Đời Trước Chịu Khổ, Đời Này Gả Cái Thủ Trưởng Hưởng Phúc
Đời Trước Chịu Khổ, Đời Này Gả Cái Thủ Trưởng Hưởng Phúc - Chương 24: Ngươi như thế nào nửa đêm còn đứng lên tắm rửa (length: 7854)
Chu Hoành Nhân dụi mắt lảo đảo từ trong nhà đi ra, oán hận liếc nhìn Chu Hoành Minh.
"Lão Tứ, tối qua nửa đêm ngươi làm gì ngoài sân thế, nước cứ ào ào vang, ầm ĩ cả đêm ta không ngủ được." Nói xong, Chu Hoành Nhân ngáp một cái rõ to.
Vẻ mặt Chu Hoành Minh cứng đờ, "Không có gì!"
Chu Hoành Nhân nghi ngờ hỏi, "Tối qua đâu có nóng đâu, sao nửa đêm ngươi còn dậy tắm rửa?"
"Ta giặt quần áo."
Vừa dứt lời, Chu Hoành Minh liền hối hận.
Quả nhiên, Chu Hoành Nhân nhìn không thấy quần áo của Chu Hoành Minh phơi trên dây phơi đồ ngoài sân, trực tiếp xông thẳng vào phòng hắn.
Chu Hoành Minh biến sắc, vội vàng đi theo vào đồng thời đóng sầm cửa lại.
"Lão Tứ, ngươi cái này..." Chu Hoành Nhân nhìn mấy chiếc quần lót đang phơi trong phòng Chu Hoành Minh, khó tin nói, "Mày nửa đêm không ngủ được, đi giặt quần lót?"
Chu Hoành Minh câm nín...
Còn chưa kịp để Chu Hoành Minh bịa ra lý do, Chu Hoành Nhân đã khoác vai hắn nháy mắt ra hiệu, "Thèm gái hả?"
"Ta không có." Chu Hoành Minh phủ nhận.
Chu Hoành Nhân ra vẻ ta hiểu hết cả rồi, "Có gì đâu, mày cũng 25 rồi, không thèm gái mới là không bình thường."
Sau đó thong thả nói, "Tao cũng thèm gái."
Chu Hoành Minh không biết nói gì...
Chu Hoành Nhân thở dài, "Tao còn lớn hơn mày một tuổi, ba mẹ có bao giờ lo lắng đến chuyện hôn sự của hai đứa mình đâu."
Chu Hoành Minh vỗ vai Chu Hoành Nhân, "Mày thích cô nào, tao cưới về cho."
"Mày có tiền?" Mắt Chu Hoành Nhân sáng lên.
Chu Hoành Minh thoáng khó hiểu, trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thư Dĩ Mân, "Không có."
"Vậy mà còn đòi cưới về cho tao, tao cứ tưởng mày có tiền cơ." Nhắc đến tiền, Chu Hoành Nhân nhìn Chu Hoành Minh bằng ánh mắt như nhìn thằng ngốc, "Tiền lương mày đi bộ đội phát có bao giờ để lại đồng nào cho bản thân đâu, toàn gửi về nhà hết."
Chu Hoành Minh mím môi, "Còn phải nuôi sống mày chứ."
Chu Hoành Nhân ngượng ngùng đưa tay sờ sờ mũi.
Ba mẹ bất công với Lão Đại, cái gì cũng lo cho vợ Lão Đại.
Nhị ca đến tuổi đòi vợ, ba mẹ miễn cưỡng cưới cho hắn một người vào cửa, nhưng khi đến lượt hắn và Lão Tứ thì lại bảo không có tiền, muốn cưới vợ thì tự mà lo liệu.
Cho nên hắn và Lão Tứ mới trì hoãn đến bây giờ vẫn còn là trai tân.
Trong thôn mấy thằng cùng tuổi bọn họ con cái đã chạy đầy đường rồi.
"Muốn cưới vợ thì tối đến đừng ngủ say quá, đến lúc đó theo tao ra ngoài một chuyến." Chu Hoành Minh nói xong đẩy mạnh Chu Hoành Nhân ra, đóng cửa lại nhìn mấy chiếc quần lót treo trong phòng, tâm trí đã bay xa.
Tối qua lúc ngủ, hắn mơ thấy Thư Dĩ Mân.
Thân thể mềm mại của nàng dán chặt lồng ngực hắn, đặc biệt là chỗ kia khiến hắn tê dại cả người, hắn kéo mạnh vạt áo nàng xuống, ôm chặt vào lòng.
Sự mềm mại của nữ nhân và sự cứng rắn của hắn dung hòa hoàn mỹ vào nhau.
Lúc tỉnh lại, chiếc quần lót của hắn không thể mặc tiếp được nữa, lại sợ ban ngày giặt sẽ bị người nhà nhìn thấy cười chê, chỉ có thể nửa đêm vụng trộm giặt, không ngờ lại bị Chu Hoành Nhân phát hiện.
Hồi thần lại, Chu Hoành Minh cảm thấy toàn thân mình cứng như thép, một lúc lâu sau mới có thể đi ra ngoài.
Chu Hoành Minh hôm qua đã xin phép thôn trưởng nghỉ làm, ăn xong bữa sáng liền đi đến huyện thành.
Chu Hoành Nhân thấy vậy cũng đi theo.
Điền Chiêu Đệ trừng mắt nhìn bóng lưng hai tên du thủ du thực nhi tử, nói với Chu Cương Oa, "Lão Tứ trước kia còn coi được, từ sau khi về nhà cứ lăn lộn với Lão Tam, giờ cũng thành một dạng du thủ du thực rồi."
Chu Cương Oa không nói gì.
Hắn nuôi sống Lão Tam, Lão Tứ khôn lớn, không để bọn họ chết đói, như vậy là đã làm tròn trách nhiệm của người cha.
Còn việc bọn chúng lười biếng hay siêng năng thì hắn không quản, không cưới được vợ cũng đừng oán trách hắn.
Thư Dĩ Mân tốn một hào tiền đi xe bus đến thị trấn.
Từ Đào Viên thôn đến Đào Viên huyện tổng cộng có chín trạm, đi một trạm là ba xu, hai, ba trạm là năm xu, ba, bốn trạm là tám xu, cứ thế mà tính.
Xuống xe, nàng dựa theo trí nhớ đi đến cung tiêu xã, đi dạo một vòng rồi đến tiệm cơm quốc doanh.
Đời trước sau khi gả vào nhà họ Lý, nàng lo nấu cơm cho cả nhà họ Lý, trừ bố của Lý Đông Diệu là Lý Phúc Sinh ra thì Đổng Tố Mai, Lý Đông Diệu cùng các em đều ăn như thể là giám khảo ẩm thực, luôn bới ra được tật xấu.
Để lấy lòng nhà họ Lý, nàng đã tốn không ít công sức vào việc nấu nướng.
Sau khi Lý Đông Diệu gây dựng sự nghiệp thành công thường xuyên phải xã giao uống rượu, để giúp hắn dễ chịu dạ dày hơn, nàng lại càng dụng tâm vào việc nấu nướng.
Hôm nay nàng đến thị trấn, chính là muốn xem có thể bán đồ ăn được không.
Vào tiệm cơm quốc doanh, nàng đi đến từng bàn, quan sát khách hàng thích ăn món gì.
"Cô là ai vậy, nhìn chằm chằm chúng tôi ăn cơm làm gì?"
"Trông cũng không giống người xin ăn, sao vào tiệm cơm quốc doanh không ăn cơm mà cứ nhìn chằm chằm người khác ăn, cái thói gì vậy!"
Nhân viên công tác nhìn thấy, đi tới mặt lạnh đuổi Thư Dĩ Mân.
"Vị đồng chí này, nếu cô không ăn cơm thì mời ra ngoài, đừng ảnh hưởng đến khách hàng khác!"
Thư Dĩ Mân nhìn người đàn ông trước mặt hung dữ, nhớ lại hiện tại dù là tiệm cơm quốc doanh hay cung tiêu xã thì nhân viên công tác đều rất hung hăng, thậm chí còn đánh cả khách hàng.
Nàng xấu hổ cười cười vội vàng đi ra.
Người đàn ông kia đứng ở cửa nhổ nước bọt xuống đất.
"Nếu không phải thấy cô xinh đẹp thì tôi đã sớm tống cổ cô rồi. Không ăn cơm mà còn chui vào, tưởng tôi mời cô ăn cơm chắc!"
Thư Dĩ Mân chật vật bước nhanh vài bước, vừa ngẩng đầu lên thì đụng phải ánh mắt của Chu Hoành Minh.
Thư Dĩ Mân...
Dường như mỗi khi nàng gặp xui xẻo đều sẽ đụng phải hắn.
Lần này hiểu lầm to rồi.
Giải thích cũng chẳng biết giải thích thế nào.
Thư Dĩ Mân nhắm chặt mắt, muốn làm gì thì làm đi.
Dù sao bọn họ cũng chỉ là quen biết hơn người lạ một chút thôi.
"Lão Tứ, xem ra nhà họ Thư đói Thư Dĩ Mân đến mức chỉ có thể ra tiệm cơm quốc doanh ngửi mùi." Chu Hoành Nhân nhỏ giọng nói với Chu Hoành Minh.
Chu Hoành Minh trừng mắt Chu Hoành Nhân.
Chu Hoành Nhân nhíu mày, hắn cảm thấy Lão Tứ rất kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ!
Chu Hoành Minh đi về phía Thư Dĩ Mân, "Thư đồng chí, cô cũng đến huyện thành à."
Còn chưa đợi Thư Dĩ Mân lên tiếng, Chu Hoành Nhân đã tranh nói trước, "Hôm nay chẳng phải là muội muội cô đính hôn với nhà họ Lý sao, cô không ở nhà uống rượu mừng lại chạy ra ngoài..." Đến tiệm cơm quốc doanh ngửi mùi?
"Á!" Chu Hoành Nhân còn chưa nói hết câu thì bị Chu Hoành Minh đạp mạnh một cái vào lưng, đau đến mức hắn nhe răng trợn mắt, oán hận liếc nhìn Lão Tứ.
Chu Hoành Minh thản nhiên nói, "Không cố ý."
Chu Hoành Nhân cảm thấy Lão Tứ cố ý, tại sao cố tình đạp hắn vào lúc hắn định nói đến tiệm cơm quốc doanh?
"Anh cũng nói rồi đấy thôi, là Thư Dĩ San đính hôn với nhà họ Lý, chứ không phải tôi, tôi có ở đó hay không thì liên quan gì." Thư Dĩ Mân liếc nhìn Chu Hoành Minh và Chu Hoành Nhân, "Tôi có việc phải đi trước."
Thư Dĩ Mân quay người rời đi.
"Lão Tứ, nói thật đi, có phải mày để ý Thư Dĩ Mân rồi không." Chu Hoành Nhân nhìn theo bóng lưng Thư Dĩ Mân, huých vào tay Lão Tứ hỏi.
Chu Hoành Minh nhíu mày, "Đừng nói bậy! Người ta là nữ đồng chí, nếu để lời đồn không hay lan ra thì chẳng phải là hủy hoại thanh danh người ta sao!"
Chu Hoành Nhân bĩu môi không nói gì.
Đời trước Thư Dĩ Mân rất ít khi đến thị trấn, không quen thuộc nơi này, nàng cứ lơ ngơ đi dạo, kết quả càng đi càng lạc, đang định quay về thì bị ba gã thanh niên chặn lại.
"Tiểu cô nương, đi một mình à, chơi đùa với mấy anh đi!" Một gã tóc vàng hoe dáng vẻ lưu manh, trông có vẻ thiếu dinh dưỡng nói với Thư Dĩ Mân.
"Lão Tứ, tối qua nửa đêm ngươi làm gì ngoài sân thế, nước cứ ào ào vang, ầm ĩ cả đêm ta không ngủ được." Nói xong, Chu Hoành Nhân ngáp một cái rõ to.
Vẻ mặt Chu Hoành Minh cứng đờ, "Không có gì!"
Chu Hoành Nhân nghi ngờ hỏi, "Tối qua đâu có nóng đâu, sao nửa đêm ngươi còn dậy tắm rửa?"
"Ta giặt quần áo."
Vừa dứt lời, Chu Hoành Minh liền hối hận.
Quả nhiên, Chu Hoành Nhân nhìn không thấy quần áo của Chu Hoành Minh phơi trên dây phơi đồ ngoài sân, trực tiếp xông thẳng vào phòng hắn.
Chu Hoành Minh biến sắc, vội vàng đi theo vào đồng thời đóng sầm cửa lại.
"Lão Tứ, ngươi cái này..." Chu Hoành Nhân nhìn mấy chiếc quần lót đang phơi trong phòng Chu Hoành Minh, khó tin nói, "Mày nửa đêm không ngủ được, đi giặt quần lót?"
Chu Hoành Minh câm nín...
Còn chưa kịp để Chu Hoành Minh bịa ra lý do, Chu Hoành Nhân đã khoác vai hắn nháy mắt ra hiệu, "Thèm gái hả?"
"Ta không có." Chu Hoành Minh phủ nhận.
Chu Hoành Nhân ra vẻ ta hiểu hết cả rồi, "Có gì đâu, mày cũng 25 rồi, không thèm gái mới là không bình thường."
Sau đó thong thả nói, "Tao cũng thèm gái."
Chu Hoành Minh không biết nói gì...
Chu Hoành Nhân thở dài, "Tao còn lớn hơn mày một tuổi, ba mẹ có bao giờ lo lắng đến chuyện hôn sự của hai đứa mình đâu."
Chu Hoành Minh vỗ vai Chu Hoành Nhân, "Mày thích cô nào, tao cưới về cho."
"Mày có tiền?" Mắt Chu Hoành Nhân sáng lên.
Chu Hoành Minh thoáng khó hiểu, trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thư Dĩ Mân, "Không có."
"Vậy mà còn đòi cưới về cho tao, tao cứ tưởng mày có tiền cơ." Nhắc đến tiền, Chu Hoành Nhân nhìn Chu Hoành Minh bằng ánh mắt như nhìn thằng ngốc, "Tiền lương mày đi bộ đội phát có bao giờ để lại đồng nào cho bản thân đâu, toàn gửi về nhà hết."
Chu Hoành Minh mím môi, "Còn phải nuôi sống mày chứ."
Chu Hoành Nhân ngượng ngùng đưa tay sờ sờ mũi.
Ba mẹ bất công với Lão Đại, cái gì cũng lo cho vợ Lão Đại.
Nhị ca đến tuổi đòi vợ, ba mẹ miễn cưỡng cưới cho hắn một người vào cửa, nhưng khi đến lượt hắn và Lão Tứ thì lại bảo không có tiền, muốn cưới vợ thì tự mà lo liệu.
Cho nên hắn và Lão Tứ mới trì hoãn đến bây giờ vẫn còn là trai tân.
Trong thôn mấy thằng cùng tuổi bọn họ con cái đã chạy đầy đường rồi.
"Muốn cưới vợ thì tối đến đừng ngủ say quá, đến lúc đó theo tao ra ngoài một chuyến." Chu Hoành Minh nói xong đẩy mạnh Chu Hoành Nhân ra, đóng cửa lại nhìn mấy chiếc quần lót treo trong phòng, tâm trí đã bay xa.
Tối qua lúc ngủ, hắn mơ thấy Thư Dĩ Mân.
Thân thể mềm mại của nàng dán chặt lồng ngực hắn, đặc biệt là chỗ kia khiến hắn tê dại cả người, hắn kéo mạnh vạt áo nàng xuống, ôm chặt vào lòng.
Sự mềm mại của nữ nhân và sự cứng rắn của hắn dung hòa hoàn mỹ vào nhau.
Lúc tỉnh lại, chiếc quần lót của hắn không thể mặc tiếp được nữa, lại sợ ban ngày giặt sẽ bị người nhà nhìn thấy cười chê, chỉ có thể nửa đêm vụng trộm giặt, không ngờ lại bị Chu Hoành Nhân phát hiện.
Hồi thần lại, Chu Hoành Minh cảm thấy toàn thân mình cứng như thép, một lúc lâu sau mới có thể đi ra ngoài.
Chu Hoành Minh hôm qua đã xin phép thôn trưởng nghỉ làm, ăn xong bữa sáng liền đi đến huyện thành.
Chu Hoành Nhân thấy vậy cũng đi theo.
Điền Chiêu Đệ trừng mắt nhìn bóng lưng hai tên du thủ du thực nhi tử, nói với Chu Cương Oa, "Lão Tứ trước kia còn coi được, từ sau khi về nhà cứ lăn lộn với Lão Tam, giờ cũng thành một dạng du thủ du thực rồi."
Chu Cương Oa không nói gì.
Hắn nuôi sống Lão Tam, Lão Tứ khôn lớn, không để bọn họ chết đói, như vậy là đã làm tròn trách nhiệm của người cha.
Còn việc bọn chúng lười biếng hay siêng năng thì hắn không quản, không cưới được vợ cũng đừng oán trách hắn.
Thư Dĩ Mân tốn một hào tiền đi xe bus đến thị trấn.
Từ Đào Viên thôn đến Đào Viên huyện tổng cộng có chín trạm, đi một trạm là ba xu, hai, ba trạm là năm xu, ba, bốn trạm là tám xu, cứ thế mà tính.
Xuống xe, nàng dựa theo trí nhớ đi đến cung tiêu xã, đi dạo một vòng rồi đến tiệm cơm quốc doanh.
Đời trước sau khi gả vào nhà họ Lý, nàng lo nấu cơm cho cả nhà họ Lý, trừ bố của Lý Đông Diệu là Lý Phúc Sinh ra thì Đổng Tố Mai, Lý Đông Diệu cùng các em đều ăn như thể là giám khảo ẩm thực, luôn bới ra được tật xấu.
Để lấy lòng nhà họ Lý, nàng đã tốn không ít công sức vào việc nấu nướng.
Sau khi Lý Đông Diệu gây dựng sự nghiệp thành công thường xuyên phải xã giao uống rượu, để giúp hắn dễ chịu dạ dày hơn, nàng lại càng dụng tâm vào việc nấu nướng.
Hôm nay nàng đến thị trấn, chính là muốn xem có thể bán đồ ăn được không.
Vào tiệm cơm quốc doanh, nàng đi đến từng bàn, quan sát khách hàng thích ăn món gì.
"Cô là ai vậy, nhìn chằm chằm chúng tôi ăn cơm làm gì?"
"Trông cũng không giống người xin ăn, sao vào tiệm cơm quốc doanh không ăn cơm mà cứ nhìn chằm chằm người khác ăn, cái thói gì vậy!"
Nhân viên công tác nhìn thấy, đi tới mặt lạnh đuổi Thư Dĩ Mân.
"Vị đồng chí này, nếu cô không ăn cơm thì mời ra ngoài, đừng ảnh hưởng đến khách hàng khác!"
Thư Dĩ Mân nhìn người đàn ông trước mặt hung dữ, nhớ lại hiện tại dù là tiệm cơm quốc doanh hay cung tiêu xã thì nhân viên công tác đều rất hung hăng, thậm chí còn đánh cả khách hàng.
Nàng xấu hổ cười cười vội vàng đi ra.
Người đàn ông kia đứng ở cửa nhổ nước bọt xuống đất.
"Nếu không phải thấy cô xinh đẹp thì tôi đã sớm tống cổ cô rồi. Không ăn cơm mà còn chui vào, tưởng tôi mời cô ăn cơm chắc!"
Thư Dĩ Mân chật vật bước nhanh vài bước, vừa ngẩng đầu lên thì đụng phải ánh mắt của Chu Hoành Minh.
Thư Dĩ Mân...
Dường như mỗi khi nàng gặp xui xẻo đều sẽ đụng phải hắn.
Lần này hiểu lầm to rồi.
Giải thích cũng chẳng biết giải thích thế nào.
Thư Dĩ Mân nhắm chặt mắt, muốn làm gì thì làm đi.
Dù sao bọn họ cũng chỉ là quen biết hơn người lạ một chút thôi.
"Lão Tứ, xem ra nhà họ Thư đói Thư Dĩ Mân đến mức chỉ có thể ra tiệm cơm quốc doanh ngửi mùi." Chu Hoành Nhân nhỏ giọng nói với Chu Hoành Minh.
Chu Hoành Minh trừng mắt Chu Hoành Nhân.
Chu Hoành Nhân nhíu mày, hắn cảm thấy Lão Tứ rất kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ!
Chu Hoành Minh đi về phía Thư Dĩ Mân, "Thư đồng chí, cô cũng đến huyện thành à."
Còn chưa đợi Thư Dĩ Mân lên tiếng, Chu Hoành Nhân đã tranh nói trước, "Hôm nay chẳng phải là muội muội cô đính hôn với nhà họ Lý sao, cô không ở nhà uống rượu mừng lại chạy ra ngoài..." Đến tiệm cơm quốc doanh ngửi mùi?
"Á!" Chu Hoành Nhân còn chưa nói hết câu thì bị Chu Hoành Minh đạp mạnh một cái vào lưng, đau đến mức hắn nhe răng trợn mắt, oán hận liếc nhìn Lão Tứ.
Chu Hoành Minh thản nhiên nói, "Không cố ý."
Chu Hoành Nhân cảm thấy Lão Tứ cố ý, tại sao cố tình đạp hắn vào lúc hắn định nói đến tiệm cơm quốc doanh?
"Anh cũng nói rồi đấy thôi, là Thư Dĩ San đính hôn với nhà họ Lý, chứ không phải tôi, tôi có ở đó hay không thì liên quan gì." Thư Dĩ Mân liếc nhìn Chu Hoành Minh và Chu Hoành Nhân, "Tôi có việc phải đi trước."
Thư Dĩ Mân quay người rời đi.
"Lão Tứ, nói thật đi, có phải mày để ý Thư Dĩ Mân rồi không." Chu Hoành Nhân nhìn theo bóng lưng Thư Dĩ Mân, huých vào tay Lão Tứ hỏi.
Chu Hoành Minh nhíu mày, "Đừng nói bậy! Người ta là nữ đồng chí, nếu để lời đồn không hay lan ra thì chẳng phải là hủy hoại thanh danh người ta sao!"
Chu Hoành Nhân bĩu môi không nói gì.
Đời trước Thư Dĩ Mân rất ít khi đến thị trấn, không quen thuộc nơi này, nàng cứ lơ ngơ đi dạo, kết quả càng đi càng lạc, đang định quay về thì bị ba gã thanh niên chặn lại.
"Tiểu cô nương, đi một mình à, chơi đùa với mấy anh đi!" Một gã tóc vàng hoe dáng vẻ lưu manh, trông có vẻ thiếu dinh dưỡng nói với Thư Dĩ Mân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận