Đời Trước Chịu Khổ, Đời Này Gả Cái Thủ Trưởng Hưởng Phúc
Đời Trước Chịu Khổ, Đời Này Gả Cái Thủ Trưởng Hưởng Phúc - Chương 22: Ta hoài nghi ta mẹ chết có kỳ quái (length: 7721)
Mai Thụy Anh đang bưng bát ngồi ăn cơm trong sân, nghe tiếng đập cửa liền vội đặt bát xuống đất, đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Thư Dĩ Mân thì hoảng hốt.
"Dĩ Mân, cháu làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi thế này?"
Phùng Diễm chạy tới, cũng lo lắng hỏi theo, "Dĩ Mân, có chuyện gì xảy ra à?"
Thư Dĩ Mân vẻ mặt ngây dại một hồi lâu, mới nhìn vào mắt Mai Thụy Anh, hốc mắt đỏ hoe, "Mai di!"
Mai Thụy Anh thấy mà đau lòng, kéo Thư Dĩ Mân vào nhà. Tay nàng lạnh buốt, bà trực tiếp nắm lấy mạch đập của nàng xem, đến khi chắc chắn nàng không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Vào nhà, bà rót cho nàng một ly nước sôi đặt vào tay nàng, "Ấm tay trước đi."
Trời nắng chang chang mà tay lại lạnh như vậy, thật là đáng thương!
Thư Dĩ Mân hai tay ôm ca tráng men, nhìn chằm chằm xuống đất, bộ dạng ngơ ngác mất hồn.
Mai Thụy Anh nháy mắt với chồng và Phùng Diễm, Thư Dĩ Mân bộ dạng này đến tìm bà chắc chắn là có chuyện.
Phùng Diễm và ba cô nhìn nhau rồi về phòng, để không gian riêng cho hai người.
"Dĩ Mân, cháu nói cho Mai di nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mai Thụy Anh đưa tay sờ tóc Thư Dĩ Mân, dịu dàng hỏi.
Thư Dĩ Mân thân thể đơn bạc run lên, sắc mặt càng tái nhợt.
Mai Thụy Anh lo lắng lại bắt mạch cho nàng, xác định nàng không sao, liền ôm lấy vai nàng vỗ nhẹ.
"Mai di!" Thư Dĩ Mân nhìn vào mắt Mai Thụy Anh, run rẩy hỏi, "Cô có biết mẹ cháu c·h·ế·t như thế nào không?"
Mai Thụy Anh sững sờ, chậm rãi gật đầu. Từng nhắc đến ân nhân, bà rất thương cảm.
"Mẹ cháu sinh cháu, là do ta đỡ đẻ. Lúc ấy mọi chuyện đều tốt đẹp, cơ thể mẹ cháu cũng không có vấn đề gì. Một tuần sau, cha cháu vội vã đến tìm ta, nói mẹ cháu bị s·ốt, ta chạy nhanh đến.
Mẹ cháu kéo tay ta, kiên quyết muốn dùng phương pháp vật lý để hạ sốt. Lúc đó cháu đang bú sữa, nàng sợ uống t·h·u·ố·c sẽ không tốt cho cháu.
Ta nhiều lần cam đoan với nàng, đơn t·h·u·ố·c ta kê sẽ không ảnh hưởng đến con, nhưng nàng vẫn không yên lòng, kiên quyết không uống t·h·u·ố·c.
Ta không còn cách nào, liền dùng cồn lau người hạ sốt cho nàng. Sau đó nàng hạ sốt nhưng đầu vẫn còn choáng váng, cứ như vậy khiến nàng thấy được khả năng tự lành nên càng không chịu uống t·h·u·ố·c. Ta chỉ có thể ngày ngày đến thăm nàng.
Một tuần sau, trong nhà hết thảo dược, ta cần phải lên núi hái t·h·u·ố·c. Mẹ cháu ngoài đau đầu nhẹ, không có khó chịu nào khác, ta cũng yên tâm lên núi hái t·h·u·ố·c. Sau khi trở về..."
Thanh âm Mai Thụy Anh nghẹn ngào, "Liền nghe tin mẹ cháu m·ấ·t rồi."
Nước mắt Mai Thụy Anh lăn xuống. Chuyện đã qua nhiều năm, bà vẫn rất tự trách.
Rất nhiều lần bà tự hỏi, nếu hôm đó bà không lên núi hái t·h·u·ố·c, có lẽ bạn thân đã không xảy ra chuyện.
Nhưng đời người chưa từng có chữ "nếu".
Hai người đều im lặng, thu xếp lại cảm xúc của mình.
Sự ra đi của Doãn Ngọc Mai, đối với bà, đối với Thư Dĩ Mân, đều là nỗi đau cả đời!
Vết sẹo đó sẽ luôn ở đấy, gặp những ngày mưa dầm sẽ đau nhức, nhắc đến là nỗi đau thấu tim!
Một lúc lâu sau, Mai Thụy Anh nhỏ giọng hỏi, "Dĩ Mân, sao cháu đột nhiên lại hỏi chuyện này?" Hơn nữa sắc mặt lại khó coi như vậy.
"Mai di!" Thư Dĩ Mân nắm lấy hai tay Mai Thụy Anh, đôi mắt đẹp ngấn nước, "Cháu nghi ngờ cái c·h·ế·t của mẹ cháu có kỳ lạ!"
"Có ý gì?" Mai Thụy Anh hoảng sợ, đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của Thư Dĩ Mân, "Sao cháu lại nghĩ như vậy?"
Thư Dĩ Mân kể lại suy đoán của mình cho Mai Thụy Anh nghe.
Mai Thụy Anh ngưng thần suy nghĩ một hồi, sắc mặt còn tái nhợt hơn cả Thư Dĩ Mân.
"Mai di, có phải cô nhớ ra điều gì không?" Thư Dĩ Mân nín thở hỏi.
Mai Thụy Anh hoảng sợ nhìn Thư Dĩ Mân, "Mấy năm nay ta vẫn luôn rất tự trách, nếu ngày đó ta không đi hái t·h·u·ố·c, mẹ cháu có lẽ đã không..."
"Nhưng tại sao lại trùng hợp như vậy?" Trong giọng Mai Thụy Anh lộ ra sự tự trách và áy náy, "Rõ ràng mẹ cháu đã có chuyển biến tốt đẹp, vì sao hôm ta lên núi hái t·h·u·ố·c thì nàng lại đột ngột qua đời?"
Mai Thụy Anh đứng phắt dậy, "Không được, ta phải đi hỏi cha cháu ngay bây giờ, xem năm đó ông ấy có giấu ta điều gì không."
"Mai di!" Thư Dĩ Mân ngăn Mai Thụy Anh lại, "Nếu ông ta đã làm, chắc chắn sẽ có dấu vết. Bây giờ đi chất vấn chỉ khiến đ·ánh rắn động cỏ."
"Dĩ Mân, cháu định làm gì?" Mai Thụy Anh ôm chặt Thư Dĩ Mân vào lòng, "Có chuyện gì cháu nhất định phải nói với ta, không được một mình mạo hiểm. Mẹ cháu sinh cháu ba ngày ba đêm mới ra, nàng mỗi ngày nhìn cháu cười đều rất vui vẻ. Nếu cháu xảy ra chuyện gì, ta không biết ăn nói thế nào với mẹ cháu."
"Mai di..."
Mai Thụy Anh c·ắ·t lời Thư Dĩ Mân, "Sau khi mẹ cháu qua đời, ta vốn muốn ôm cháu về nuôi, nhưng ba cháu không chịu."
Mai Thụy Anh buông Thư Dĩ Mân ra, nhìn vào mắt nàng nói, "Dĩ Mân, cháu hứa với ta, không được mạo hiểm làm chuyện đ·i·ê·n rồ. Có chuyện gì cháu cứ tìm ta, để ta lo liệu."
Thư Dĩ Mân im lặng một lát, khẽ gật đầu.
"Dĩ Mân, hay là cháu nh·ậ·n ta làm mẹ nuôi đi, sau này ta thay mẹ cháu chăm sóc cháu thật tốt."
Nếu năm đó Thư Kim Minh đồng ý, Thư Dĩ Mân đã lớn lên dưới sự yêu thương của bà.
Thư Dĩ Mân cảm kích nhìn Mai Thụy Anh, nhẹ nhàng lắc đầu.
Biểu tình Mai Thụy Anh c·ứ·n·g đờ!
Thư Dĩ Mân vội vàng nói, "Mai di, không phải là cháu không muốn nh·ậ·n cô làm mẹ nuôi, nếu cô làm mẹ nuôi của cháu, Thư Kim Minh và Thái Quế Cúc chắc chắn sẽ như đỉa đói bám lấy cô mà hút m·á·u.
Việc có nh·ậ·n hay không làm mẹ nuôi đâu có gì quan trọng, từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn chăm sóc cháu, trong lòng cháu, cô chính là người thân của cháu."
"Cũng đúng!" Mai Thụy Anh nhẹ nhàng sờ tóc Thư Dĩ Mân, "Chẳng qua là một danh xưng thôi, quan trọng là chúng ta thân nhau trong lòng."
"Vâng ạ!" Thư Dĩ Mân gật đầu thật mạnh.
Trên đường về, Thư Dĩ Mân gặp Lý Đông Diệu.
Lý Đông Diệu nghe chuyện của Thư Dĩ Mân, biết cô vô tội, chỉ là con c·ó·c ghẻ muốn ăn t·h·ị·t t·h·i·ê·n nga.
Bây giờ thấy gương mặt trắng nõn của nàng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp, thân hình tuy gầy gò nhưng chỗ nào cần có t·h·ị·t thì có, lập tức có chút hối h·ậ·n việc đính hôn với Thư Dĩ San.
Thù kiếp trước Thư Dĩ Mân đã trả, kiếp này nàng chỉ muốn làm người xa lạ với Lý Đông Diệu, giả vờ như không thấy hắn. Khi nàng lướt qua bên cạnh hắn, hắn đột ngột nắm lấy cánh tay nàng.
Thư Dĩ Mân mạnh mẽ giật ra, "Anh muốn làm gì?"
Lý Đông Diệu kinh ngạc nhìn Thư Dĩ Mân.
Ánh mắt nàng nhìn hắn như nhìn rác rưởi, như nhìn kẻ t·h·ù vậy.
Nhưng rõ ràng hắn là sinh viên ưu tú nhất trong thôn, là "con nhà người ta". Cô gái nào nhìn thấy hắn mà không ái mộ, không đỏ mặt t·i·m đ·ậ·p, sao Thư Dĩ Mân nhìn hắn lại như nhìn một đống c·ứ·t c·h·ó ghê t·ở·m đến vậy?
"Thư Dĩ Mân, cô không nhận ra tôi sao? Tôi là Lý Đông Diệu."
"À, hóa ra là anh à." Thư Dĩ Mân lùi lại hai bước, không nhìn Lý Đông Diệu, lạnh nhạt nói, "Anh là em rể của tôi."
Lý Đông Diệu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thư Dĩ Mân, vội vàng nói, "Tôi không muốn làm em rể của cô. Nếu cô đồng ý gả cho tôi, tôi... tôi sẽ đi tìm ba mẹ tôi ngay, tôi sẽ không cưới Thư Dĩ San, tôi cưới cô!"
"Anh đúng là c·ẩ·u không bỏ được ăn p·hâ·n!" Thư Dĩ Mân gh·é·t· bỏ nói xong liền chạy đi.
Thư Dĩ San tìm đến Lý Đông Diệu, vừa vặn nghe được cuộc đối thoại của hắn và Thư Dĩ Mân, sắc mặt tái nhợt không dám tin nhìn Lý Đông Diệu.
Rõ ràng hắn nói hắn t·h·í·c·h cô, bảo cô chịu khổ mấy năm, đợi hắn tốt nghiệp đại học thì cô sẽ một bước lên trời.
Sao hắn có thể nói những lời đó với Thư Dĩ Mân?...
"Dĩ Mân, cháu làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi thế này?"
Phùng Diễm chạy tới, cũng lo lắng hỏi theo, "Dĩ Mân, có chuyện gì xảy ra à?"
Thư Dĩ Mân vẻ mặt ngây dại một hồi lâu, mới nhìn vào mắt Mai Thụy Anh, hốc mắt đỏ hoe, "Mai di!"
Mai Thụy Anh thấy mà đau lòng, kéo Thư Dĩ Mân vào nhà. Tay nàng lạnh buốt, bà trực tiếp nắm lấy mạch đập của nàng xem, đến khi chắc chắn nàng không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Vào nhà, bà rót cho nàng một ly nước sôi đặt vào tay nàng, "Ấm tay trước đi."
Trời nắng chang chang mà tay lại lạnh như vậy, thật là đáng thương!
Thư Dĩ Mân hai tay ôm ca tráng men, nhìn chằm chằm xuống đất, bộ dạng ngơ ngác mất hồn.
Mai Thụy Anh nháy mắt với chồng và Phùng Diễm, Thư Dĩ Mân bộ dạng này đến tìm bà chắc chắn là có chuyện.
Phùng Diễm và ba cô nhìn nhau rồi về phòng, để không gian riêng cho hai người.
"Dĩ Mân, cháu nói cho Mai di nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mai Thụy Anh đưa tay sờ tóc Thư Dĩ Mân, dịu dàng hỏi.
Thư Dĩ Mân thân thể đơn bạc run lên, sắc mặt càng tái nhợt.
Mai Thụy Anh lo lắng lại bắt mạch cho nàng, xác định nàng không sao, liền ôm lấy vai nàng vỗ nhẹ.
"Mai di!" Thư Dĩ Mân nhìn vào mắt Mai Thụy Anh, run rẩy hỏi, "Cô có biết mẹ cháu c·h·ế·t như thế nào không?"
Mai Thụy Anh sững sờ, chậm rãi gật đầu. Từng nhắc đến ân nhân, bà rất thương cảm.
"Mẹ cháu sinh cháu, là do ta đỡ đẻ. Lúc ấy mọi chuyện đều tốt đẹp, cơ thể mẹ cháu cũng không có vấn đề gì. Một tuần sau, cha cháu vội vã đến tìm ta, nói mẹ cháu bị s·ốt, ta chạy nhanh đến.
Mẹ cháu kéo tay ta, kiên quyết muốn dùng phương pháp vật lý để hạ sốt. Lúc đó cháu đang bú sữa, nàng sợ uống t·h·u·ố·c sẽ không tốt cho cháu.
Ta nhiều lần cam đoan với nàng, đơn t·h·u·ố·c ta kê sẽ không ảnh hưởng đến con, nhưng nàng vẫn không yên lòng, kiên quyết không uống t·h·u·ố·c.
Ta không còn cách nào, liền dùng cồn lau người hạ sốt cho nàng. Sau đó nàng hạ sốt nhưng đầu vẫn còn choáng váng, cứ như vậy khiến nàng thấy được khả năng tự lành nên càng không chịu uống t·h·u·ố·c. Ta chỉ có thể ngày ngày đến thăm nàng.
Một tuần sau, trong nhà hết thảo dược, ta cần phải lên núi hái t·h·u·ố·c. Mẹ cháu ngoài đau đầu nhẹ, không có khó chịu nào khác, ta cũng yên tâm lên núi hái t·h·u·ố·c. Sau khi trở về..."
Thanh âm Mai Thụy Anh nghẹn ngào, "Liền nghe tin mẹ cháu m·ấ·t rồi."
Nước mắt Mai Thụy Anh lăn xuống. Chuyện đã qua nhiều năm, bà vẫn rất tự trách.
Rất nhiều lần bà tự hỏi, nếu hôm đó bà không lên núi hái t·h·u·ố·c, có lẽ bạn thân đã không xảy ra chuyện.
Nhưng đời người chưa từng có chữ "nếu".
Hai người đều im lặng, thu xếp lại cảm xúc của mình.
Sự ra đi của Doãn Ngọc Mai, đối với bà, đối với Thư Dĩ Mân, đều là nỗi đau cả đời!
Vết sẹo đó sẽ luôn ở đấy, gặp những ngày mưa dầm sẽ đau nhức, nhắc đến là nỗi đau thấu tim!
Một lúc lâu sau, Mai Thụy Anh nhỏ giọng hỏi, "Dĩ Mân, sao cháu đột nhiên lại hỏi chuyện này?" Hơn nữa sắc mặt lại khó coi như vậy.
"Mai di!" Thư Dĩ Mân nắm lấy hai tay Mai Thụy Anh, đôi mắt đẹp ngấn nước, "Cháu nghi ngờ cái c·h·ế·t của mẹ cháu có kỳ lạ!"
"Có ý gì?" Mai Thụy Anh hoảng sợ, đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của Thư Dĩ Mân, "Sao cháu lại nghĩ như vậy?"
Thư Dĩ Mân kể lại suy đoán của mình cho Mai Thụy Anh nghe.
Mai Thụy Anh ngưng thần suy nghĩ một hồi, sắc mặt còn tái nhợt hơn cả Thư Dĩ Mân.
"Mai di, có phải cô nhớ ra điều gì không?" Thư Dĩ Mân nín thở hỏi.
Mai Thụy Anh hoảng sợ nhìn Thư Dĩ Mân, "Mấy năm nay ta vẫn luôn rất tự trách, nếu ngày đó ta không đi hái t·h·u·ố·c, mẹ cháu có lẽ đã không..."
"Nhưng tại sao lại trùng hợp như vậy?" Trong giọng Mai Thụy Anh lộ ra sự tự trách và áy náy, "Rõ ràng mẹ cháu đã có chuyển biến tốt đẹp, vì sao hôm ta lên núi hái t·h·u·ố·c thì nàng lại đột ngột qua đời?"
Mai Thụy Anh đứng phắt dậy, "Không được, ta phải đi hỏi cha cháu ngay bây giờ, xem năm đó ông ấy có giấu ta điều gì không."
"Mai di!" Thư Dĩ Mân ngăn Mai Thụy Anh lại, "Nếu ông ta đã làm, chắc chắn sẽ có dấu vết. Bây giờ đi chất vấn chỉ khiến đ·ánh rắn động cỏ."
"Dĩ Mân, cháu định làm gì?" Mai Thụy Anh ôm chặt Thư Dĩ Mân vào lòng, "Có chuyện gì cháu nhất định phải nói với ta, không được một mình mạo hiểm. Mẹ cháu sinh cháu ba ngày ba đêm mới ra, nàng mỗi ngày nhìn cháu cười đều rất vui vẻ. Nếu cháu xảy ra chuyện gì, ta không biết ăn nói thế nào với mẹ cháu."
"Mai di..."
Mai Thụy Anh c·ắ·t lời Thư Dĩ Mân, "Sau khi mẹ cháu qua đời, ta vốn muốn ôm cháu về nuôi, nhưng ba cháu không chịu."
Mai Thụy Anh buông Thư Dĩ Mân ra, nhìn vào mắt nàng nói, "Dĩ Mân, cháu hứa với ta, không được mạo hiểm làm chuyện đ·i·ê·n rồ. Có chuyện gì cháu cứ tìm ta, để ta lo liệu."
Thư Dĩ Mân im lặng một lát, khẽ gật đầu.
"Dĩ Mân, hay là cháu nh·ậ·n ta làm mẹ nuôi đi, sau này ta thay mẹ cháu chăm sóc cháu thật tốt."
Nếu năm đó Thư Kim Minh đồng ý, Thư Dĩ Mân đã lớn lên dưới sự yêu thương của bà.
Thư Dĩ Mân cảm kích nhìn Mai Thụy Anh, nhẹ nhàng lắc đầu.
Biểu tình Mai Thụy Anh c·ứ·n·g đờ!
Thư Dĩ Mân vội vàng nói, "Mai di, không phải là cháu không muốn nh·ậ·n cô làm mẹ nuôi, nếu cô làm mẹ nuôi của cháu, Thư Kim Minh và Thái Quế Cúc chắc chắn sẽ như đỉa đói bám lấy cô mà hút m·á·u.
Việc có nh·ậ·n hay không làm mẹ nuôi đâu có gì quan trọng, từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn chăm sóc cháu, trong lòng cháu, cô chính là người thân của cháu."
"Cũng đúng!" Mai Thụy Anh nhẹ nhàng sờ tóc Thư Dĩ Mân, "Chẳng qua là một danh xưng thôi, quan trọng là chúng ta thân nhau trong lòng."
"Vâng ạ!" Thư Dĩ Mân gật đầu thật mạnh.
Trên đường về, Thư Dĩ Mân gặp Lý Đông Diệu.
Lý Đông Diệu nghe chuyện của Thư Dĩ Mân, biết cô vô tội, chỉ là con c·ó·c ghẻ muốn ăn t·h·ị·t t·h·i·ê·n nga.
Bây giờ thấy gương mặt trắng nõn của nàng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp, thân hình tuy gầy gò nhưng chỗ nào cần có t·h·ị·t thì có, lập tức có chút hối h·ậ·n việc đính hôn với Thư Dĩ San.
Thù kiếp trước Thư Dĩ Mân đã trả, kiếp này nàng chỉ muốn làm người xa lạ với Lý Đông Diệu, giả vờ như không thấy hắn. Khi nàng lướt qua bên cạnh hắn, hắn đột ngột nắm lấy cánh tay nàng.
Thư Dĩ Mân mạnh mẽ giật ra, "Anh muốn làm gì?"
Lý Đông Diệu kinh ngạc nhìn Thư Dĩ Mân.
Ánh mắt nàng nhìn hắn như nhìn rác rưởi, như nhìn kẻ t·h·ù vậy.
Nhưng rõ ràng hắn là sinh viên ưu tú nhất trong thôn, là "con nhà người ta". Cô gái nào nhìn thấy hắn mà không ái mộ, không đỏ mặt t·i·m đ·ậ·p, sao Thư Dĩ Mân nhìn hắn lại như nhìn một đống c·ứ·t c·h·ó ghê t·ở·m đến vậy?
"Thư Dĩ Mân, cô không nhận ra tôi sao? Tôi là Lý Đông Diệu."
"À, hóa ra là anh à." Thư Dĩ Mân lùi lại hai bước, không nhìn Lý Đông Diệu, lạnh nhạt nói, "Anh là em rể của tôi."
Lý Đông Diệu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thư Dĩ Mân, vội vàng nói, "Tôi không muốn làm em rể của cô. Nếu cô đồng ý gả cho tôi, tôi... tôi sẽ đi tìm ba mẹ tôi ngay, tôi sẽ không cưới Thư Dĩ San, tôi cưới cô!"
"Anh đúng là c·ẩ·u không bỏ được ăn p·hâ·n!" Thư Dĩ Mân gh·é·t· bỏ nói xong liền chạy đi.
Thư Dĩ San tìm đến Lý Đông Diệu, vừa vặn nghe được cuộc đối thoại của hắn và Thư Dĩ Mân, sắc mặt tái nhợt không dám tin nhìn Lý Đông Diệu.
Rõ ràng hắn nói hắn t·h·í·c·h cô, bảo cô chịu khổ mấy năm, đợi hắn tốt nghiệp đại học thì cô sẽ một bước lên trời.
Sao hắn có thể nói những lời đó với Thư Dĩ Mân?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận