Đô Thị Tu Tiên, Ta Được Đến Thượng Cổ Chân Tiên Truyền Thừa

Chương 126: Dọn nhà, Chu Hoài Lai thăm

**Chương 126: Dọn nhà, Chu Hoài Lai thăm**
"Ngươi làm việc này quá gấp gáp rồi, gả nữ nhi là chuyện vui, sao có thể làm như vậy?" Vân Dương đặt chén trà xuống, cau mày nói.
Vân Khánh An bất đắc dĩ nói: "Thập bát thúc, ta tìm người xem ngày, ngày mai là ngày tốt, không có cách nào khác, chỉ có thể làm vậy thôi."
Vân Dương hỏi: "Ngươi tìm ai xem vậy? Cái này không phải nói nhảm sao? Ngươi lại đặt mời khách cùng xuất giá vào cùng một ngày, như thế có thích hợp không? Nào có ai gả nữ nhi lại mời khách cùng ngày?
Ngươi đây là gả nữ nhi hay là vội vàng muốn đuổi nữ nhi đi? Không thể tưởng tượng nổi! Ngươi xem nhà ai gả nữ nhi không phải một ngày trước mời khách ăn cơm, sáng ngày thứ hai con gái mới xuất giá?"
Vân Khánh An bị Vân Dương hỏi đến mặt đỏ bừng, hắn ấp úng nửa ngày mới lên tiếng: "Nhưng mấu chốt là Tiểu Mẫn, nó đã có con rồi, ngày kia không tiện ra ngoài.
Thập bát thúc, chuyện này ngài tuyệt đối đừng nói với lão gia tử, nếu để lão nhân gia ông ta biết, ta sợ lão gia tử sẽ xóa tên Tiểu Mẫn khỏi gia phả mất."
Vân Dương lập tức im lặng, chưa kết hôn mà có con, đây đối với Vân Thị mà nói là một bê bối lớn, đừng nhìn gia tộc Vân Thị đã trở thành năm bè bảy mảng, nhưng có một số quy củ vẫn không hề vứt bỏ.
Giang lão đầu ở bên cạnh thở dài: "Người trẻ tuổi bây giờ thật là, ai, bất quá hoàn cảnh lớn như thế, cũng không trách được những người trẻ tuổi kia!"
Vân Dương khoát tay: "Thôi, ta biết rồi, ngươi đi đi, bất quá, ngươi tốt nhất vẫn nên tìm một cái lý do đáng tin một chút, ngày mai mời khách, ngày mai phát thân, lão đầu đến lúc đó khẳng định sẽ hỏi tới."
Vân Khánh An có chút ngưng trọng nói: "Ách, thập bát thúc, hay là ngài cho ta một chủ ý đi, chỗ lão gia tử, ta thật sự không nghĩ ra lý do gì tốt cả."
Vân Dương buông tay: "Ta cũng không có cách nào, bất quá ta lại có một đề nghị, chúng ta không tìm được lý do, nhưng ngươi có thể từ phía nhà trai mà tìm chủ ý, ví như bát tự..."
Giang lão đầu chỉ vào Vân Dương cười mắng: "Tốt, tên tiểu tử thối nhà ngươi, đúng là quỷ kế..."
Tiễn Vân Khánh An xong, Vân Dương lại cùng Giang lão đầu hàn huyên một hồi, sau đó Vân Mặc liền dẫn theo đội thi công đến phá nhà của đại bá, bá nương và gia gia Vân Dương. Mọi người trong nhà cùng nhau ra trận, rất nhanh sân nhỏ đã được dọn trống.
Ba chiếc xe sang trọng kia cũng được lái đến quảng trường ủy ban thôn, còn cả nhà bọn họ thì dọn đến tổ trạch tạm thời ở lại.
"Lão nhị, hôm qua đệ muội đã phái người đến lấy đi một nhóm rau quả, còn lại tất cả đều cung cấp cho Giang Lão, rau của chúng ta vẫn chưa đủ, hay chúng ta lại hỏi thuê thêm của người trong thôn đi."
Vân Dương vừa mới ngồi xuống, Vân Hoa liền đi tới nói với hắn.
"Trong thôn đâu còn có đất? Chỗ nào thuê được thì chúng ta đều đã thuê, toàn bộ Hậu Sơn bây giờ cũng đều là của nhà chúng ta, chúng ta bây giờ còn có thể đi đâu thuê đất nữa?"
Vân Hoa đã nếm được ngon ngọt, liền nghe hắn vừa cười vừa nói: "Chỗ đập nước hạ du sông nhỏ chẳng phải còn có một mảnh ruộng nước lớn sao? Chúng ta dùng tiền thuê tới trồng rau thôi."
Vân Dương nói: "Những ruộng đó đối diện với thôn Lý Gia, ngươi nếu muốn thuê thì tự mình đi đàm phán, ta không có ý kiến, kiếm tiền mà, chắc bọn họ sẽ đồng ý thôi.
Bất quá, ngươi vẫn không nên ôm hy vọng quá lớn, ngươi phải biết, người của thôn Lý Gia rất khó dây dưa, đều là một đám không nói lý lẽ."
"Vậy ta liền đi thử xem sao." Vân Hoa vẫn là không muốn từ bỏ.
"Cha, cha, vịt con, vịt con..."
Lúc này, chỉ thấy Vân Chiêu tay cầm một con vịt giống chạy tới.
"Thằng nhóc con, ngươi lại làm hại vịt con, xem lão nương hôm nay không đánh cho ngươi một trận mông nở hoa!" Vợ Vân Hoa là Liễu Mẫn tức giận hô một tiếng, cầm móc áo trong tay chạy tới.
Vân Dương lập tức cười lớn nói: "Lần này tốt rồi, hai tiểu tổ tông này rốt cục có người trị."
Vân Hoa muốn khuyên can, nhưng bị Liễu Mẫn trừng mắt một cái liền lui về.
"Ngạch, lão nhị, vậy ta đi thôn Lý Gia đây."
Sau một trận quỷ khóc sói gào, Vân Chiêu nện bước chân nhỏ chạy tới ôm Vân Dương khóc ròng nói: "Nhị thúc, mông, đau..."
Vân Dương cười ha hả nói: "Hắc hắc, mông đau à? Nhị thúc cũng không có cách nào, ngươi không thấy cha ngươi đều chạy rồi sao? Sau này ngoan ngoãn, không nghịch ngợm nữa thì mẹ ngươi sẽ không đánh ngươi!"
Liễu Mẫn lại mắng Vân Dao mấy câu, sau đó mới thả móc áo xuống rồi nói với Vân Dương: "Tiểu đệ, hôm qua tẩu tử đã đi trấn trên mua năm ngàn con vịt giống, ngoài ra còn đặt năm vạn con từ trại chăn nuôi khác, còn có sáu vạn con gà con nữa.
Vịt có thể thả nuôi ở hồ cá bên trái khe núi, nhưng gà giống thì nuôi ở đâu đây? Kẻ lỗ mãng giờ nhìn chuồng gà kia quá nhỏ, không nuôi nổi sáu vạn con gà."
Vân Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Tẩu tử, chuồng gà không đủ lớn, vậy thì xây thêm, đằng nào xung quanh đó đều đã được khai hoang rồi, tẩu cứ vẽ phạm vi ra, quay đầu nói với đại bá một tiếng là được."
Liễu Mẫn ừ một tiếng, "Được, lát nữa ta làm xong việc sẽ đi, giờ ta đi tìm Dung Dung, để hai cái nghịch ngợm này cho nó trông."
Buổi chiều, Vân Dương đi Hậu Sơn, mấy trăm người dưới sự an bài của Vân Mặc và Tô Hoài Thủy đang cố gắng gieo trồng linh dược, còn chiến trường tối hôm qua cũng đã sớm được thu dọn sạch sẽ.
Những động vật ăn được đều bị thu gom, còn những thứ không ăn được thì bị chôn ngay tại chỗ.
Mấy trăm người ở hậu sơn làm việc khí thế ngất trời, Vân Dương ở trong đất nhìn chằm chằm đến tận đêm.
Đợi ăn cơm tối xong, hắn đang định đi Thổ Địa Miếu tìm Chu Hoài hỏi chuyện tối qua, không ngờ hắn còn chưa kịp đi, lão đầu đã tự mình đến.
"Lão đầu, ta còn đang định đi tìm ngươi đây, không ngờ ngươi lại tự mình đến, đi, chúng ta đến hậu sơn trò chuyện."
Lão đầu cười ha hả, "Được, vậy thì đi thôi, đúng rồi, sau này nếu ngươi có việc gì cần tìm ta, ngươi cứ niệm Thành Hoàng Thần chú, ta hiện tại không ở Thổ Địa Miếu nữa."
Hậu Sơn, nơi ở cũ của bầy sói, hai người ngồi trên tảng đá, liền nghe Thổ Địa Thần mở miệng: "Chuyện tối hôm qua là do Quỷ Nha Yêu Bộ làm, bọn chúng đã thu mua một ẩn thế võ tu tông môn tên là Đại Đao Môn, tiếp theo, bọn chúng có thể sẽ tìm cơ hội ra tay với ngươi, tự mình cẩn thận một chút."
Vân Dương nhíu mày: "Đại Đao Môn? Lão đầu, vậy ngươi có biết môn phái này ở đâu, thực lực mạnh cỡ nào không?"
Chu Hoài lắc đầu: "Tạm thời còn chưa rõ, bất quá ta đã bảo Thành Hoàng Phủ khoái báo ti đi điều tra, ta nghĩ không lâu nữa sẽ có kết quả."
Vân Dương giận dữ nói: "Đáng chết Quỷ Nha Yêu Bộ, bọn chúng vẫn chưa xong à? Lão đầu, ngươi có hứng thú cùng ta đến tu hành giới diệt cái Quỷ Nha Yêu Bộ này không?"
Chu Hoài thở dài: "Haiz, ta cũng muốn, nhưng ta là Âm thần, không thể nhúng tay quá nhiều vào chuyện dương gian, nếu không sẽ trái với âm luật, sẽ bị trời phạt, huống chi còn là hủy diệt một yêu bộ ở dương gian."
Nói đến đây, hắn thở dài: "Xét theo sự phân chia thần chức, yêu bộ thuộc quyền quản hạt của Sơn Thần phủ, ngươi nếu đi tu hành giới, có thể thử tìm một Sơn Thần ở tu hành giới, xem xem còn có vị thần nào may mắn sống sót hay không..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận