Khuê Mật Thành Địch Mật? Gả Nhân Vật Phản Diện, Nàng Chạy Ta Cũng Chạy

Khuê Mật Thành Địch Mật? Gả Nhân Vật Phản Diện, Nàng Chạy Ta Cũng Chạy - Chương 134: Quỳ xuống cho ta (length: 7995)

Có thể nói, đây là "nhất ngữ kích khởi thiên tằng lãng" (một lời nói ra làm dấy lên ngàn cơn sóng).
Lê Tô, với tư cách là cháu dâu của Phó gia, qua lại với người của Tống gia thì còn chấp nhận được.
Nhưng nàng lại còn mang theo người của Tống gia tới tham gia yến tiệc của Phó gia, thậm chí, người mà nàng mang tới, lại còn là người có tiếng nói thực sự trong Tống gia hiện giờ, vợ của Tống Quan Đình!
Ngay cả người bình thường cũng đều biết rõ ân oán giữa hai nhà Tống, Phó, huống chi là Lê Tô - người đang làm cháu dâu Phó gia?
Mọi người không khỏi nhỏ giọng bàn tán.
"Thật hay giả vậy, Phó thái thái vậy mà lại đem vợ của vị Tống tổng kia tới thọ yến của Phó lão phu nhân? Giang Thành này ai mà không biết ân oán của hai nhà chứ, Phó thái thái làm cháu dâu của Phó lão phu nhân lẽ nào lại không biết sao?"
"Nếu đã biết rõ tình huống như vậy, mà còn dẫn người tới tận cửa, dụng ý này quả thực khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa."
"Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải là có ý định làm cho Phó lão phu nhân không thể nào an ổn mà hưởng thọ yến sao?"
"Nghe nói Phó lão phu nhân vẫn luôn không chịu hoàn toàn buông tay, giao tập đoàn Thụy Phong lại cho Phó tổng, nhưng nếu Phó lão phu nhân hôm nay bị tức đến mức xảy ra chuyện gì, một khi Phó lão phu nhân ngã xuống, thì tập đoàn Thụy Phong dĩ nhiên là đều sẽ rơi vào tay Phó tổng."
"Nếu thật sự là như vậy, thì Phó gia này chẳng phải đều do hai vợ chồng Phó tổng định đoạt hay sao?"
Vốn dĩ Phó Triển Bằng còn đang lo tính chuyện tìm sai người tình, nên đuối lý, tiếc nuối vì bỏ lỡ mất một cơ hội tốt như vậy.
Kết quả, chuyện này mặc dù có chút quanh co, nhưng cũng xác nhận Phó Tế Thư không hề bao dưỡng tình nhân ở bên ngoài.
Mà, nếu như nói Lê Tô thật sự có qua lại với người nhà họ Tống, còn đem vợ của Tống Quan Đình đến buổi tiệc của Phó lão phu nhân.
Thì chuyện này so với việc Phó Tế Thư bao dưỡng tình nhân ở bên ngoài còn nghiêm trọng hơn nhiều, căn bản không cần hắn phải ra tay, Phó lão phu nhân đương nhiên sẽ không cho phép.
Đến lúc đó, quyền khống chế tập đoàn, đương nhiên sẽ lại quay về tay hắn.
Trong lòng Phó Triển Bằng vô cùng cao hứng, thế nhưng ngoài mặt lại đầy vẻ kinh ngạc nói: "Tế Thư, những lời mà Đỗ Tâm Duyệt nói là sự thật sao? Người phụ nữ tên Mạnh Đường này, thật sự là người của Tống gia, là vợ của Tống Quan Đình sao?"
"Tế Thư, ngươi thân là người của Phó gia, cũng là người được mẹ kỳ vọng nhất, ngươi nên hiểu rõ hơn bất kỳ ai, ân oán giữa Phó gia chúng ta và Tống gia, sao ngươi còn có thể ngầm qua lại với người Tống gia chứ?"
Ánh mắt sắc bén của Phó lão phu nhân dừng ở trên người Mạnh Đường, sắc mặt khó coi.
Mà cho dù bị vạch trần thân phận trước mặt mọi người, Lê Tô cũng không hề sợ hãi, tiến lên một bước, chắn trước mặt Mạnh Đường, mang dáng vẻ hoàn toàn là để bảo vệ.
"Tiểu Tô, những lời nàng ta nói là thật sao, ngươi không những qua lại với người Tống gia, mà còn dẫn vợ của Tống Quan Đình tới thọ yến của ta?"
Lê Tô nhìn thẳng vào ánh mắt của Phó lão phu nhân, "Bất luận Đường Đường là ai, lại là thân phận gì, nàng ấy đều là người bạn tốt nhất của ta."
Phó lão phu nhân giận đến tái mặt, "Cho nên nói, đây đều là thật, người tên Mạnh Đường này thật sự là vợ của Tống Quan Đình?"
"Lê Tô, ngươi thật sự là quá làm ta thất vọng! Lúc trước Phó gia không đồng ý cuộc hôn sự này, là ta niệm tình cảm với bà nội của ngươi, dốc sức dẹp bỏ mọi lời dị nghị, để cho Tế Thư cưới ngươi vào cửa."
"Vốn dĩ cho rằng ngươi là người biết lễ nghĩa, hiểu chuyện, nhu thuận nghe lời không ngờ lại không biết nặng nhẹ như thế. Cho dù ngươi không có gả vào đây, chẳng lẽ ngươi không biết ân oán giữa Phó gia chúng ta và Tống gia sao?"
"Ngươi biết rõ ràng như thế, vậy mà không những qua lại với người Tống gia, thậm chí còn dẫn người đến thọ yến của ta, thế nào, ngươi là muốn biến thọ yến này thành đám tang, để tiễn ta lên đường sao?"
Lê Tô nhíu mày, "Bà nội, ta chưa từng có ý đó, ta đối với người luôn luôn tôn kính nhất..."
"Tôn kính ta, mà còn dám sau lưng ta, qua lại với Tống gia? Ta không có đứa cháu dâu bất hiếu như ngươi, ngươi quỳ xuống cho ta!"
Mạnh Đường vốn dĩ định nhẫn nhịn một chút, nhưng Phó lão phu nhân này càng nói càng quá phận, lại còn dùng giọng điệu ra lệnh, bắt Lê Tô quỳ xuống, quả thực là khinh người quá đáng.
Nàng vừa định muốn tiến lên mở miệng, nhưng Lê Tô lại nắm lấy tay nàng, dùng ánh mắt ra hiệu rằng nàng ấy sẽ tự giải quyết ổn thỏa, không cần quan tâm.
Mà đang trong lúc hai người giao lưu ánh mắt, thì Phó Tế Thư bước lên một bước, kiên định như một tòa núi lớn, bảo vệ ở trước người Lê Tô.
"Con vẫn luôn biết."
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp mà ổn trọng.
Phó lão phu nhân ngẩn ra, "Ngươi nói cái gì?"
"Mạnh tiểu thư thật sự là vợ của Tống Quan Đình, mà Tô Tô và Mạnh tiểu thư có qua lại, con vẫn luôn biết, hơn nữa là đã trải qua sự cho phép của con, cho nên Tô Tô chưa từng có lén lút qua lại với người Tống gia, mà là quang minh chính đại."
Khi Phó Tế Thư nói ra những lời này, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc đến ngây người.
Cũng bao gồm cả bản thân Lê Tô.
Trên thực tế, Lê Tô và Mạnh Đường qua lại, Phó Tế Thư cũng chỉ mới biết sau lần xảy ra chuyện sạt lở núi kia.
Hơn nữa cũng căn bản không phải như những gì hắn vừa nói là đã thông qua sự cho phép của hắn, để hai người quang minh chính đại qua lại. Trước đó, Lê Tô đều phải ngụy trang kỹ càng, lén lút gặp Mạnh Đường.
Vậy mà giờ phút này, trước mặt mọi người, Phó Tế Thư lại đem tất cả mọi chuyện, đều ôm hết lên người hắn.
Lê Tô qua lại với người Tống gia, còn mang người tới thọ yến, đều là Phó Tế Thư cho phép.
Cho dù Phó lão phu nhân trách tội, thì cũng chỉ có thể trách tội Phó Tế Thư, mà Lê Tô nhiều nhất cũng chỉ có chút sai sót, nhưng phần trách nhiệm lớn nhất, lại là bị Phó Tế Thư gánh vác hết.
Giờ khắc này, trái tim Lê Tô dường như bị một bàn tay nắm chặt lấy.
Tê tê dại dại, có chút không thể thở nổi.
Nàng nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông, buột miệng nói: "Phó Tế Thư, anh không cần như vậy..."
Lời còn chưa dứt, Phó Tế Thư đưa tay qua, nắm lấy tay nàng.
Tay hắn quanh năm có nhiệt độ cơ thể thấp hơn, cùng với lòng bàn tay ấm áp của nàng tạo thành một sự tương phản mãnh liệt.
Nhưng khi bàn tay của hắn, hoàn toàn bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, lại là một sự thiên vị một cách quang minh chính đại.
"Có ta ở đây, không ai có thể làm tổn thương ngươi, đừng sợ."
Tuy rằng Lê Tô chưa bao giờ sợ hãi, nhưng khi nghe được những lời này của đối phương, trong lòng nàng nổi sóng to gió lớn, thật lâu sau vẫn khó có thể bình tĩnh.
"Tế Thư, con có biết mình đang nói cái gì không? Con vậy mà lại để cho vợ của con, qua lại với người Tống gia? Chẳng lẽ con quên mất tổ huấn của Phó gia rồi sao?"
Phó lão phu nhân trầm mặt chất vấn.
Nhưng Phó Tế Thư lại bình tĩnh nói ra: "Phó gia là Phó gia, Lê Tô là Lê Tô, trừ thân phận là vợ của con, là cháu dâu của Phó gia ra, nàng ấy còn là một cá thể độc lập."
"Nàng ấy có quyền được kết giao bình thường với người khác, hơn nữa con cũng không cảm thấy, việc nàng ấy và Mạnh tiểu thư qua lại có bất cứ ảnh hưởng gì đến Phó gia, huống chi, Mạnh tiểu thư đối với Tô Tô có ân cứu mạng."
"Nói cách khác, cũng chính là ân nhân của con, cũng là ân nhân của Phó gia, chẳng lẽ tổ huấn của Phó gia, là giáo dục con cháu hậu đại lấy oán trả ơn, ân oán không phân sao?"
Nghe được những lời nói có logic rõ ràng, mạch lạc như thế, ngược lại là làm cho Mạnh Đường phải nhìn Phó Tế Thư bằng một cặp mắt khác.
Mạnh Đường hướng về phía Lê Tô nhướn mày: Chồng của cô được đấy chứ, thời khắc mấu chốt không những không sợ hãi, mà còn cố gắng hết sức, không để cô phải mất mặt!
Lê Tô: Hôm nay thưởng cho anh ta thêm một chiếc đùi gà, biểu hiện không tệ.
Phó Triển Bằng dùng giọng điệu "âm dương quái khí" (mỉa mai) nói: "Cái gì mà ân cứu mạng, Tế Thư, những lời này sẽ không phải là bị người ta vạch trần rồi, nên mới thuận miệng bịa ra đấy chứ? Cái gì mà cá thể độc lập, Lê Tô nàng ta đã gả vào Phó gia."
"Thì nên cẩn thủ bổn phận làm cháu dâu, qua lại với người Tống gia, nàng ta vốn dĩ là đã có sai lầm lớn, mà Tế Thư, con làm trượng phu của nàng ta, không những không ngăn cản nàng ta, ngược lại còn giúp nàng ta cùng nhau lừa gạt chúng ta, càng là sai hoàn toàn."
"Mẹ, chuyện này nếu không được xử lý nghiêm túc, sau này tất nhiên sẽ mang tiếng xấu cho con cháu Phó gia, khiến cho gia phong bất chính, các lão tổ tông chỉ sợ cũng sẽ không nhắm mắt a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận