Đô Thị Tu Tiên, Ta Được Đến Thượng Cổ Chân Tiên Truyền Thừa

Chương 160: Gặp lại Ngô Thông, Ấn Tỷ phát uy

Hắn nhìn Ngô Thông bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa khinh bỉ, rồi nói thêm: “Ai nha nha, chậc chậc chậc, ta nói này Ngô lão đệ, ta bảo ngươi này, liếm chó liếm chó, liếm đến cuối cùng là không có gì cả! Cho nên, ngươi vẫn là từ bỏ đi, nghe ta khuyên một lời.”
“Ngươi ngươi ngươi ngươi......”
Ngô Thông sắp bị tức đến bốc khói, hắn chỉ tay vào Vân Dương, tay cũng bắt đầu run lên.
Vân Dương lại nói thêm: “Ngươi nhìn xem, ngươi lại nổi giận rồi, khó trách An Tư Vũ tiểu muội muội chướng mắt ngươi. Ta nói cho ngươi biết, làm người nên rộng lượng hơn, đừng có bụng dạ hẹp hòi như vậy. Ngươi xem Tư Mã Ngọc kìa, ngày đó ta ôm lấy đùi An Tư Vũ tiểu muội muội, hắn cũng nhìn thấy đó, ngươi xem nhân gia có tức giận không? Cho nên nha, ngươi vẫn chưa được đâu!”
Nói đến đây, Vân Dương thở dài, hắn lại nói tiếp: “Ai, nói đến rộng lượng, ngươi không được, nói đến vũ lực, ngươi cũng vẫn chưa được, động thủ đánh nhau, ngươi ngay cả một chiêu của ta cũng không tiếp nổi.”
Nói xong, hắn lại liếc mắt nhìn xuống phía dưới Ngô Thông, sau đó hắc hắc cười xấu xa nói: “Cũng không biết cái loại năng lực kia của ngươi có được không? Nếu như cái đó cũng không được nữa, thì khả năng ngươi theo đuổi được An Tư Vũ tiểu muội muội là rất thấp nha!”
“Phốc ~”
Ngô Thông cuối cùng cũng nhịn không được nữa, hắn phun ra một ngụm lão huyết, mẹ nó chứ, tiểu tử này miệng lưỡi quá độc ác, đơn giản là tiện tới cực điểm.
“Thiếu gia, ngài không sao chứ?” Lúc này, một tiểu lão đầu vội vàng ra tay đỡ lấy hắn, hỏi.
Ngô Thông chỉ tay vào Vân Dương, hung hãn nói: “Tất cả lên cho ta, giết chết hắn!”
Mười mấy người đang vây quanh bọn họ lập tức liền muốn động thủ, Vân Dương vội vàng khẽ giơ tay nói: “Chờ một chút đã, các ngươi đông người như vậy đánh hội đồng một mình ta, mất mặt hay không thì chưa nói, nhưng tốt xấu gì cũng phải cho ta ăn no cơm đã chứ.”
Ngô Thông lau vết máu nơi khóe miệng, “Hừ, ngươi ngược lại là đủ trầm ổn, tâm cũng đủ lớn đấy, đều sắp chết đến nơi rồi mà còn nghĩ đến chuyện ăn cơm.”
Vân Dương buông tay nói: “Vậy chứ còn có thể làm sao nữa? Ta lại đánh không lại các ngươi đông người như vậy, chỉ đành ăn cho no một chút vậy.”
Đám người lập tức mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên, gia hỏa này đến tột cùng là loại quái gì vậy? Một chút thể diện cũng không cần sao? Sao lại lưu manh như thế?
Lúc này liền nghe Vân Dương hô lên: “Chưởng quỹ, tiểu nhị, bọn hắn đông người như vậy lại dám ở trên địa bàn của các ngươi khi dễ một mình ta, các ngươi có quản hay không?”
Đám người nghe xong lập tức phá lên cười, đây rốt cuộc là cái thứ kỳ hoa gì vậy? Vậy mà lại hy vọng chưởng quỹ và tiểu nhị của quán rượu tới cứu hắn, quả thực nực cười mà.
Liền nghe Ngô Thông cười lạnh nói: “Đừng phí sức nữa, ngươi cũng không đi hỏi thăm một chút xem, tại cái Thanh Dương Thành này, ai dám quản chuyện của Ngô gia chúng ta chứ? Ngươi vẫn là muốn ăn thì cứ ăn nhiều một chút đi, lát nữa còn làm một con quỷ chết no!”
Vân Dương lập tức cười, hắn bưng chén rượu lên uống một ngụm, sau đó đứng dậy đếm số người của đối phương, rồi lại nhìn quanh một chút.
Lúc này trong tửu lâu đã không còn ai, những người ăn cơm và ở trọ lúc trước, bao gồm cả chưởng quỹ cùng tiểu nhị đều đã chạy ra ngoài hết rồi.
Hắn gật gật đầu, “Ừm, không có người ngoài ở đây vậy cũng tốt.”
Nói xong hắn mỉm cười, đưa tay ra liền lấy cái viên Ấn Tỷ kia ra. Trong đám người Ngô Thông mang tới lần này có bốn vị cường giả Nguyên Thần cảnh.
Nhìn ra được, thế lực của Ngô gia tại Thanh Dương Thành rất lớn, một khi động thủ, chỉ bằng hắn cùng Bàn tử hai người chắc chắn không phải là đối thủ của bọn người Ngô Thông, vậy nên cũng chỉ có thể vận dụng át chủ bài mà thôi.
Khi ánh mắt của mọi người tập trung vào viên Ấn Tỷ kia, tất cả bọn hắn không một ngoại lệ đều sững sờ.
Thời gian phảng phất như ngưng kết lại tại giờ khắc này, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ ngạc nhiên cùng nghi hoặc.
Nhưng mà, khác biệt với những người khác chính là, Vân Dương chỉ khẽ nở nụ cười, dường như đã sớm đoán trước được mọi chuyện xảy ra trước mắt.
Ngay sau đó, hắn hít sâu một hơi, bắt đầu vận chuyển công pháp đặc biệt của mình.
Theo công pháp vận chuyển, chỉ thấy từng luồng huyền khí màu tím giống như dòng lũ sôi trào mãnh liệt, liên tục không ngừng tuôn ra từ trong cơ thể hắn, rồi cấp tốc hội tụ vào bên trong viên Ấn Tỷ trong tay.
Trong chốc lát, viên Ấn Tỷ vốn không có gì lạ lẫm bỗng bạo phát ra kim quang chói lòa, giống như một vầng mặt trời vàng óng đột nhiên dâng lên, chiếu sáng toàn bộ đại sảnh.
Cùng lúc đó, một luồng thiên uy cường đại vô cùng lấy Ấn Tỷ làm trung tâm, cấp tốc khuếch tán ra bốn phương tám hướng. Cỗ thiên uy này giống như kinh đào hãi lãng, thế không thể đỡ, những nơi nó đi qua, không khí cũng phải run rẩy theo.
Khí thế uy nghiêm đó quả thực làm cho người ta ngạt thở, nó tựa như là cơn thịnh nộ của thần chỉ đến từ trên chín tầng trời, tràn đầy vô thượng uy áp, khiến người ta căn bản không thể sinh ra một tia lòng phản kháng nào.
Mỗi người ở đây đều cảm nhận được sự rung động do luồng sức mạnh khủng khiếp này mang tới, trong lòng không khỏi dâng lên một trận bối rối.
Sắc mặt của bọn hắn trong nháy mắt trở nên tái nhợt, trong ánh mắt để lộ ra vẻ hoảng sợ và bất an khó mà che giấu, phảng phất như giờ phút này thứ họ đối mặt không phải là một viên Ấn Tỷ phổ thông, mà là một vị Đại Đế cao cao tại thượng, chúa tể sự sinh tử của vạn vật!
Đột nhiên sắc mặt Vân Dương trầm xuống, chỉ thấy viên Ấn Tỷ kia bay vút lên cao, rồi lập tức ầm vang rơi xuống đất. Hắn tay mắt lanh lẹ, ngay tại khoảnh khắc Ấn Tỷ rơi đập xuống, hắn tóm lấy cánh tay của Bàn tử, liền rời xa quán rượu.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang, tòa quán rượu kia trong nháy mắt sụp đổ, hóa thành phế tích. Ở nơi xa, Vân Dương đưa tay thu hồi viên Ấn Tỷ, lập tức hắn cùng Bàn tử hai người trong chớp mắt liền rời xa nơi đây.
Nơi này náo loạn gây ra động tĩnh lớn như vậy, khẳng định đã thu hút sự chú ý của các cao thủ trong thành, không chạy thì còn chờ gì nữa? Hắn có thể dùng Ấn Tỷ đối phó nhiều Nguyên Thần cảnh, nhưng cũng không dám thử dùng nó để đối phó với những tồn tại trên Nguyên Thần cảnh.
Đến lúc đó vạn nhất đánh không lại, lại còn làm mất cả Ấn Tỷ, vậy thì đúng là thua thiệt lớn rồi.
Quả nhiên, ngay khi bọn hắn vừa rời đi không bao lâu, liền có mấy luồng khí tức kinh khủng từ các phương hướng trong thành trì bay về phía bên này.
Bên trong đống phế tích, Ngô Thông bị một cây đại lương đè ép, có điều trên người hắn còn có lão giả kia nằm sấp che chắn, nên cây đại lương đó cũng không đè trực tiếp lên người Ngô Thông.
Nhưng dù vậy cũng đủ thảm rồi, lực trùng kích cực lớn đã chấn động khiến hắn thất khiếu chảy máu, mặc dù chưa chết, nhưng cũng chỉ còn lại một hơi tàn.
Về phần mấy gã tu sĩ khác đứng gần Vân Dương, lúc này đã đi về Tây Thiên gặp Phật Tổ rồi, bọn hắn cũng đều trong tình trạng thất khiếu chảy máu, trái tim vỡ nát mà chết.
Mấy vị đại năng đứng lơ lửng trên không trung nhìn xuống đống phế tích bên dưới, trong đó một lão bà nhìn thấy bộ dạng thảm thương như quỷ kia của Ngô Thông, lập tức giật mình, vội vàng lao xuống dưới.
“Thông nhi? Ngươi làm sao vậy, là ai làm?”
Bà lão kia lập tức gào lên, chỉ thấy nàng vung tay áo lên, những mảnh vụn gạch đá bao gồm cả cây đại lương kia đều bay ra thật xa.
“Thông nhi, Thông nhi......”
Bà lão vội vàng lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng cho Ngô Thông, sau đó ôm lấy hắn rồi rời khỏi nơi đây.
Ở một phía khác, Vân Dương cùng Bàn tử đã đi tới khu vực phía nam thành. Cũng may là Thanh Dương Thành đủ lớn, bọn hắn cũng không lo lắng Ngô gia có thể tìm thấy mình trong thời gian ngắn.
Cho nên, dưới sự dẫn đường của Bàn tử, hai người nghênh ngang đi vào bên trong Vạn Bảo Các.
Lần này tới tu luyện giới, mục đích của bọn hắn chỉ có một, đó chính là tìm Tinh Diệu Thạch. Nếu đã biết Vạn Bảo Các có Tinh Diệu Thạch, vậy thì khẳng định là phải lấy cho bằng được.
Về phần sự uy hiếp của Ngô gia, bọn hắn tạm thời không lo lắng. Chờ lấy được Tinh Diệu Thạch rồi, liền chuồn đi thật nhanh, cũng không tin Ngô gia lại có thể tay mắt thông thiên, truy sát mình khắp cả Đông Vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận