Để Ngươi Xuống Núi Lịch Lãm, Ngươi Chế Tạo Tiên Môn?

Chương 17: Lão gia gia muốn tới?

**Chương 17: Lão gia gia muốn tới?**
“Thanh Vân Tông?”
Vương Hồng nghĩ mãi vẫn không tài nào nhớ ra Thanh Vân Tông là tông môn nào.
Đừng nói là tông môn tam phẩm.
Ngay cả tông môn tứ phẩm cũng chẳng có cái tên Thanh Vân Tông này.
Hơn nữa.
Vấn Đạo Tông của hắn đắc tội Thanh Vân Tông từ khi nào vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại.
Biết được h·ung t·hủ là được rồi.
"Thanh Vân Tông là tông môn hoàn toàn không có phẩm cấp!"
"Cái gì?"
Vương Hồng lập tức ngây người.
Không có tông môn phẩm cấp?
Thanh Vân Tông lại là một tông môn không có phẩm cấp?
Thế đạo bây giờ thay đổi rồi sao?
Đến cả một tông môn không có phẩm cấp cũng dám leo lên đầu Vấn Đạo Tông đi ị đái?
“Vương tông chủ, Tần Mục tông chủ Thanh Vân Tông còn nói, hắn đang chờ các ngươi ở Thanh Vân Tông!”
"Càn rỡ!"
L·ồ·ng n·g·ự·c Vương Hồng như muốn n·ổ tung!
Hai mắt đỏ ngầu, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống người!
Chỉ là một tông môn hoàn toàn không có phẩm cấp mà dám phách lối như vậy!
G·i·ế·t người của hắn, còn dám khiêu khích bọn hắn như vậy?!
Tội này không thể tha!
Mất trọn nửa ngày.
Vương Hồng mới có thể tỉnh táo lại.
Tần Mục dám ăn nói ngông cuồng như vậy, nhất định phải có chỗ dựa!
Tuy tức giận là thế.
Nhưng đầu óc của hắn vẫn rất tỉ mỉ.
Chứ không hề xốc nổi mà trực tiếp p·h·át binh tới Thanh Vân Tông.
"Giang quận trưởng, Tần Mục kia có tu vi gì?"
Giang Niên đáp: "Ta không rõ lắm. Ta cảm nhận được tu vi của hắn là Thần Hải cảnh cửu trọng t·h·i·ê·n! Nhưng chiến lực thì kinh người, chỉ dùng một đạo k·i·ế·m khí liền c·h·é·m c·h·ế·t Tất trưởng lão của quý tông!"
“Ta cảm thấy, ngay cả ta đây, e rằng cũng không đỡ n·ổi một đạo k·i·ế·m khí kia!”
“Tinh Thần cảnh?”
Vương Hồng nhướng mày.
Giang Niên là người đứng đầu một quận.
Nhãn lực và thực lực đều không kém.
Đến cả hắn cũng cảm thấy không thể đối phó Tần Mục.
Vậy Tần Mục kia có lẽ không phải Thần Hải cảnh bình thường.
Chắc hẳn là Tinh Thần cảnh không nghi ngờ gì!
Tuy rằng hắn cũng là Tinh Thần cảnh.
Nhưng chỉ là Tinh Thần cảnh nhất trọng.
Vấn Đạo Tông của hắn nổi danh khắp ba vạn dặm xung quanh.
Tần Mục chắc chắn biết đến danh tiếng của hắn.
Vậy mà còn dám khiêu khích như vậy, nhất định là có nắm chắc đối phó được vị Tinh Thần cảnh nhất trọng này của hắn!
Xem ra.
Đã đến lúc mời lão tổ xuất quan!
Lão tổ đích thực là Tinh Thần cảnh tam trọng!
Tần Mục kia dù có mạnh hơn, quyết định không phải là đối thủ của lão tổ!
Đối phương nói rõ là đang chờ bọn hắn ở Thanh Vân Tông.
Có lẽ đây cũng là một cái bẫy.
Người này có lẽ là người của Sơn Hải Tông.
Có lẽ giả danh người của Thanh Vân Tông.
Cố ý giăng ra cái bẫy này để đối phó bọn hắn.
Cũng may.
Hắn đã nhìn ra điểm này.
Có lão tổ xuất quan, lại mang theo tinh nhuệ của Vấn Đạo Tông.
Dù là bẫy của Sơn Hải Tông, cũng không sợ!
Đương nhiên.
Chuyện này hắn vẫn cần phải điều tra kỹ lưỡng một phen.
Hiện tại chưa cần kinh động đến lão tổ.
Chờ mọi chuyện rõ ràng rồi tính.
...
Phía tr·ê·n t·h·i·ê·n khung.
Tần Mục và Lục Hàn đang đứng trên boong tàu linh chu.
Chuyện của Lục gia ở Giang Ninh đã xong, hai người đang trên đường trở về Thanh Vân Tông.
Tần Mục đang suy nghĩ về việc chiêu mộ đệ t·ử.
Hiện tại Thanh Vân Tông tuy đã thành lập.
Nhưng mới chỉ có hai người bọn họ.
Muốn p·h·át triển Thanh Vân Tông, vẫn cần nhiều người hơn.
“Đạo hữu xin dừng bước!”
Đúng lúc này, một giọng nói từ phía sau truyền đến.
Tiếp đó.
Một chiếc linh chu khác từ phía sau nhanh c·h·óng đ·u·ổ·i th·e·o, hai thuyền đi song song với nhau.
Trêи chiếc linh thuyền kia có hai vị cô gái trẻ tuổi.
Tần Mục liếc nhìn.
Tu vi của hai người này cũng không hề yếu.
Một người là Tinh Thần cảnh nhất trọng t·h·i·ê·n, người còn lại là Thông Khiếu cảnh cửu trọng t·h·i·ê·n!
Vị kia Thông Khiếu cảnh cửu trọng t·h·i·ê·n kiêu cũng nắm giữ cực phẩm t·h·i·ê·n phú.
Chỉ là cực phẩm t·h·i·ê·n phú mà thôi.
Tần Mục cũng chẳng để vào mắt.
Cực phẩm t·h·i·ê·n phú có lẽ hiếm thấy ở vùng đất Giang Ninh này.
Nhưng ở Thánh Vực thì có thể nói là nhan nhản khắp nơi.
Chỉ cần ném một cục gạch trúng vào ba người thì có đủ loại cực phẩm t·h·i·ê·n phú.
Hơn nữa.
Nàng này đã gia nhập tông môn khác rồi.
Tần Mục cũng không đến mức đi tranh giành đệ t·ử với những tông môn khác.
“Vị đạo hữu này, tại hạ Tô Cẩm trưởng lão T·h·i·ê·n Lam Tông, xin hỏi hướng Ô quận có phải là hướng này không?"
Nữ t·ử Tinh Thần cảnh khẽ khom người hành lễ nói.
Chuyến này nàng đi về hướng Ô quận, là vì chuyện của đệ t·ử của nàng là Tô Nhu.
Chỉ là có chút lạc đường.
Thấy linh chu của Tần Mục, mới đ·u·ổ·i th·e·o để hỏi đường.
Trong mắt nàng lóe lên một tia kinh ngạc.
Vị thanh niên bên cạnh Tần Mục, lớn hơn Tô Nhu không bao nhiêu.
Vậy mà đã bước vào Ngưng Nguyên chi cảnh.
Loại t·h·i·ê·n kiêu này.
T·h·i·ê·n Lam Tông của nàng không thể bồi dưỡng ra được.
Tô Nhu đã được coi là t·h·i·ê·n kiêu đứng đầu nhất của T·h·i·ê·n Lam Tông.
Nhưng cũng chỉ mới ở Thông Khiếu cảnh cửu trọng t·h·i·ê·n mà thôi!
Khoảng cách đến Ngưng Nguyên cảnh còn một khoảng cách khá xa!
Tần Mục nhìn về phía Lục Hàn.
Hắn đến nơi này chưa lâu.
Đối với khu vực xung quanh cũng không quen thuộc.
Lục Hàn vội vàng nói: “Vị tiền bối này, hướng kia đúng là hướng tới Ô thành!”
Hắn đã từng đặt chân qua các tông môn tứ phẩm trong mười hai quận xung quanh.
Tự nhiên biết Ô quận ở đâu.
“Đa tạ cáo tri!”
Tô Cẩm lại lần nữa hạ thấp người hành lễ.
“Đạo hữu kh·á·c·h khí.”
Tần Mục mỉm cười.
Ngay lúc này.
Một âm thanh máy móc vang lên trong đầu.
“Ting, công bố nhiệm vụ, kiểm tra thấy ứng cử viên phù hợp để thu nhận đệ t·ử, mời túc chủ chiêu nạp một vị đệ t·ử cho Thanh Vân Tông, phần thưởng 1: Dung Hồn Trúc Thể Đan (tác dụng: Dùng để chế tạo lại n·h·ụ·c thân cho tu sĩ m·ấ·t đi n·h·ụ·c thân, đồng thời dung hợp hoàn toàn với linh hồn). Phần thưởng 2: Một tòa Đan Các. Phần thưởng 3: Đan đạo thông hiểu 9 quyển!”
Nghe thấy âm thanh của hệ th·ố·n·g, vẻ mặt Tần Mục trở nên cổ quái.
P·h·át triển tông môn.
Đương nhiên cần đến luyện dược sư.
Phần thưởng của nhiệm vụ này, hoàn toàn là để Thanh Vân Tông của bọn hắn thu nhận đệ t·ử am hiểu luyện đan.
Chỉ là.
Nhìn thấy phần thưởng đầu tiên, sao hắn lại có cảm giác quen thuộc đến thế?
Lão gia gia muốn tới?
Chờ Tô Cẩm rời đi.
Tần Mục nói: "Lục Hàn, chúng ta đi Ô thành một chuyến."
Tuy cả hai đều dùng linh chu.
Nhưng linh chu của Tần Mục thật ra là do thánh địa ban thưởng.
Tốc độ làm sao mà linh chu tầm thường của các tông môn khác có thể so sánh được?
Lục Hàn tuy không hiểu dụng ý của tông chủ.
Nhưng vẫn nhanh chóng dẫn đường.
Nửa ngày sau.
Tần Mục và hai người xuất hiện ở bên trong Ô thành.
Ô thành.
Cũng là quận thành của Ô quận.
So với Giang Ninh thành, tự nhiên là có chút thua kém.
Trong Ô quận, chỉ có tông môn tứ phẩm.
Chứ không có tông môn tam phẩm.
Sau khi vào thành, Tần Mục liền dẫn Lục Hàn vào một k·h·á·c·h sạn để nghe ngóng tin tức.
Không có bất kỳ ngoài ý muốn nào.
Một thanh niên tên là Lâm Viêm tiến vào tầm mắt của Tần Mục.
Nếu hắn đoán không sai.
Nhiệm vụ chiêu mộ đệ t·ử này có liên quan đến Lâm Viêm.
Lâm Viêm.
Là con trai của gia chủ Lâm gia ở Ô thành.
Từng là t·h·i·ê·n kiêu của Ô thành.
Nhưng ba năm trước đây.
Tu vi của Lâm Viêm bắt đầu tuột dốc.
Về sau cứ mãi dừng lại ở Khai Mạch cảnh tam trọng.
Bất luận hắn tu luyện thế nào, tu vi cũng không còn cách nào tiến thêm được nữa.
Chân khí tiến vào cơ thể thì không hiểu vì sao lại biến m·ấ·t.
Lâm gia đã mời rất nhiều người đến xem xét.
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể giải quyết được vấn đề.
Lâm Viêm dần dần từ một t·h·i·ê·n kiêu biến thành một phế vật mà ai ai ở Ô thành cũng đều biết.
Có lẽ.
Sau khi gặp phải nỗi n·h·ụ·c nhã bị từ hôn, Tần Mục có thể dễ dàng thu phục Lâm Viêm làm đệ t·ử hơn.
Nhưng đệ t·ử Thanh Vân Tông của hắn.
Sao có thể chịu được loại n·h·ụ·c nhã đó?
...
Lâm phủ.
Tần Mục và Lục Hàn hiện thân.
"Xin thông báo một tiếng, chúng ta có thể giải quyết vấn đề của Lâm t·h·i·ế·u gia!"
Tần Mục nhàn nhạt nói.
"Tiền bối xin chờ một chút, ta đi vào thông báo ngay!"
Một gã thủ vệ bình tĩnh nói.
Hắn đã thấy nhiều chuyện này nên chẳng còn lạ lẫm gì.
Tuy có rất nhiều người tuyên bố có thể giải quyết vấn đề của Lâm Viêm t·h·i·ế·u gia.
Nhưng cuối cùng đều thất bại mà trở về.
Không bao lâu sau.
Một vị trưởng lão Lâm gia đi ra, dẫn Tần Mục và hai người vào trong.
Trong đại điện.
Một thanh niên thanh tú đang đứng thẳng người.
Khí tức trên người hắn cho thấy hắn chỉ ở Khai Mạch cảnh tam trọng!
Chính là Lâm Viêm.
Tần Mục nhìn Lâm Viêm, trên tay phải của hắn có một chiếc nhẫn.
“Tần gia chủ, mời tránh mặt một chút!”
Tần Mục nhìn về phía Lâm Chiến đang ở tr·ê·n.
“Được, Tần tiên sinh, ta ở bên ngoài, có gì cần cứ gọi ta là được.”
Lâm Chiến đứng dậy rời đi.
Trong đại điện chỉ còn lại Tần Mục và Lâm Viêm hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận