Huyền Học Trung Y, Bắt Mạch Đoán Mệnh Livestream
Chương 373
Bạch Vô Diệm vẻ mặt không quan trọng: "Không muốn thì không muốn, ta còn không hiếm lạ gì việc bọn họ muốn. Bị bọn hắn coi trọng, lẽ nào là phúc khí gì sao? Mỗi ngày chỉ có giặt quần áo nấu cơm, mẹ, lẽ nào người mong ta đi giặt quần áo nấu cơm cho người khác sao?"
Mẹ nàng nghẹn lời một chút, sau đó chậm rãi nói: "Thế nhưng... Thế nhưng nữ nhân nên như thế, lấy chồng, hầu hạ người khác, là sứ mệnh cả đời của nữ tử. Ngươi là một nữ tử, chẳng lẽ còn muốn thi lấy công danh hay sao? Chỉ có lấy chồng mới là đại sự cả đời của ngươi. Nếu ngươi không gả ra ngoài, sẽ biến thành trò cười. Nếu hiện tại ngươi không học nữ đức, sau khi cưới sẽ bị nhà chồng ruồng bỏ, trở nên... trở nên giống nương của ngươi!"
Bạch Vô Diệm không nói chuyện, nàng biết đây là chuyện đau lòng của nương. Mặc dù nương không nói cho nàng, nhưng nàng cũng từ lời đồn của người lớn mà biết được một chút. Nương vốn là tiểu thư khuê các của gia đình quyền quý, gả cho một công tử môn đăng hộ đối, nhưng nương trời sinh mạo xấu, vào đêm động phòng, khi vừa mở khăn che đầu, đã làm vị công tử kia sợ hãi.
Công tử lúc ấy muốn từ hôn, nhưng bất đắc dĩ trước thế lực hai nhà, đành phải miễn cưỡng cùng nương động phòng. Sau khi động phòng, nương có thai, công tử liền không đến phòng nương nữa, ngược lại nạp mấy phòng tiểu thiếp trẻ đẹp, mỗi ngày ân ân ái ái với các nàng, khiến nương một mình đau lòng.
Hai người cứ như vậy bằng mặt không bằng lòng qua mấy năm, cho đến sau này trong nhà nương xảy ra biến cố, gia tộc suy bại trong một đêm, công tử mới thở phào một hơi. Hắn rốt cục có thể quang minh chính đại bỏ vợ, đem nương cùng Vô Diệm đuổi ra khỏi nhà.
Nương thân không một xu dính túi, lưu lạc đến trong thôn, tìm một gian nhà hoang tạm bợ để ở. May mắn nơi này có rất nhiều ruộng đồng hoang vu, nương có thể dựa vào trồng trọt mà sống, nàng một mình nuôi nấng Vô Diệm khôn lớn. Không may, nàng phát hiện Vô Diệm sau khi lớn lên càng ngày càng giống nàng, Vô Diệm cũng là một cô gái xấu xí, điều này làm nương lo lắng, sớm đã lo lắng đến chuyện hôn sự của Vô Diệm.
Tướng mạo là không có cách nào thay đổi, nương chỉ có thể dạy Vô Diệm càng nghe lời một chút, trông cậy vào nàng tương lai có thể dùng điều này để lấy lòng phu quân, có điều Vô Diệm trời sinh đã không chịu thuần phục, nương đã vì thế mà rơi không ít nước mắt.
Trầm mặc một hồi, Bạch Vô Diệm phản bác: "Nương, nữ tử trong thiên hạ lấy chồng, không một ai không phải lấy sắc hầu người. Con đã mạo xấu, sau khi lấy chồng nhất định bị người ta khắt khe, soi mói. Sớm biết như thế, tội gì phải đẩy con vào hố lửa?"
Nương giận quá mà cười: "Ý ngươi nói là ngươi không lấy chồng? Được lắm, ta cũng muốn nghe xem, ngươi không lấy chồng, về sau làm sao sống?"
Bạch Vô Diệm hùng hồn nói: "Con chỉ là không lấy chồng, không phải là bị người ta chặt mất tay chân. Con hoàn toàn có thể giống nương cày ruộng nuôi sống bản thân ——"
Vô Diệm bị ngắt lời, nương phát ra tiếng kêu chói tai: "Ngươi im miệng! Ta vất vả nuôi ngươi lớn lên, chính là không muốn để ngươi đi vào vết xe đổ của ta. Ta nói cho ngươi biết, tương lai ta chính là đem những thứ này đốt sạch, cũng không để cho ngươi kế thừa, ngươi đừng mơ tưởng trồng trọt. Ngươi chỉ có con đường lấy chồng mà thôi!"
Bạch Vô Diệm bĩu môi: "Được thôi, vậy thì không cày cấy, dù sao trời đất bao la, luôn có chỗ cho ta."
Thấy Vô Diệm cố chấp không chịu hiểu, mẹ nàng rốt cuộc không nhịn được, bà giơ tay muốn tát Vô Diệm. Trước khi bàn tay bà rơi xuống, Tiểu Thanh bỗng nhiên từ trong ngực Vô Diệm xuất hiện, làm mẹ nàng giật nảy mình.
"A —— Sao lại có rắn ——"
Mẹ nàng thét chói tai bỏ chạy, Tiểu Thanh và Vô Diệm nhìn nhau cười một tiếng.
Khi màn đêm buông xuống, nương ăn xong cơm tối rồi đi ngủ, Vô Diệm một mình nằm trên ghế tre hóng mát. Bởi vì mạo xấu, trong thôn không ai nguyện ý làm bạn với nàng. Thế nhưng nàng hiện tại đã có Tiểu Thanh, Tiểu Thanh chính là bạn của nàng.
Vô Diệm nhớ lại chuyện ban ngày, khẽ nói với Tiểu Thanh:
"Thật ra mẹ ta nói không đúng, Bích Nguyên Tiên Quân không phải là thần tiên vô dụng, ngài ấy là thần tiên hữu dụng nhất! Thế gian đều thích bái tài thần, nhưng tài thần chưa chắc đã hiển linh, còn ta bái Bích Nguyên Tiên Quân, Bích Nguyên Tiên Quân thật sự sẽ phù hộ ta!"
Nói rồi, Vô Diệm kể cho Tiểu Thanh nghe về chuyện nàng gặp phải khi sáu tuổi.
Năm sáu tuổi, nương mang theo nàng tới trong thôn, người ở đây lạ nước lạ cái, các nàng lại xấu xí, không ít lần bị người ta bắt nạt. Các đại nhân xa lánh mẹ, đám trẻ con kia cũng hùa theo, bắt đầu ức hiếp Vô Diệm.
Cầm đầu là hai đứa trẻ tên Thu Sinh và Bình An, hai đứa chúng xấu tính nhất. Bất luận Vô Diệm đi đến đâu, chúng đều dẫn một đám người đến chế giễu Vô Diệm. Nếu Vô Diệm dám cãi lại, chúng sẽ động thủ đánh nàng.
Có một lần, bọn chúng lại đến chế giễu, Vô Diệm hung hăng phản bác vài câu, liền bị bọn chúng đánh đập một trận. Vô Diệm tìm cơ hội bỏ chạy, đám người kia liền đuổi theo. Trong lúc bối rối, Vô Diệm trốn vào một gian miếu hoang. Nơi này đã rách nát từ lâu, tượng thần trên bàn thờ đã chuyển sang màu xám, trong miếu tràn đầy mạng nhện. Vô Diệm đâm đầu chạy vào, trốn xuống phía dưới bàn thờ.
Thu Sinh và đám người rất nhanh đã đuổi tới, bọn chúng nhặt một vài hòn đá, nếu dùng đá hung hăng nện Vô Diệm, chỉ e hôm nay Vô Diệm sẽ phải chết ở đây.
Bọn chúng tìm được nơi Vô Diệm ẩn nấp, ngay khi chuẩn bị động thủ, giữa đất trời vang lên một tiếng sấm rền, toàn thân tượng thần lóe lên kim quang, đánh văng bọn chúng ra ngoài.
Đám nhóc hỗn xược kia sợ hãi, thò đầu ra ngoài cổng chùa nhìn quanh, không dám tiến vào nữa. Do dự một chút, bọn chúng rời đi, Vô Diệm cứ như vậy nhặt về một cái mạng.
"Cho nên, là Bích Nguyên Tiên Quân đã cứu ta. Ngài ấy là ân nhân cứu mạng của ta, ta đương nhiên phải cung phụng ngài ấy. Ngươi nói có đúng không?" Vô Diệm dắt đuôi Tiểu Thanh nói, "Cũng chính từ ngày đó, ta nhận ra ác nhân cũng chỉ là loại bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Nếu ta đủ mạnh mẽ, bọn chúng cũng sẽ sợ ta, thế là ta bắt đầu rèn luyện thân thể, giúp mẹ chuyển đồ nặng. Rất nhanh, Thu Sinh và Bình An đã không đánh lại ta. Vì đối phó ta, bọn chúng thậm chí còn gọi thêm viện binh đấy!"
Vô Diệm đang nói, trong bóng tối truyền đến tiếng nước, đối diện nhà Vô Diệm là một con suối nhỏ, có người gánh nước tới, nghe tiếng động thì người đến không ít.
"Nguy rồi, chắc chắn lại là bọn chúng!" Vô Diệm lập tức cảnh giác.
Tiểu Thanh cũng chui vào ống tay áo Vô Diệm, vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Mẹ nàng nghẹn lời một chút, sau đó chậm rãi nói: "Thế nhưng... Thế nhưng nữ nhân nên như thế, lấy chồng, hầu hạ người khác, là sứ mệnh cả đời của nữ tử. Ngươi là một nữ tử, chẳng lẽ còn muốn thi lấy công danh hay sao? Chỉ có lấy chồng mới là đại sự cả đời của ngươi. Nếu ngươi không gả ra ngoài, sẽ biến thành trò cười. Nếu hiện tại ngươi không học nữ đức, sau khi cưới sẽ bị nhà chồng ruồng bỏ, trở nên... trở nên giống nương của ngươi!"
Bạch Vô Diệm không nói chuyện, nàng biết đây là chuyện đau lòng của nương. Mặc dù nương không nói cho nàng, nhưng nàng cũng từ lời đồn của người lớn mà biết được một chút. Nương vốn là tiểu thư khuê các của gia đình quyền quý, gả cho một công tử môn đăng hộ đối, nhưng nương trời sinh mạo xấu, vào đêm động phòng, khi vừa mở khăn che đầu, đã làm vị công tử kia sợ hãi.
Công tử lúc ấy muốn từ hôn, nhưng bất đắc dĩ trước thế lực hai nhà, đành phải miễn cưỡng cùng nương động phòng. Sau khi động phòng, nương có thai, công tử liền không đến phòng nương nữa, ngược lại nạp mấy phòng tiểu thiếp trẻ đẹp, mỗi ngày ân ân ái ái với các nàng, khiến nương một mình đau lòng.
Hai người cứ như vậy bằng mặt không bằng lòng qua mấy năm, cho đến sau này trong nhà nương xảy ra biến cố, gia tộc suy bại trong một đêm, công tử mới thở phào một hơi. Hắn rốt cục có thể quang minh chính đại bỏ vợ, đem nương cùng Vô Diệm đuổi ra khỏi nhà.
Nương thân không một xu dính túi, lưu lạc đến trong thôn, tìm một gian nhà hoang tạm bợ để ở. May mắn nơi này có rất nhiều ruộng đồng hoang vu, nương có thể dựa vào trồng trọt mà sống, nàng một mình nuôi nấng Vô Diệm khôn lớn. Không may, nàng phát hiện Vô Diệm sau khi lớn lên càng ngày càng giống nàng, Vô Diệm cũng là một cô gái xấu xí, điều này làm nương lo lắng, sớm đã lo lắng đến chuyện hôn sự của Vô Diệm.
Tướng mạo là không có cách nào thay đổi, nương chỉ có thể dạy Vô Diệm càng nghe lời một chút, trông cậy vào nàng tương lai có thể dùng điều này để lấy lòng phu quân, có điều Vô Diệm trời sinh đã không chịu thuần phục, nương đã vì thế mà rơi không ít nước mắt.
Trầm mặc một hồi, Bạch Vô Diệm phản bác: "Nương, nữ tử trong thiên hạ lấy chồng, không một ai không phải lấy sắc hầu người. Con đã mạo xấu, sau khi lấy chồng nhất định bị người ta khắt khe, soi mói. Sớm biết như thế, tội gì phải đẩy con vào hố lửa?"
Nương giận quá mà cười: "Ý ngươi nói là ngươi không lấy chồng? Được lắm, ta cũng muốn nghe xem, ngươi không lấy chồng, về sau làm sao sống?"
Bạch Vô Diệm hùng hồn nói: "Con chỉ là không lấy chồng, không phải là bị người ta chặt mất tay chân. Con hoàn toàn có thể giống nương cày ruộng nuôi sống bản thân ——"
Vô Diệm bị ngắt lời, nương phát ra tiếng kêu chói tai: "Ngươi im miệng! Ta vất vả nuôi ngươi lớn lên, chính là không muốn để ngươi đi vào vết xe đổ của ta. Ta nói cho ngươi biết, tương lai ta chính là đem những thứ này đốt sạch, cũng không để cho ngươi kế thừa, ngươi đừng mơ tưởng trồng trọt. Ngươi chỉ có con đường lấy chồng mà thôi!"
Bạch Vô Diệm bĩu môi: "Được thôi, vậy thì không cày cấy, dù sao trời đất bao la, luôn có chỗ cho ta."
Thấy Vô Diệm cố chấp không chịu hiểu, mẹ nàng rốt cuộc không nhịn được, bà giơ tay muốn tát Vô Diệm. Trước khi bàn tay bà rơi xuống, Tiểu Thanh bỗng nhiên từ trong ngực Vô Diệm xuất hiện, làm mẹ nàng giật nảy mình.
"A —— Sao lại có rắn ——"
Mẹ nàng thét chói tai bỏ chạy, Tiểu Thanh và Vô Diệm nhìn nhau cười một tiếng.
Khi màn đêm buông xuống, nương ăn xong cơm tối rồi đi ngủ, Vô Diệm một mình nằm trên ghế tre hóng mát. Bởi vì mạo xấu, trong thôn không ai nguyện ý làm bạn với nàng. Thế nhưng nàng hiện tại đã có Tiểu Thanh, Tiểu Thanh chính là bạn của nàng.
Vô Diệm nhớ lại chuyện ban ngày, khẽ nói với Tiểu Thanh:
"Thật ra mẹ ta nói không đúng, Bích Nguyên Tiên Quân không phải là thần tiên vô dụng, ngài ấy là thần tiên hữu dụng nhất! Thế gian đều thích bái tài thần, nhưng tài thần chưa chắc đã hiển linh, còn ta bái Bích Nguyên Tiên Quân, Bích Nguyên Tiên Quân thật sự sẽ phù hộ ta!"
Nói rồi, Vô Diệm kể cho Tiểu Thanh nghe về chuyện nàng gặp phải khi sáu tuổi.
Năm sáu tuổi, nương mang theo nàng tới trong thôn, người ở đây lạ nước lạ cái, các nàng lại xấu xí, không ít lần bị người ta bắt nạt. Các đại nhân xa lánh mẹ, đám trẻ con kia cũng hùa theo, bắt đầu ức hiếp Vô Diệm.
Cầm đầu là hai đứa trẻ tên Thu Sinh và Bình An, hai đứa chúng xấu tính nhất. Bất luận Vô Diệm đi đến đâu, chúng đều dẫn một đám người đến chế giễu Vô Diệm. Nếu Vô Diệm dám cãi lại, chúng sẽ động thủ đánh nàng.
Có một lần, bọn chúng lại đến chế giễu, Vô Diệm hung hăng phản bác vài câu, liền bị bọn chúng đánh đập một trận. Vô Diệm tìm cơ hội bỏ chạy, đám người kia liền đuổi theo. Trong lúc bối rối, Vô Diệm trốn vào một gian miếu hoang. Nơi này đã rách nát từ lâu, tượng thần trên bàn thờ đã chuyển sang màu xám, trong miếu tràn đầy mạng nhện. Vô Diệm đâm đầu chạy vào, trốn xuống phía dưới bàn thờ.
Thu Sinh và đám người rất nhanh đã đuổi tới, bọn chúng nhặt một vài hòn đá, nếu dùng đá hung hăng nện Vô Diệm, chỉ e hôm nay Vô Diệm sẽ phải chết ở đây.
Bọn chúng tìm được nơi Vô Diệm ẩn nấp, ngay khi chuẩn bị động thủ, giữa đất trời vang lên một tiếng sấm rền, toàn thân tượng thần lóe lên kim quang, đánh văng bọn chúng ra ngoài.
Đám nhóc hỗn xược kia sợ hãi, thò đầu ra ngoài cổng chùa nhìn quanh, không dám tiến vào nữa. Do dự một chút, bọn chúng rời đi, Vô Diệm cứ như vậy nhặt về một cái mạng.
"Cho nên, là Bích Nguyên Tiên Quân đã cứu ta. Ngài ấy là ân nhân cứu mạng của ta, ta đương nhiên phải cung phụng ngài ấy. Ngươi nói có đúng không?" Vô Diệm dắt đuôi Tiểu Thanh nói, "Cũng chính từ ngày đó, ta nhận ra ác nhân cũng chỉ là loại bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Nếu ta đủ mạnh mẽ, bọn chúng cũng sẽ sợ ta, thế là ta bắt đầu rèn luyện thân thể, giúp mẹ chuyển đồ nặng. Rất nhanh, Thu Sinh và Bình An đã không đánh lại ta. Vì đối phó ta, bọn chúng thậm chí còn gọi thêm viện binh đấy!"
Vô Diệm đang nói, trong bóng tối truyền đến tiếng nước, đối diện nhà Vô Diệm là một con suối nhỏ, có người gánh nước tới, nghe tiếng động thì người đến không ít.
"Nguy rồi, chắc chắn lại là bọn chúng!" Vô Diệm lập tức cảnh giác.
Tiểu Thanh cũng chui vào ống tay áo Vô Diệm, vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận