Hệ Thống Bức Ta Làm Đầu Bếp [mỹ Thực]
Hệ Thống Bức Ta Làm Đầu Bếp [mỹ Thực] - Chương 33: 33: Tin tưởng TA, bởi vì TA cũng là trà xanh (1) (length: 7608)
Quý Thanh Chi làm Trần Hân Vũ sửng sốt, trong ấn tượng của nàng, tính tình Quý Thanh Chi vẫn luôn rất mềm mỏng, nếu không thì Nghiêm Tư cũng sẽ không mỗi lần đem những điều tiếng khác đổ lên người nàng, những lời này hôm nay, nàng cho là nàng đã đáp ứng mình, nàng cảm thấy thuận lợi đồng thời lại cảm thấy không ngoài ý muốn, dù sao Quý Thanh Chi chính là tính tình như vậy, nếu không nàng cũng sẽ không đến nhận lời mời, cho nên giờ nghe được những lời này của nàng, nàng nhất thời có chút chưa hoàn hồn lại, nàng dừng lại nửa phút mới nói: "Quý Thanh Chi, rõ ràng chúng ta đã nói xong, như ngươi vậy thật quá đáng."
"Không phải, Trần Hân Vũ, ta lúc nào nói xong với ngươi, chẳng lẽ ta nói không phải là trở về chờ thông báo sao?" Quý Thanh Chi cảm thấy có chút buồn cười, nàng sao vẫn cứ trước sau như một xuẩn ngốc.
"Để ta trở về chờ thông báo chẳng phải là đã đáp ứng ta rồi sao?" Trần Hân Vũ tiếp tục ngoan cố cãi lý.
"Trần Hân Vũ, ta cảm thấy so với tìm việc làm, việc ngươi nên làm bây giờ là đi tìm lớp học đọc hiểu." Quý Thanh Chi nói xong trực tiếp cúp điện thoại, lười tranh cãi với nàng nữa. Thật ra thì, nàng thật sự không hiểu, Trần Hân Vũ rốt cuộc nghĩ gì, cảm thấy nàng đến thì mình sẽ dùng nàng chắc?
Điện thoại truyền đến tiếng tút tút tút nhắc nhở người đối diện đã cúp máy, Trần Hân Vũ không thể tin nhìn điện thoại của mình, Quý Thanh Chi dám cúp điện thoại của mình, nàng không sợ mình ra ngoài vạch trần sao? Dù sao thân phận trợ lý rất mẫn cảm.
Nghĩ tới đây, nàng lại nhắn cho Quý Thanh Chi một tin 【 Thanh Chi tỷ, nể tình chúng ta cộng sự lâu như vậy, cho ta thêm một cơ hội nữa đi? Ngươi bây giờ nổi tiếng như vậy, ngươi không muốn người ghét ngươi nghe được điều gì từ miệng ta đâu? 】. Nhìn thấy tin nhắn này, Quý Thanh Chi lắc đầu cười cười, nàng quá làm mình thất vọng rồi, nhịn lâu như vậy mà dĩ nhiên chỉ còn chiêu uy h·i·ế·p mình, nàng lười trả lời, ném luôn điện thoại chuẩn bị đi ngủ, trước khi ngủ còn đang nghĩ nên trồng loại rau gì để bổ sung cho vườn rau xanh đây?
*
Khương Uy và những người trong bộ môn của anh mỗi tháng đều sẽ liên hoan một lần, lần này là lần vui vẻ nhất từ trước tới nay, đặc biệt là La Khôn, lúc lên xe tay hắn vẫn còn r·u·n rẩy, hắn đã nhận được T O ký của Quý Thanh Chi, hắn liếc nhìn tay mình đang đặt trên vô lăng, sau đó dứt khoát đổi chỗ với đồng nghiệp không u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u: "Lão Dương, anh lái đi, tôi cần bình tĩnh lại."
"Được." Lão Dương lưu loát đổi chỗ với hắn, sau đó xe bình ổn lăn bánh, đổi ra ghế sau La Khôn đem T O ký vừa cầm được gửi vào trong nhóm, tiện thể gửi tấm hình này cho Đại Nhãn t·ử, sau đó viết kèm theo: Từ hôm nay trở đi, ca Cánh Gà đã là quá khứ, xin gọi tôi là ca Kí Tên.
Đêm mưa đẹp nhất: Không, ngươi mãi mãi vẫn là gà t·r·ố·ng cánh ca / mỉm cười /.
Oa ha ha ha oa: Cái kí tên này có vẻ hơi giả, gửi tới đây ta giúp ngươi biện chứng xem sao?
Đến chỗ của ta: Không phải ca Cánh Gà, hôm nay không có t·h·ị·t muối à? Còn muốn chờ ngươi x·á·c định và đ·á·n·h giá đấy.
La Khôn hồi phục câu này: t·h·ị·t muối không đặt trước được, nên không mua được, đợi cuối tuần ta đi xếp hàng.
Hắn hồi phục rất nhanh lại bị chặn lại, phía dưới một loạt bình luận đều đòi đấm hắn, ngay từ đầu mọi người trả lời đều thật lòng chờ hắn x·á·c định và đ·á·n·h giá, sau đó phần lớn đều đến hóng hớt, dù sao dân m·ạ·n·g thích nhất là tham gia náo nhiệt.
Đến khi hắn cất điện thoại mới p·h·át hiện người bên cạnh đã ngủ th·i·ế·p đi, hắn vỗ vai anh ta: "Lương Nguyên x·u·y·ê·n, dậy đi."
"Cái đùi gà cuối cùng, đừng giành của tao." Người bị đ·á·n·h thức nói mê sảng, hai tay đẩy hắn ra, La Khôn có chút im lặng: "Không phải, chuyện này đến mức vào mộng rồi à?"
Chậm rãi tỉnh táo lại, Lương Nguyên x·u·y·ê·n mặt đầy áy náy: "Xin lỗi, Khôn ca."
"Không sao, mơ thấy món gì ngon?" La Khôn trêu ghẹo nói.
"Gà kho, hôm nay ta chỉ ăn có hai cái." Lương Nguyên x·u·y·ê·n giọng điệu có chút ai oán.
Lúc đầu mọi người còn đang tiếc vì không có món kho, không ngờ chân gà kho lại lên ngôi, bọn họ mới p·h·át hiện, ăn chân gà không hề thua kém chân gà trong món kho, thậm chí còn mềm và ngon hơn. Lương Nguyên x·u·y·ê·n vốn tính chậm chạp, ăn gì cũng luôn chậm rì, nên anh chỉ ăn được có hai cái, u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u vào anh liền mệt rã rời, không ngờ nằm mơ lại mơ thấy mình hóa sói đói giành chân gà với bọn họ.
"Ha ha ha, ta đã bảo ngươi quá hiền rồi, sớm muộn gì cũng thiệt, bây giờ biết rồi chứ?" Lão Dương lái xe phía trước cười ha ha.
"Ta tưởng chuyện này chỉ xảy ra ở ký túc xá thời sinh viên." Lương Nguyên x·u·y·ê·n vừa nói vừa lắc đầu, thầm quyết định từ nay về sau mình phải nhanh tay hơn mới được.
"Coi như là học hỏi kinh nghiệm, lần sau liên hoan có lẽ vẫn đến chỗ này." Trước đây họ liên hoan lần nào cũng đổi một chỗ chưa từng đến, nhưng lão Dương đoán chừng lần sau chắc sẽ không đổi, vì lần này ai cũng hài lòng.
"Đúng rồi, Khôn ca, sáng mai anh định đi xếp hàng mua t·h·ị·t muối à?" Lương Nguyên x·u·y·ê·n hỏi.
"Đúng vậy, nói trước nhé, mỗi người chỉ được mua hai hũ thôi, không được chia đều cho cậu một hũ đâu." La Khôn đã sớm đề phòng nói.
Lương Nguyên x·u·y·ê·n vừa đi vừa xoắn xuýt giữa việc ngủ nướng và t·h·ị·t muối, cuối cùng quyết định: "Vậy chúng ta cùng nhau đi xếp hàng đi."
"Được, vậy thì sáng mai bảy giờ xuất p·h·át." La Khôn nói rồi chỉnh đồng hồ báo thức trên điện thoại.
"Không phải nói mười giờ mới bắt đầu xếp hàng sao?" Lương Nguyên x·u·y·ê·n cố ý liếc nhìn thông báo trước cửa Quý quán cơm.
"Đến tận mười giờ thì đời này cậu đừng hòng mua được." La Khôn đã lướt được mấy bài đăng than thở về việc xếp hàng, ai cũng cảm thấy mình đi đủ sớm rồi, nhưng luôn p·h·át hiện có người còn đi sớm hơn nữa.
"Được thôi." Lương Nguyên x·u·y·ê·n rụt cổ lại, không hiểu vì sao t·h·ị·t muối được hoan nghênh như vậy mà lại không sản xuất hàng loạt.
"Sản xuất hàng loạt thì hương vị chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, cứ như vậy cũng tốt." La Khôn cảm thấy như vậy không có gì không tốt cả.
"Ừm." Lương Nguyên x·u·y·ê·n giọng điệu có chút bất đắc dĩ.
*
Liên tục hai ngày ngâm mình trong bồn tắm bằng nước giếng, Quý Thanh Chi cảm thấy cả người mình như trở nên nhẹ nhàng hơn, nàng không khỏi suy đoán, chẳng lẽ nước này có tác dụng tẩy kinh phạt tủy? Nghĩ đến đây, Quý Thanh Chi bật cười. Sau đó nàng đi thẳng ra hậu viện, dù đã đầu xuân, nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn còn thấp, không biết gà con với vịt con có bị lạnh không.
Nàng còn chưa đi đến gần, đã nghe thấy tiếng của bọn chúng, dường như đang thúc giục nàng nhanh lên cho ăn, vốn định giao việc này cho dì Lưu, nhưng giờ nghe thấy tiếng kêu của bọn chúng, Quý Thanh Chi không kìm được bước nhanh hơn, hôm qua thức ăn và rau xanh cho ăn đều bị bọn chúng ăn sạch, ngay cả nước trong chậu cũng uống không còn một giọt.
"Các ngươi đúng là biết hàng." Quý Thanh Chi khẽ cười một tiếng, không quên hôm nay phải đi đặt mua máng ăn và chậu nước cho chúng.
Từ hôm nay trở đi, mười giờ cửa hàng mới mở cửa, nên nàng cũng không vội vàng như vậy.
Nhờ có nước giếng tưới vào, dù là hành lá hay rau cải trắng, tốc độ sinh trưởng đều rất nhanh, nàng đang do dự có nên bọc rau cải trắng lại không thì hệ th·ố·n·g lại thông báo nhiệm vụ: "Trồng ớt chuông xanh, cà tím, cà chua, thưởng sáu ngàn điểm tích lũy."
"Không phải, Trần Hân Vũ, ta lúc nào nói xong với ngươi, chẳng lẽ ta nói không phải là trở về chờ thông báo sao?" Quý Thanh Chi cảm thấy có chút buồn cười, nàng sao vẫn cứ trước sau như một xuẩn ngốc.
"Để ta trở về chờ thông báo chẳng phải là đã đáp ứng ta rồi sao?" Trần Hân Vũ tiếp tục ngoan cố cãi lý.
"Trần Hân Vũ, ta cảm thấy so với tìm việc làm, việc ngươi nên làm bây giờ là đi tìm lớp học đọc hiểu." Quý Thanh Chi nói xong trực tiếp cúp điện thoại, lười tranh cãi với nàng nữa. Thật ra thì, nàng thật sự không hiểu, Trần Hân Vũ rốt cuộc nghĩ gì, cảm thấy nàng đến thì mình sẽ dùng nàng chắc?
Điện thoại truyền đến tiếng tút tút tút nhắc nhở người đối diện đã cúp máy, Trần Hân Vũ không thể tin nhìn điện thoại của mình, Quý Thanh Chi dám cúp điện thoại của mình, nàng không sợ mình ra ngoài vạch trần sao? Dù sao thân phận trợ lý rất mẫn cảm.
Nghĩ tới đây, nàng lại nhắn cho Quý Thanh Chi một tin 【 Thanh Chi tỷ, nể tình chúng ta cộng sự lâu như vậy, cho ta thêm một cơ hội nữa đi? Ngươi bây giờ nổi tiếng như vậy, ngươi không muốn người ghét ngươi nghe được điều gì từ miệng ta đâu? 】. Nhìn thấy tin nhắn này, Quý Thanh Chi lắc đầu cười cười, nàng quá làm mình thất vọng rồi, nhịn lâu như vậy mà dĩ nhiên chỉ còn chiêu uy h·i·ế·p mình, nàng lười trả lời, ném luôn điện thoại chuẩn bị đi ngủ, trước khi ngủ còn đang nghĩ nên trồng loại rau gì để bổ sung cho vườn rau xanh đây?
*
Khương Uy và những người trong bộ môn của anh mỗi tháng đều sẽ liên hoan một lần, lần này là lần vui vẻ nhất từ trước tới nay, đặc biệt là La Khôn, lúc lên xe tay hắn vẫn còn r·u·n rẩy, hắn đã nhận được T O ký của Quý Thanh Chi, hắn liếc nhìn tay mình đang đặt trên vô lăng, sau đó dứt khoát đổi chỗ với đồng nghiệp không u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u: "Lão Dương, anh lái đi, tôi cần bình tĩnh lại."
"Được." Lão Dương lưu loát đổi chỗ với hắn, sau đó xe bình ổn lăn bánh, đổi ra ghế sau La Khôn đem T O ký vừa cầm được gửi vào trong nhóm, tiện thể gửi tấm hình này cho Đại Nhãn t·ử, sau đó viết kèm theo: Từ hôm nay trở đi, ca Cánh Gà đã là quá khứ, xin gọi tôi là ca Kí Tên.
Đêm mưa đẹp nhất: Không, ngươi mãi mãi vẫn là gà t·r·ố·ng cánh ca / mỉm cười /.
Oa ha ha ha oa: Cái kí tên này có vẻ hơi giả, gửi tới đây ta giúp ngươi biện chứng xem sao?
Đến chỗ của ta: Không phải ca Cánh Gà, hôm nay không có t·h·ị·t muối à? Còn muốn chờ ngươi x·á·c định và đ·á·n·h giá đấy.
La Khôn hồi phục câu này: t·h·ị·t muối không đặt trước được, nên không mua được, đợi cuối tuần ta đi xếp hàng.
Hắn hồi phục rất nhanh lại bị chặn lại, phía dưới một loạt bình luận đều đòi đấm hắn, ngay từ đầu mọi người trả lời đều thật lòng chờ hắn x·á·c định và đ·á·n·h giá, sau đó phần lớn đều đến hóng hớt, dù sao dân m·ạ·n·g thích nhất là tham gia náo nhiệt.
Đến khi hắn cất điện thoại mới p·h·át hiện người bên cạnh đã ngủ th·i·ế·p đi, hắn vỗ vai anh ta: "Lương Nguyên x·u·y·ê·n, dậy đi."
"Cái đùi gà cuối cùng, đừng giành của tao." Người bị đ·á·n·h thức nói mê sảng, hai tay đẩy hắn ra, La Khôn có chút im lặng: "Không phải, chuyện này đến mức vào mộng rồi à?"
Chậm rãi tỉnh táo lại, Lương Nguyên x·u·y·ê·n mặt đầy áy náy: "Xin lỗi, Khôn ca."
"Không sao, mơ thấy món gì ngon?" La Khôn trêu ghẹo nói.
"Gà kho, hôm nay ta chỉ ăn có hai cái." Lương Nguyên x·u·y·ê·n giọng điệu có chút ai oán.
Lúc đầu mọi người còn đang tiếc vì không có món kho, không ngờ chân gà kho lại lên ngôi, bọn họ mới p·h·át hiện, ăn chân gà không hề thua kém chân gà trong món kho, thậm chí còn mềm và ngon hơn. Lương Nguyên x·u·y·ê·n vốn tính chậm chạp, ăn gì cũng luôn chậm rì, nên anh chỉ ăn được có hai cái, u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u vào anh liền mệt rã rời, không ngờ nằm mơ lại mơ thấy mình hóa sói đói giành chân gà với bọn họ.
"Ha ha ha, ta đã bảo ngươi quá hiền rồi, sớm muộn gì cũng thiệt, bây giờ biết rồi chứ?" Lão Dương lái xe phía trước cười ha ha.
"Ta tưởng chuyện này chỉ xảy ra ở ký túc xá thời sinh viên." Lương Nguyên x·u·y·ê·n vừa nói vừa lắc đầu, thầm quyết định từ nay về sau mình phải nhanh tay hơn mới được.
"Coi như là học hỏi kinh nghiệm, lần sau liên hoan có lẽ vẫn đến chỗ này." Trước đây họ liên hoan lần nào cũng đổi một chỗ chưa từng đến, nhưng lão Dương đoán chừng lần sau chắc sẽ không đổi, vì lần này ai cũng hài lòng.
"Đúng rồi, Khôn ca, sáng mai anh định đi xếp hàng mua t·h·ị·t muối à?" Lương Nguyên x·u·y·ê·n hỏi.
"Đúng vậy, nói trước nhé, mỗi người chỉ được mua hai hũ thôi, không được chia đều cho cậu một hũ đâu." La Khôn đã sớm đề phòng nói.
Lương Nguyên x·u·y·ê·n vừa đi vừa xoắn xuýt giữa việc ngủ nướng và t·h·ị·t muối, cuối cùng quyết định: "Vậy chúng ta cùng nhau đi xếp hàng đi."
"Được, vậy thì sáng mai bảy giờ xuất p·h·át." La Khôn nói rồi chỉnh đồng hồ báo thức trên điện thoại.
"Không phải nói mười giờ mới bắt đầu xếp hàng sao?" Lương Nguyên x·u·y·ê·n cố ý liếc nhìn thông báo trước cửa Quý quán cơm.
"Đến tận mười giờ thì đời này cậu đừng hòng mua được." La Khôn đã lướt được mấy bài đăng than thở về việc xếp hàng, ai cũng cảm thấy mình đi đủ sớm rồi, nhưng luôn p·h·át hiện có người còn đi sớm hơn nữa.
"Được thôi." Lương Nguyên x·u·y·ê·n rụt cổ lại, không hiểu vì sao t·h·ị·t muối được hoan nghênh như vậy mà lại không sản xuất hàng loạt.
"Sản xuất hàng loạt thì hương vị chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, cứ như vậy cũng tốt." La Khôn cảm thấy như vậy không có gì không tốt cả.
"Ừm." Lương Nguyên x·u·y·ê·n giọng điệu có chút bất đắc dĩ.
*
Liên tục hai ngày ngâm mình trong bồn tắm bằng nước giếng, Quý Thanh Chi cảm thấy cả người mình như trở nên nhẹ nhàng hơn, nàng không khỏi suy đoán, chẳng lẽ nước này có tác dụng tẩy kinh phạt tủy? Nghĩ đến đây, Quý Thanh Chi bật cười. Sau đó nàng đi thẳng ra hậu viện, dù đã đầu xuân, nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn còn thấp, không biết gà con với vịt con có bị lạnh không.
Nàng còn chưa đi đến gần, đã nghe thấy tiếng của bọn chúng, dường như đang thúc giục nàng nhanh lên cho ăn, vốn định giao việc này cho dì Lưu, nhưng giờ nghe thấy tiếng kêu của bọn chúng, Quý Thanh Chi không kìm được bước nhanh hơn, hôm qua thức ăn và rau xanh cho ăn đều bị bọn chúng ăn sạch, ngay cả nước trong chậu cũng uống không còn một giọt.
"Các ngươi đúng là biết hàng." Quý Thanh Chi khẽ cười một tiếng, không quên hôm nay phải đi đặt mua máng ăn và chậu nước cho chúng.
Từ hôm nay trở đi, mười giờ cửa hàng mới mở cửa, nên nàng cũng không vội vàng như vậy.
Nhờ có nước giếng tưới vào, dù là hành lá hay rau cải trắng, tốc độ sinh trưởng đều rất nhanh, nàng đang do dự có nên bọc rau cải trắng lại không thì hệ th·ố·n·g lại thông báo nhiệm vụ: "Trồng ớt chuông xanh, cà tím, cà chua, thưởng sáu ngàn điểm tích lũy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận