Khuê Mật Thành Địch Mật? Gả Nhân Vật Phản Diện, Nàng Chạy Ta Cũng Chạy

Khuê Mật Thành Địch Mật? Gả Nhân Vật Phản Diện, Nàng Chạy Ta Cũng Chạy - Chương 107: Hắn ở tranh sủng (length: 7566)

"Giúp một tay nào, Đường Đường còn đang đợi ăn đó."
Không được chia một miếng ăn nào, Phó tổng còn phải chịu thương chịu khó cùng làm việc.
Nhưng hắn không hề oán hận nửa lời, không có gì quan trọng hơn việc dỗ lão bà vui vẻ.
Bận trước bận sau rửa rau, nhặt rau, tuy rằng Phó Tế Thư rửa đồ ăn không thể đem rau xanh thành màu trắng, lúc nhặt rau thì vứt đi phần cần dùng.
Nhưng sau khi được Lê Tô chỉ dạy lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng cũng chầm chậm tìm được bí quyết.
Sau một hồi bận rộn, Phó tổng cảm thấy sâu sắc rằng, nấu ăn thực sự còn mệt mỏi hơn làm buôn bán.
Một nồi canh cá diếc thơm lừng đã thành công ra lò.
Lê Tô múc trước một muỗng canh nếm thử độ mặn nhạt.
Không mặn không nhạt, hương vị vừa vặn.
Chỉ là khi ngẩng đầu lên, liền vừa vặn bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Phó Tế Thư sau cặp kính gọng vàng, chỉ là giờ phút này, trong đôi mắt ấy còn mang theo vẻ mong chờ.
Chỉ thiếu điều không đem "Cho ta cũng nếm thử một chút" viết lên mặt.
Lê Tô cảm thấy buồn cười, bất động thanh sắc múc một muỗng canh đổ vào trong bát, sau đó đưa cho hắn.
"Thấy hôm nay Phó tổng vừa đi mua thức ăn, lại vừa làm phụ bếp, ta liền thưởng cho anh một chén canh để uống."
Phải biết, ngày xưa người khác đều vội vã nịnh nọt Phó Tế Thư.
Đừng nói là một chén canh cá, chỉ cần Phó Tế Thư ăn qua thứ gì, giá của món ăn đó ít nhất cũng phải bắt đầu bằng bốn chữ số.
Càng không nói đến hắn từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, được nuôi đến mức miệng rất kén chọn, cho dù là đầu bếp năm sao làm đồ ăn, cũng sẽ bị hắn chọn lựa xoi mói.
Vậy mà giờ phút này, nâng chén canh cá chắt chiu từ kẽ răng của thê tử, bên trong không có cá, thậm chí ngay cả thịt cá cũng chỉ là những mẩu vụn.
Nhưng Phó Tế Thư lại chỉ cảm thấy, đây nhất định là chén canh cá ngon miệng nhất trên đời.
Đây chính là lần đầu tiên thê tử tự mình xuống bếp làm canh cá cho hắn.
Tuy nói nồi canh cá diếc này là làm cho Mạnh Đường ăn, hắn cũng chỉ được chia một chén canh nhỏ.
Thế nhưng, người đầu tiên được uống là hắn, cho nên nói cách khác, vị trí của hắn trong lòng thê tử, vẫn là quan trọng nhất!
Phó tổng thành công trấn an bản thân, hài lòng uống đến giọt canh cá cuối cùng.
Sau đó nở một nụ cười ôn hòa trên mặt mà khen: "Canh này ngon miệng, vô cùng ngon, chỉ là thịt cá này ta còn chưa được ăn, không biết có được tươi ngon như vậy hay không..."
Vừa đánh giá, ánh mắt Phó Tế Thư vừa liếc về phía nồi đất, chỉ thiếu chút nữa không viết lên mặt dòng chữ "Lại cho ta nếm thử mấy miếng thịt cá" .
"Húp chút canh là được rồi, cá diếc này là làm cho Đường Đường, anh là người sống khỏe mạnh, còn muốn tranh đồ bổ dưỡng với người đang dưỡng thương sao?"
Phó Tế Thư hắng giọng, chỉ có thể thu hồi ánh mắt, ánh mắt ấy, đúng là khiến người khác nhìn ra vài phần đáng thương.
Lê Tô đem canh cá diếc đổ vào trong hộp giữ ấm, sau đó mang theo đi sang phòng bên cạnh.
Gõ cửa, "Đường Đường, ta vào đây."
Tống Quan Đình đích thân đến mở cửa, ánh mắt lạnh lùng quét tới, như thể đang nói Lê Tô bọn họ đến, đã quấy rầy thế giới riêng tư của hắn và Mạnh Đường.
Nhưng Lê Tô có phản ứng lại hắn không?
Tự nhiên là không, xách hộp giữ ấm, nghênh ngang đi vào trong phòng.
"Canh cá diếc mới nấu xong đây, đến nếm thử cho tươi."
Tống Quan Đình tuy rằng rất không muốn Lê Tô bọn họ đến, nhưng vừa rồi tiểu thê tử đã cảnh cáo, nên hắn cũng chỉ có thể không nói lời nào đứng bên cạnh phụ giúp.
Vô cùng hiền lành giúp đỡ đem bàn ăn nhỏ dùng để ăn cơm chống lên, để cho Lê Tô đặt hộp giữ ấm lên trên, như vậy Mạnh Đường ăn cũng tiện hơn rất nhiều.
Canh cá diếc nóng hổi, theo nắp hộp mở ra, tỏa ra mùi hương bay khắp phòng.
Mạnh Đường "A" lên một tiếng, "Thơm quá, chính là cái vị này!"
Sau đó xoa tay, đang muốn đưa tay ra lấy cái thìa trong tay Lê Tô, nhưng Tống Quan Đình lại nhanh hơn một bước, đưa một cái thìa bạc đến.
"Dùng cái này, đã khử trùng rồi."
Mạnh Đường khó hiểu nhìn hắn một cái, uống canh thôi mà, còn cần phải khử trùng, có cần phải nghiêm túc như vậy không?
Thôi bỏ đi, lấy cái gì uống mà chẳng được, đều giống nhau cả.
Mạnh Đường nhận lấy thìa bạc mà Tống Quan Đình đưa, không kịp chờ đợi múc một muỗng đầy, đắc ý uống.
Kết quả nhất thời uống quá nhanh, quên mất canh cá diếc còn rất nóng, nóng đến mức nàng phải lè lưỡi.
"Nóng quá, nóng quá."
Lê Tô đang muốn có hành động, nhưng lại bị Tống Quan Đình giành trước.
"Bảo em uống từ từ, thế mà không nghe, có ai tranh giành với em đâu, nóng quá, uống ngụm nước ấm cho đỡ nào."
Nói xong, Tống Quan Đình như làm ảo thuật, lấy ra một ly nước ấm đã rót sẵn, đưa đến bên miệng Mạnh Đường.
Mạnh Đường vốn định đưa tay ra nhận, nhưng Tống Quan Đình không cho.
"Trên tay em còn cầm thìa, không tiện lấy ly nước, ta đút cho em uống là được."
Mạnh Đường liếc hắn một cái.
Sao nàng lại có cảm giác tên Tống Quan Đình này đang tranh sủng vậy?
Uống một ngụm nước ấm, súc miệng xong, Tống Quan Đình lại tỉ mỉ dùng ngón tay lau nhẹ vệt nước bên môi nàng.
"Hay là để ta đút cho em uống canh cá nhé, tránh cho lại bị nóng?"
Nói xong, Tống Quan Đình lại muốn rất tự nhiên vươn tay ra.
Mạnh Đường vội vàng từ chối ba lần liên tiếp: "Không, không, không cần, ta đã rút kinh nghiệm, sẽ không bị nóng nữa. Anh ra ngoài trước đi, ta còn muốn nói chuyện với Tô Tô."
Tống Quan Đình rõ ràng không quá cao hứng, nhíu mày lại.
Tại sao lại muốn nói chuyện?
Tiểu thê tử ở trước mặt hắn, còn không có nhiều lời như vậy.
Huống chi còn là kiểu nói thì thầm riêng tư của hai người.
Có lời gì, mà lại không thể nói trước mặt hắn, nhất định phải giấu giếm hắn mà nói?
Có thể nghĩ đến vừa rồi tiểu thê tử nhắc đến l·y· ·h·ô·n, dục vọng chiếm hữu quấy phá kia của Tống Quan Đình lại bị hắn cưỡng ép đè nén xuống.
"Uống xong thì gọi ta."
Dường như sợ Mạnh Đường sẽ cùng đối phương nói chuyện mà quên mất thời gian, hắn lại dặn dò thêm một câu.
Đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng quét về phía Phó Tế Thư.
"Anh còn ở lại chỗ này làm gì?"
Tống Quan Đình không chút khách khí ném lời đuổi khách qua, nhưng ai biết Phó Tế Thư chẳng những không mất hứng, ngược lại còn lập tức đi ra ngoài.
"Đúng vậy, Tô Tô cũng có để lại canh cá cho ta, phải uống lúc còn nóng, bằng không nguội thì vị sẽ không được ngon như khi mới nấu xong."
Nói xong, Phó Tế Thư còn khiêu khích nhướn mày với Tống Quan Đình.
Ý là, ta có lão bà tự tay làm canh cá cho ta uống, còn anh chẳng những không có một ngụm canh nóng nào, ngược lại còn bị lão bà đuổi ra, thật đáng thương.
Tống Quan Đình: "..."
Ngứa tay, nếu đem gia hỏa này chôn sống ngay tại chỗ, chắc Đường Đường sẽ không giận đâu nhỉ?
Sau khi ra cửa, ánh mắt Tống Quan Đình và Phó Tế Thư giao nhau, tóe lửa kịch liệt như điện hoa.
"Nhìn ta như vậy, chẳng lẽ Tống tổng cũng muốn uống canh cá? Được thôi, nếu anh v·a·n· ·c·ầ·u ta, ta ngược lại là có thể có lòng từ bi thưởng cho anh một ít."
Tống Quan Đình cười lạnh, "Được thôi, đây chính là anh nói đấy."
Phó Tế Thư ngược lại có chút kinh ngạc, gia hỏa Tống Quan Đình này vậy mà có thể chịu được sự khuất nhục như vậy mà đồng ý sao?
Chỉ là không đợi Phó Tế Thư nói thêm, Tống Quan Đình đã sải bước chân.
Đi vào gian phòng bên cạnh, lập tức đi vào phòng bếp nhỏ.
Liếc mắt liền thấy được trong nồi vẫn còn một ít canh cá, tuy rằng không nhiều, nhưng cũng đủ cho một mình Phó Tế Thư uống.
Hắn không chớp mắt, trở tay đem toàn bộ canh cá trong nồi đổ vào t·h·ùng rác.
Cho anh uống này!
Cho anh khoe khoang này!
Ôm t·h·ùng rác mà uống đi!
A, đã thật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận