Hồng Lâu: Mạnh Nhất Cẩm Y Vệ, Ta Một Tay Che Trời!

Chương 123: còn không thể nhiều hưởng thụ, nữ tử đỏ mặt thắng qua hết thảy

**Chương 123: Chưa kịp hưởng thụ, nữ tử mặt đỏ hơn tất thảy**
Ngày mai là năm mới, dứt khoát không xử lý tiệc mừng thăng quan nữa, người một nhà vào ở nhà mới.
Phòng lớn rộng rãi sáng sủa, treo cao tấm biển ngự tứ, bốn chữ lớn "công trung thể quốc" đặc biệt bắt mắt.
Đông Viện là nơi Triệu Di Nương ở, mọi người xách lễ đến chúc mừng. Lâm Đại Ngọc tay nâng một rổ hoa, đều là do nàng tự tay ngắt, có mai vàng, chuông gió, mộc hương tuyết lan, sơn hoa trà..., cánh hoa tươi thắm, mùi thơm bay khắp nơi.
"Chúc Hoàn Ca Nhi hoạn lộ rực rỡ như sắc màu."
Lâm Đại Ngọc chân mày cong cong, đưa rổ hoa tới.
"Tốt, tốt, tốt!" Triệu Di Nương vui mừng không ngậm được miệng, lời nói này của Đại Ngọc rất hợp ý bà.
"Con tự mình đưa cho Hoàn Nhi đi, Thải Vân, mau dẫn Đại Ngọc nha đầu qua đó."
Tây viện trang trí hoa lệ, lầu các đình viện không thiếu thứ gì, vòng qua mấy đạo cửa thuỳ hoa, mới đi vào một toà lầu các.
"Gia."
Thải Vân đẩy cửa vào.
"Hoàn Ca Nhi, tặng cho ngươi."
Lâm Đại Ngọc khoác áo choàng màu đỏ nhạt, bên trong là một kiện áo dê màu hổ phách, chân mang đôi giày da dê nhỏ.
"Có lòng." Giả Hoàn nhận lấy lẵng hoa, nhìn gương mặt tái nhợt không huyết sắc của nàng, sắp đến mùa đông, thể chất Lâm Đại Ngọc càng kém, trạng thái ốm đau bệnh tật thiếu tinh thần.
Hắn xem thường:
"Tối nay, ta dẫn ngươi đi chữa bệnh."
Lâm Đại Ngọc đôi mắt sáng ngời, kinh ngạc nhìn hắn.
"Hoàn Tam Gia, thật sao?" Tử Quyên, Tuyết Nhạn vui mừng quá đỗi, các nàng không thể tin được, cô nương từ nhỏ đã mời khắp danh y nhưng không chữa được, mỗi khi đến mùa đông khắc nghiệt đều ho khan, thể cốt ngày càng yếu.
Giả Hoàn gật đầu: "Nhất định có thể khỏi hẳn."
Lâm Đại Ngọc cúi thấp vầng trán, hốc mắt dần dần phiếm hồng.
Thấy nàng rơi lệ, Giả Hoàn trêu ghẹo nói: "Chờ chữa khỏi, tuỳ tiện khóc thế nào cũng được."
"Lại cười ta." Lâm Đại Ngọc quay mặt đi, qua hồi lâu, quay đầu lại nghiêm túc nhìn Giả Hoàn:
"Hoàn Ca Nhi, cảm ơn ngươi."
Tử Quyên, Tuyết Nhạn cũng mặt mày tràn đầy cảm kích, Hoàn Tam Gia cho cô nương báo thù g·iết cha, lại còn chữa bệnh cho cô nương, ân tình này không biết báo đáp thế nào.
Sau khi các nàng rời đi, Bình Nhi xinh đẹp tới.
"Thiếu nãi nãi nói, muốn cùng Hoàn Ca Nhi đối chiếu sổ sách." Nàng nói khẽ.
"Tẩu tử ở đâu?"
"Hậu viện."
Bình Nhi nói xong liền nhanh chân đi.
Góc tường hậu viện, Vương Hi Phượng đầu đầy châu trâm, một thân màu đỏ nhạt ung dung cao quý, áo lông chồn nước Tống Cẩm, khuôn mặt trang điểm nhẹ đã xinh đẹp không gì sánh được, tay cầm một quyển sổ sách.
"Tẩu tử, bên ngoài lạnh, đi theo ta."
Giả Hoàn đi tới trước mặt.
Vương Hi Phượng đôi mắt phượng liếc nhìn nơi khác, bước đi nhỏ nhẹ ưu nhã, quay đầu mắng:
"Ta thay ngươi quản lý sản nghiệp, dù sao cũng phải để ngươi xem qua, ngươi đừng nghĩ lung tung, nếu không cẩn thận ta đánh cho một trận!"
Hai người một trước một sau, đi vào phòng nhỏ chật hẹp, Giả Hoàn che chắn kỹ chốt cửa.
"Đây." Vương Hi Phượng đưa tay đưa sổ sách tới.
Giả Hoàn lại nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi non mềm của nàng, ghé vào tai nàng nói nhỏ vài tiếng.
Vương Hi Phượng cơ hồ trong nháy mắt sắc mặt nóng bừng, cầm sổ sách đập vào cánh tay hắn, thấp giọng mắng:
"Học đâu ra thủ đoạn bẩn thỉu thấp hèn, Hoàn huynh đệ, ngươi coi ta là ai? Ngươi còn kính trọng tẩu tử này không? Ngươi còn nói lời không biết xấu hổ, ta mà còn bước chân vào tòa nhà này, ta không mang họ Vương!"
Giả Hoàn ôm chặt eo nàng, cảm thụ được thân thể nở nang, cùng mùi thơm quanh quẩn nơi chóp mũi, hắn ôn thanh nói:
"Từ khi tẩu tử cho ta tám trăm lượng bạc, ta đã thề phải bảo vệ tẩu tử một đời chu toàn, để tẩu tử hưởng hết vinh hoa phú quý."
"Ta làm việc cực nhọc, mỗi ngày bôn ba, may có tẩu tử giúp đỡ quản lý gia nghiệp......"
"Im miệng!" Vương Hi Phượng trừng mắt liếc hắn một cái:
"Ngươi đừng dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành ta, thủ đoạn bẩn thỉu hạ lưu, tuyệt đối không được!"
Giả Hoàn cúi đầu thở dài nói:
"Một năm này rất viên mãn, nhưng vẫn còn lưu lại tiếc nuối."
Đáy mắt Vương Hi Phượng có mấy phần mất tự nhiên, nghĩ đến việc Hoàn huynh đệ đối với nàng đủ kiểu quan tâm, thái độ của nàng liền mềm nhũn ra, níu lấy thịt bên hông Giả Hoàn, xấu hổ nói:
"Chỉ một lần thôi đấy."
Ban đêm, kinh thành đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi là âm thanh pháo và chuông cổ.
Một cỗ xe ngựa hoa lệ lái vào con hẻm nhỏ của Yên Vũ lâu.
Giả Hoàn mang theo Lâm Đại Ngọc đi vào lầu gỗ hẹp.
"Chúc mừng Giả Thiên Hộ."
Lão nhân còng lưng cung kính ôm quyền.
Giả Hoàn nhìn về phía hắn, cười nói:
"Còn nhớ rõ lần đầu tiên tới Yên Vũ lâu, ngươi nói địa vị ta quá thấp, nhất định phải theo quy củ làm việc, trừ phi là Cẩm Y Vệ Thiên Hộ hạ mình giáng lâm."
Lão nhân còng lưng hơi xấu hổ, cả thiên hạ không ai ngờ được, một người trẻ tuổi có thể quật khởi nhanh như vậy.
"Chỉ đùa một chút." Giả Hoàn ôm quyền đáp lễ, tuy nói mỗi lần đều là trao đổi lợi ích, nhưng Yên Vũ lâu đã cung cấp quá nhiều tiện lợi cho hắn bằng mạng lưới tình báo giang hồ.
Lâm Đại Ngọc đi theo phía sau, tò mò đánh giá lầu các.
"Mua thuốc cao." Giả Hoàn nói thẳng mục đích.
"Mời." Lão nhân còng lưng dẫn đường.
Đến mật thất, hắn tìm tới một thiếu phụ trang nhã cao quý.
"Cô nương, đưa cổ tay ra." Thiếu phụ cười khẽ.
Lâm Đại Ngọc làm theo.
Thiếu phụ bắt mạch, chốc lát sau, mày liễu nhíu lại, nói thật:
"Sinh ra đã mắc bệnh tim, ngày thường ưu sầu quá độ làm bệnh tình thêm nặng, lại không kịp thời trị liệu, sợ không sống quá hai năm nữa."
Sắc mặt Lâm Đại Ngọc trắng bệch.
"Chữa khỏi có thù lao!" Giả Hoàn tăng thêm ngữ điệu.
Thiếu phụ khẽ gật đầu, khóe miệng mỉm cười:
"Ta trước cho cô nương dưỡng tâm hoàn, tối nay dùng bồ câu đưa tin đến Dược Vương Cốc, nhiều nhất ba ngày sẽ đưa thuốc tới, sau khi dùng thuốc chắc chắn khỏi hẳn."
Giả Hoàn gật đầu:
"Đa tạ!"
Dược Vương Cốc là thế lực thần bí nhất, bên trong có rất nhiều danh y tuyệt thế.
"Có thể hoàn toàn chữa khỏi không?" Lâm Đại Ngọc vui mừng, trong mắt tràn đầy vẻ chờ đợi.
Thiếu phụ trang nhã khẳng định:
"Cam đoan cô nương sẽ không còn ho khan, cũng không còn bị đau tim giày vò."
Nói xong, nàng đi lấy dưỡng tâm hoàn.
Lâm Đại Ngọc lúm đồng tiền như hoa.
Nhìn bộ dáng vui vẻ tươi đẹp của nàng, lão nhân còng lưng tranh thủ đề nghị:
"Giả đại nhân, tiết kinh trập sắp tới đại hội võ lâm......"
"Đến lúc đó rồi nói." Giả Hoàn lên tiếng cắt ngang.
Lão nhân còng lưng nói:
"Lần đại hội võ lâm này, sợ có rất nhiều biến cố, cần Giả đại nhân tọa trấn, thể hiện rõ phong thái của thế hệ trẻ Trung Nguyên."
Giả Hoàn không đáp ứng.
Tám đầu mãng văn mới có thể thăng chức trấn phủ sứ, sang năm chắc chắn cần phải chăm chỉ, nếu không có lợi ích, hắn sẽ không vì hư danh mà lãng phí thời gian.
Thiếu phụ trang nhã đưa tới hồ lô thuốc, "Một ngày ba viên."
"Năm mới như ý, cáo từ."
Giả Hoàn mang theo Đại Ngọc rời đi.
Trở lại trong xe ngựa, Lâm Đại Ngọc cúi đầu không biết suy nghĩ gì.
"Chữa khỏi bệnh rồi, sau này đừng phiền muộn."
"Ân."
Lâm Đại Ngọc muốn nói lại thôi, khuôn mặt trắng nõn mịn màng đột nhiên đỏ bừng, ngón tay co duỗi, nội tâm có chút xoắn xuýt, tiếng như muỗi kêu nói:
"Hoàn Ca Nhi, ngươi đối với ta tốt như vậy."
"Chỉ là chuyện nhỏ." Giả Hoàn nói.
"Ngươi...... Ngươi nhắm mắt lại." Lâm Đại Ngọc lấy dũng khí, thanh âm khẽ run.
Giả Hoàn tựa ở buồng xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Lâm Đại Ngọc khẩn trương đến tim đập nhanh, nghĩ đến việc Hoàn Ca Nhi cõng nàng leo núi, nghĩ đến việc Hoàn Ca Nhi lặng lẽ thay nàng báo thù g·iết cha, lại nghĩ tới việc Hoàn Nhi chữa bệnh cho nàng, nàng không còn cách nào ngăn chặn cảm xúc, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Giả Hoàn.
Nàng chung quy vẫn còn ngại ngùng, chỉ dựa vào vai một động tác, sớm đã đỏ mặt đến rỉ máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận