Huyền Học Trung Y, Bắt Mạch Đoán Mệnh Livestream

Chương 100

"Linh Đế, ta muốn thức tỉnh sớm năng lực tiếp theo."
Bạch Ngủ muốn giúp Tuần Hinh Vũ báo thù, nhưng hiện tại nàng chỉ có một hạng năng lực mở thiên nhãn, chỉ một hạng này thôi thì còn thiếu rất nhiều, nàng muốn thức tỉnh sớm năng lực tiếp theo.
"Xin chờ một chút ——"
Hệ thống cấp tốc vận hành: "Kiểm tra đo lường thấy túc chủ khởi động sự kiện đặc thù, đã vì ngài kích hoạt trước kỹ năng mới, mời kiểm tra và nhận ——"
Ngón trỏ tay phải của Bạch Ngủ lóe lên linh quang, âm thanh của hệ thống lập tức vang lên:
"Chúc mừng túc chủ thức tỉnh năng lực: Thôi miên. Sau khi giải tỏa kỹ năng này, chỉ cần túc chủ nhìn thẳng vào hai mắt của mục tiêu, búng tay, đối phương sẽ lập tức tiến vào trạng thái thôi miên, nghe theo hết thảy mệnh lệnh của túc chủ."
Nói xong, âm thanh của hệ thống liền biến mất. Bạch Ngủ nhìn xem đầu ngón tay của mình, suy tư một lát. Chỉ một chốc, một kế hoạch báo thù hoàn chỉnh đã xuất hiện trong đầu nàng.
Nàng mặc một chiếc áo khoác màu xám đen, đeo một đôi găng tay mỏng, rón rén xuống lầu, đi ra khỏi Từ Tâm Đường, đón xe đi đến cô nhi viện. Hiện tại đang là ban đêm, bọn nhỏ đều đã ngủ rồi, cô nhi viện chỉ còn một lão sư trực ban.
Lão sư trực ban đang ngủ gật trong văn phòng, nhìn thấy Bạch Ngủ, nàng nhận ra đây chính là vị đại sư xem mệnh ban ngày, vợ chồng Lý Mặc rất coi trọng Bạch Ngủ, nàng cũng không dám thất lễ, lập tức giữ vững tinh thần ứng đối Bạch Ngủ.
"Bạch đại sư, sao muộn như vậy còn tới?" Nàng cười chào hỏi Bạch Ngủ.
Bạch Ngủ ra vẻ xin lỗi nói: "Ban ngày hôm nay viện trưởng các ngươi ngất xỉu, ta sau khi trở về trong lòng rất bất an, cho nên nghĩ đến hỏi thăm tình huống của viện trưởng, nàng sẽ không phải là vì nhìn thấy ta mới ngất xỉu chứ?"
Bạch Ngủ biết rõ còn cố hỏi, lão sư trực ban vội vàng hòa giải: "Nhìn ngài nói kìa, làm sao có thể! Ngài và Phùng viện trưởng vốn không quen biết, nàng làm sao có thể nhìn ngài một cái liền ngất xỉu đâu? Ngài cứ an tâm đi, việc này không liên quan gì đến ngài!"
Bạch Ngủ truy vấn: "Vậy Phùng viện trưởng rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà ngất xỉu vậy? Ngươi càng không nói, trong lòng ta càng bất an, dứt khoát như vậy đi, Phùng viện trưởng đang ở bệnh viện nào? Ta mua giỏ trái cây đến thăm nàng một chút!"
"Ai u, đừng đi!" Lão sư trực ban lập tức ngăn cản, thấy Bạch Ngủ không buông tha như vậy, nàng đành phải nói ra tình hình thực tế, "Bạch đại sư, nói thật với ngài, ta là người mới đến gần đây, tình huống cụ thể ta cũng không rõ lắm, bất quá ta có nghe đồng nghiệp nói chuyện phiếm, có đề cập đến nguyên nhân Phùng viện trưởng ngất xỉu."
"Các nàng nói ngài dáng dấp rất giống một học sinh trước kia ở đây, nữ hài kia lập tức sẽ tròn mười tám tuổi, sắp rời khỏi cô nhi viện, bất quá không biết vì nguyên nhân gì, đột nhiên gặp chuyện ngoài ý muốn qua đời, tang sự của nàng là do viện trưởng chúng ta làm đó. Hôm nay ngài đến, Phùng viện trưởng vừa nhìn thấy ngài, còn tưởng rằng ban ngày gặp quỷ! Thế là liền ngất đi."
"Phùng viện trưởng bây giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, người vừa mới tỉnh lại không lâu, bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi thật tốt, ngài mà đi thăm nàng, nàng lại bị kinh hãi thì càng nghiêm trọng hơn, ngài tuyệt đối đừng đi, ngài về nhà đi, việc này không liên quan đến ngài!"
Lão sư trực ban nói xong, vốn cho rằng Bạch Ngủ sẽ rời đi, không ngờ Bạch Ngủ đi đến trước mặt nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, búng tay một cái, nàng trong nháy mắt liền mất đi ý thức.
"Ngủ đi, ngủ đi, có một giấc mộng đẹp đi, buổi tối hôm nay ngươi chưa từng gặp qua bất kỳ ai."
Bạch Ngủ nhẹ giọng nói bên tai nàng, lão sư trực ban như bị điều khiển như con rối, loạng choạng đi đến trước bàn làm việc, cúi người nằm sấp xuống ngủ thiếp đi.
Sau khi nàng ngủ, Bạch Ngủ mở máy tính làm việc trên bàn, tiến vào hệ thống nội bộ của cô nhi viện, dần dần mở ra công việc trong nhóm, xem thông báo trong nhóm, biết được bệnh viện mà Phùng viện trưởng đang nằm.
Sau khi có được thông tin mình muốn, Bạch Ngủ đóng máy tính, rời khỏi văn phòng. Hành động lần này nàng toàn bộ đều mang theo găng tay, không để lại bất kỳ dấu vân tay nào, đồng thời nàng cũng đã chú ý trước đó, hệ thống giám sát của cô nhi viện đã hỏng từ lâu, chỉ là vật bài trí mà thôi.
Khóe môi Bạch Ngủ lộ ra một tia cười yếu ớt, nàng quấn chặt lấy áo khoác trên người, nhanh chân rời khỏi cô nhi viện.
Sau khi màn đêm buông xuống, toàn bộ trấn Thanh Thủy đều an tĩnh lại, chỉ có một nơi vẫn còn huyên náo, đó chính là con phố cỏ thơm của trấn Thanh Thủy, trên con đường này tất cả đều là quán ăn đêm, vừa bước vào liền có thể nghe thấy những khúc nhạc DJ ồn ào.
Trong một quán KTV tên là "Hoa Thược Dược", mấy người đàn ông đang vây quanh một người phụ nữ ăn mặc diễm lệ, ép nàng uống rượu. Người phụ nữ bị chuốc rượu đến mức thần chí không rõ, vô lực ngồi liệt trên ghế sô pha. Đang lúc đám đàn ông chuẩn bị ra tay, người phụ nữ bỗng nhiên bắt đầu run rẩy toàn thân, nôn mửa liên tục, nôn khắp cả phòng bao. Mấy người đàn ông ghét bỏ đẩy nàng ra, bảo nàng ra ngoài mà nôn.
Người phụ nữ say khướt đi đến cửa KTV, ngồi xổm trên mặt đất, luồn ngón tay vào trong cổ họng, khều khều, sau đó thuần thục nôn mửa. Nôn xong, ánh mắt của nàng lập tức tỉnh táo không ít, hoàn toàn khác hẳn so với vừa rồi, hiển nhiên, việc say rượu vừa rồi là nàng giả vờ, chẳng qua là để không bị mấy gã đàn ông đầu heo kia chiếm tiện nghi mà thôi. Làm một nữ tiếp rượu ở quán ăn đêm, nàng đã quá quen thuộc với việc này.
Nàng nhớ lại mấy gã khách nam vừa rồi, cười khẩy, đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu. Nàng lừa mấy gã đàn ông kia mua nhiều rượu như vậy, bọn chúng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng, nàng chỉ có thời gian hút xong điếu thuốc này.
Trong làn khói chợt đậm chợt nhạt, một bóng người màu xám đen tiến lại gần nàng. Người phụ nữ đang ngồi xổm trên đất không để ý, nhích sang một bên, trong lòng âm thầm mỉa mai, chưa từng thấy ai đến quán ăn đêm mà ăn mặc quê mùa như vậy.
Bóng người màu xám đen đá một cái nắp chai bia trên đất, đá trúng chân người phụ nữ. Người phụ nữ chú ý tới hành động khiêu khích này, ngẩng đầu lên nhìn bóng người kia.
Bóng người cũng chú ý tới ánh mắt của nàng, tháo mũ xuống, lộ ra gương mặt của mình.
Nhìn thấy gương mặt này trong nháy mắt, người phụ nữ có chút thất thần, điếu thuốc đang kẹp giữa ngón tay rơi xuống, rơi trúng chân nàng, làm nàng bị bỏng một chút.
"Ài nha!" Người phụ nữ theo bản năng kêu lên một tiếng, hất văng nửa điếu thuốc trên chân, lại lần nữa đưa mắt nhìn người tới.
Bờ môi của người phụ nữ động đậy mấy lần, suy nghĩ kỹ một hồi mới nói ra cái tên đó: "... Tuần... Tuần Hinh Vũ?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận