từ huynh và Thẩm cô nương từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, xem ra hai vị là thanh mai trúc mã nhỉ? Ta thấy hai người đúng là rất xứng đôi."
Người đưa tay không đánh người tươi cười.
Vừa nghe câu này, sắc mặt Từ Tĩnh lập tức hòa hoãn rất nhiều. Tên họ Tạ này nói chuyện cũng được đấy chứ? Xem tình hình ở đây thì có vẻ không giống với những gì mà hắn tưởng tượng.
"Tạ huynh quá khen rồi."
Hắn chủ động đưa tay bắt tay với Tạ Huyền Y. Trong chớp mắt ánh mắt hắn thoáng kinh ngạc.
Trong người vị Tạ c·ô·ng t·ử này không có Nguyên Khí?
Hay là mình cảm ứng sai?
Trông trẻ tuổi như vậy, lẽ nào còn chưa tu hành sao?
"Đỉnh phong của nhị cảnh, chỉ cần có cơ hội giác ngộ sẽ lập tức bước vào cảnh giới Ngự Khí."
Cùng lúc đó, Tạ Huyền Y cũng dò xét được cảnh giới thực lực của Từ Tĩnh... Tuổi còn trẻ mà cảnh giới không tệ, thảo nào Thẩm Nghiên lại có thái độ tốt với hắn như vậy.
Lá thư mà Thẩm Nghiên gửi đi đã được chuyển đến phủ thành chủ Thái An.
Từ Tĩnh sau khi nhận được mệnh lệnh thì đã lập tức dẫn người đến đón.
Bây giờ đã gặp mặt rồi, hắn vội vàng an ủi Thẩm Nghiên một phen.
Sau khi biết Thẩm Nghiên không sao, hắn liền không lãng phí thời gian nữa.
"Núi Linh La bị tập kích, các vị bằng lòng ra tay cứu giúp, chỉ riêng hành động này đã đủ để chúng ta coi các vị như khách quý của thành Thái An."
Hắn một lần nữa lên ngựa, giơ tay lên: "Nếu không chê, mời mọi người dời bước, theo Từ mỗ cùng nhau trở về thành."
Đội thiết kỵ bày trận, bao vây đoàn xe của Đặng phủ ở bên trong.
Khung cảnh trước mắt không còn là những vùng núi hoang vu mà thay vào đó là những thành trì ngay ngắn, trật tự.
Trong địa phận vương triều Đại Trử không hề có bóng dáng của thổ phỉ hay yêu quái. Thỉnh thoảng trên bầu trời còn có thể thấy những vệt sáng trắng loé lên.
Đây là chuyện bình thường tại Đại Trử, người ta gọi là "Ngự kiếm xuất hành". Nhưng đối với Đặng Bạch Y, người mới bước chân vào giang hồ thì đây là một khung cảnh nghìn năm có một, vì Bắc quận quá hoang vu, đừng nói thấy kiếm tu, ngay cả một vị Luyện Khí sĩ cũng là chuyện cực kỳ hiếm thấy. Bởi vậy mà mỗi khi xe dừng lại nghỉ ngơi, Đặng Bạch Y thường ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt tràn đầy khao khát.
Tạ Huyền Y dặn dò nàng điều gì, nàng đều khắc cốt ghi tâm.
Muốn ngự kiếm, muốn bay lượn.
Ít nhất phải tu hành đến cảnh giới "Ngự Khí" !
Với những người có t·h·iê·n phú tu hành thì để đạt tới cảnh giới này cũng cần đến mười năm, còn đối với những người không có t·h·iê·n tư thì cả đời cũng không có hy vọng.
Nàng không biết tư chất của mình ở mức nào, Tạ Huyền Y chưa từng khích lệ, mà giờ nàng tu hành được gần nửa tháng, tựa hồ cũng chỉ mới có thể vẽ được mấy lá bùa, còn xa mới đạt tới cái gọi là Trúc Cơ cảnh.
Bất luận thế nào đi nữa.
Nàng chỉ hy vọng, một ngày kia, mình có thể trở thành một trong những vệt sáng trắng lướt ngang bầu trời như sao chổi.
...
"Hai canh giờ nữa, chúng ta sẽ ra khỏi thành Thái An."
Tạ Huyền Y nhắm mắt ngồi, lặng lẽ cảm nhận nhịp tim của mình.
Mấy ngày nay, hắn đã ngưng tụ được hai sợi Nguyên Khí màu vàng!
Với tốc độ này thì...
Nếu không nhờ vào Động Thiên Phúc Địa thì thật sự không có một chút cơ hội nào!
Hắn cố gắng xua đi những tạp niệm trong đầu, rồi nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.
Theo kế hoạch đã định trước.
Sau khi tiến vào khu vực Thanh Châu, lẽ ra hắn phải dẫn theo đoàn người Đặng Bạch Y đến thẳng Lý Triều thành.
Nhưng hiện giờ Thẩm Nghiên đã lên xe.
Hành trình đến Lý Triều thành lại đi ngang qua Thái An thành.
Dừng chân ở Thái An thành, hoàn thành giao dịch, nhận được năm miếng Thanh Nguyên Đan cũng coi như là một chuyện tiện đường.
"Càng gần thành Thái An, tâm như mặt hồ càng không yên tĩnh..."
Tạ Huyền Y nheo mắt lại, thì thầm: "Có phải vì Thẩm Nghiên?"
Tạ Huyền Y biết, nữ nhân này nhất định có bí mật.
Bất quá hắn không hề có hứng thú với bí mật của Thẩm Nghiên.
Cho Thẩm Nghiên lên xe chỉ là vì Tạ Huyền Y muốn biết, trên đường mình đi về hướng đông có bị "thứ" gì đó không sạch sẽ nhòm ngó hay không?
Nếu đúng là vậy thì "nó" tốt nhất nên có gan mà lộ diện.
Đương nhiên còn có một lý do khác —— Đó chính là Thẩm Nghiên đã hứa năm miếng Thanh Nguyên Đan!
Tốc độ tu hành của hắn hiện giờ quá chậm, Thanh Nguyên Đan có thể giải quyết nhu cầu cấp bách.
Tu Hành Giả bình thường sẽ hấp thu thiên địa nguyên khí để tu hành... Chỉ là có nhiều nơi số lượng Nguyên Khí quá mỏng manh, nên mới có sự ra đời của "Nguyên Khí Đan dược" để phụ tá cho việc tu hành.
Chất lượng đan dược khác nhau, thì hàm lượng Nguyên Khí bên trong cũng khác nhau.
Ngoài ra, khi nuốt đan dược, mỗi Tu Hành Giả khác nhau vì điều kiện cơ thể khác nhau, nên hiệu suất tiêu hóa Nguyên Khí cũng sẽ khác nhau.
Thông thường mà nói, một viên Thanh Nguyên Đan, nhai từ từ chậm nuốt thì cũng đủ để một vị Luyện Khí sĩ tiêu hóa trong một tháng.
Người thực sự có t·h·iê·n tài thì không cần đan dược, cũng có thể tấn chức.
Nhưng những người tư chất hơi kém thì cần phải nhờ đến những t·h·ủ·đ·o·ạ·n khác...
Với những Tu Hành Giả t·h·iê·n phú không được tốt nhưng giàu có thì việc nuốt dược cũng không có gì đáng xấu hổ.
Tạ Huyền Y thở dài một tiếng.
Cuối cùng thì chính mình cũng đã trở thành loại người mà trước kia mình luôn coi thường.
Còn nhớ năm xưa, cho dù là hoàng thất Đại Trử tự mình phong tước, cũng không thể khiến hắn quỳ gối.
Mà bây giờ, chỉ vì năm miếng Thanh Nguyên Đan, hắn lại cúi đầu xuống.
"Tạ c·ô·ng t·ử."
Khi đến gần thành Thái An, Thẩm Nghiên lại một lần nữa xuất hiện. Lúc này đây, nàng khác với mọi khi, không còn cố gắng tỏ ra thân mật nữa. Trang phục, trang sức của nàng cũng đã "chỉnh tề, sạch sẽ" hơn rất nhiều.
"Sắp đến Thái An rồi, lần này ta đến đây để nói lời cảm ơn."
Thẩm Nghiên ngồi xuống cạnh Tạ Huyền Y, dịu dàng nói: "Dù sao đi nữa, đa tạ người đã tiễn ta vào thành..."
"Không có gì, tiện tay mà thôi."
Tạ Huyền Y mỉm cười, "Nếu Thẩm cô nương thực sự muốn cảm tạ thì cứ theo thỏa thuận, thanh toán t·h·ù lao là được."
"Đây là điều đương nhiên."
Thẩm Nghiên nghiêm túc nói: "Phó thành chủ Từ Hữu của thành Thái An có tình sinh t·ử chi giao với cha ta, tình cảm vô cùng sâu nặng. Vừa rồi trên đường ta đã nhận được thư của Đặng phủ chủ, nhờ bồ câu đưa tin gửi đến thành Thái An, nếu không có gì bất ngờ thì không lâu nữa, thành Thái An sẽ cử người đến đón, đoạn đường kế tiếp cũng sẽ không gặp nguy hiểm nữa."
Bộ dạng nàng nói như đinh đóng cột, không thể là giả được.
Ngay cả Đặng Bạch Y luôn nghi ngờ Thẩm Nghiên, cũng cảm thấy có chút yên tâm.
Đoạn đường tiếp theo sẽ không gặp nguy hiểm sao?
Tạ Huyền Y chỉ cười không nói.
Hắn biết rõ, đoạn đường tiếp theo mới là nguy hiểm nhất.
Càng gần thành Thái An, cảm giác nguy hiểm trong lòng hắn càng mạnh mẽ.
Tạ Huyền Y rất tò mò, vị "cô gái yếu đuối dịu dàng" mà hắn tình cờ gặp gỡ này rốt cuộc có bí mật gì, có những chuẩn bị gì ở phía sau.
Quả nhiên.
Chừng một canh giờ sau, tiếng vó ngựa cực kỳ dữ dội từ đằng xa vọng lại.
Đặng Bạch Y nheo mắt, nhìn thấy phía xa ngoài đường chân trời có một đội thiết kỵ đang phi nhanh tới.
Đây là lần đầu tiên nàng được thấy cảnh tượng như thế.
Trước đây tại thành Phong Tuệ, nàng cũng đã nhìn thấy đồng lân vệ và đại kích sĩ... Nhưng sau khi biết thân phận của mình, đối phương không hề tỏ ra bất kỳ s·á·t khí nào. Còn đội thiết kỵ ở phía xa này thì lại tỏa ra hàn ý lạnh lẽo từ toàn thân!
Đặng Bạch Y lập tức trở nên khẩn trương!
"Không cần lo lắng."
Tạ Huyền Y thản nhiên nói: "Không phải là đ·ị·c·h nhân."
Tuy cách một dặm.
Nhưng thông qua Nguyên Khí, Tạ Huyền Y có thể cảm nhận rõ ràng khí tức tinh thần của đội thiết kỵ này. Bộ giáp sắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, không nghi ngờ gì, bọn họ là những chiến sĩ đã trải qua những trận chiến sinh tử. Chỉ là lúc này, họ phi nhanh tới, khí thế kinh người, chỉ là để truy cầu tốc độ mà thôi, chứ không hề có ý muốn động đao.
Đương nhiên.
Cho dù những người này có muốn ra tay, cũng không có gì đáng sợ.
Bọn họ vẫn chưa đủ để Tạ Huyền Y cảm nhận được "nguy hiểm".
Nói cách khác, nhân tố nguy hiểm thực sự không phải là bọn họ.
Quả nhiên.
Khi đội thiết kỵ đến gần đoàn xe của Đặng phủ thì bắt đầu giảm tốc độ. Người đi đầu là một nam t·ử trẻ tuổi, khoác giáp xanh đội nón trụ. Khuôn mặt anh tuấn, giơ tay lên, cả đội thiết kỵ giảm tốc độ nhanh chóng rồi dừng lại cạnh đoàn xe. Đặng Xích Thành lo lắng bước xuống xe, định chào hỏi thì người đi đầu lại lờ đi, nhanh chân đi đến toa cuối cùng, vén rèm xe lên.
Người đầu tiên hắn thấy là Tạ Huyền Y.
Thanh niên anh tuấn không có biểu tình gì. Sau khi nhìn thoáng qua Tạ Huyền Y, hắn nhanh chóng chuyển ánh mắt sang nữ tử bên cạnh, hỏi nhỏ: "Thẩm cô nương?"
"Là ta."
Thẩm Nghiên kinh hỉ nói: "Tĩnh ca ca, huynh đến rồi! Lâu rồi không gặp, huynh vẫn khỏe chứ?"
"Ta ở Thái An thành, đương nhiên rất tốt rồi."
Thanh niên cười cười, ý tứ sâu xa: "Ngược lại là nàng, chuyến này vất vả, trên đường có bị ai làm khó dễ không?"
Lời này là có ý gì?
Đặng Bạch Y tính tình vốn nóng nảy, chân mày lá liễu dựng lên, định bộc phát thì bị Tạ Huyền Y dùng Nguyên Khí cách không đè vai xuống, không thể đứng dậy.
"Đương nhiên là... không có."
Thẩm Nghiên dừng lại một chút, vội vàng giới thiệu: "Tạ c·ô·ng t·ử, vị này là Từ Tĩnh, nghĩa t·ử của Từ Hữu tiên sinh. Ta và hắn là bạn t·h·a·n thiết."
"Tạ c·ô·ng t·ử?"
Ánh mắt Từ Tĩnh nhìn về phía Tạ Huyền Y không mấy thiện cảm.
"Từ huynh tuấn tú lịch sự, nhân tr·u·ng long phượng."
Tạ Huyền Y cười tủm tỉm mở miệng: "Nghe nói Từ huynh và Thẩm cô nương từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, xem ra hai vị là thanh mai trúc mã nhỉ? Ta thấy hai người đúng là rất xứng đôi."
Người đưa tay không đánh người tươi cười.
Vừa nghe câu này, sắc mặt Từ Tĩnh lập tức hòa hoãn rất nhiều. Tên họ Tạ này nói chuyện cũng được đấy chứ? Xem tình hình ở đây thì có vẻ không giống với những gì mà hắn tưởng tượng.
"Tạ huynh quá khen rồi."
Hắn chủ động đưa tay bắt tay với Tạ Huyền Y. Trong chớp mắt ánh mắt hắn thoáng kinh ngạc.
Trong người vị Tạ c·ô·ng t·ử này không có Nguyên Khí?
Hay là mình cảm ứng sai?
Trông trẻ tuổi như vậy, lẽ nào còn chưa tu hành sao?
"Đỉnh phong của nhị cảnh, chỉ cần có cơ hội giác ngộ sẽ lập tức bước vào cảnh giới Ngự Khí."
Cùng lúc đó, Tạ Huyền Y cũng dò xét được cảnh giới thực lực của Từ Tĩnh... Tuổi còn trẻ mà cảnh giới không tệ, thảo nào Thẩm Nghiên lại có thái độ tốt với hắn như vậy.
Lá thư mà Thẩm Nghiên gửi đi đã được chuyển đến phủ thành chủ Thái An.
Từ Tĩnh sau khi nhận được mệnh lệnh thì đã lập tức dẫn người đến đón.
Bây giờ đã gặp mặt rồi, hắn vội vàng an ủi Thẩm Nghiên một phen.
Sau khi biết Thẩm Nghiên không sao, hắn liền không lãng phí thời gian nữa.
"Núi Linh La bị tập kích, các vị bằng lòng ra tay cứu giúp, chỉ riêng hành động này đã đủ để chúng ta coi các vị như khách quý của thành Thái An."
Hắn một lần nữa lên ngựa, giơ tay lên: "Nếu không chê, mời mọi người dời bước, theo Từ mỗ cùng nhau trở về thành."
Đội thiết kỵ bày trận, bao vây đoàn xe của Đặng phủ ở bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận