Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 553. Hắn phản bội ta!?

Chương 553. Hắn phản bội ta!?
Dù hiện tại Long Ngạo Thiên đã phi thăng thượng giới, thôi diễn chiêu thức cường đại hơn, nhưng biến hóa bao nhiêu cũng không rời bản chất, hắn vẫn có thể từ đó nhìn ra chút môn đạo.
"Ai..."
Tần Phong làm bộ thở dài nói: "Phu nhân cần gì phải cố chấp truy tìm chân tướng, có đôi khi chân tướng thật sự rất tàn khốc.”
“Ngạo Thiên xảy ra chuyện!?”
Tâm Nhan tiểu thư chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, đỡ lấy quan tài thủy tinh mới miễn cưỡng giữ được tư thế đứng thẳng.
"Phu nhân!!"
Trân Trân, Liên Liên, Ái Ái vội vàng tiến lên, an ủi Tâm Nhan tiểu thư ngàn vạn lần không nên suy nghĩ lung tung.
Tần Phong mở miệng nói: "Phu nhân hẳn là biết, Long Ngạo Thiên năm đó phụng mệnh đi phong ấn vết nứt không gian của Bắc Cương, chỉ tiếc sau này vì phu nhân mà nổi giận rời khỏi vị trí, cũng không kịp thời phong ấn vết nứt không gian của Bắc Cương, dẫn đến sinh vật dị giới xâm lấn Hoang Cổ.”
“Sinh vật dị giới xâm lấn?!”
Tâm Nhan tiểu thư lập tức khẩn trương, truy hỏi: "Ngạo Thiên, hắn không bị thương chứ!? "
Mẹ kiếp!
Thánh Mẫu này cũng quá tiêu chuẩn kép rồi!?
Hắn chỉ uy hiếp mấy nữ quỷ cùng cương thi, liền nói hắn mất hết thiên lương, còn cứng rắn ghi hận hắn ba năm.
Nhưng Long Ngạo Thiên tự tiện rời khỏi chức vụ, dẫn đến sinh linh đồ thán, nàng lại không đề cập đến một chữ, chỉ quan tâm đối phương có bị thương hay không.
Trong lòng Tần Phong đã không đủ sức để chửi bậy, tiếp tục nói: “Phu nhân không cần lo lắng, Long tướng quân cũng không có bị thương, hắn thành công cứu vớt thế giới, đuổi sinh vật dị giới đi, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì!?"
Tâm Nhan tiểu thư vừa mới buông lỏng trái tim, lại một lần nữa vọt lên cổ họng.
"Ai..."
Tần Phong lại làm bộ thở dài nói: "Nghe nói vị Long tướng quân này trong lúc chinh chiến yêu một nữ tử, cuối cùng hai người cùng nhau cứu vớt Hoang Cổ, còn cùng nhau phi thăng thượng giới, trở thành một đoạn giai thoại của Hoang Cổ.”
“Hắn yêu người khác!?"
Tâm Nhan tiểu thư lại cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, thân thể giống như bị rút sạch khí lực, lung lay sắp đổ.
“Leng keng, chúc mừng túc chủ thừa dịp thiên tuyển chi tử không ở nhà, lừa gạt người hắn yêu thương, đạt được 30 vạn điểm phản diện!"
“Phu nhân, cẩn thận!”
Tần Phong một bước tiến lên ôm Tâm Nhan tiểu thư, còn không quên tiếp tục khuyên nhủ: "Phu nhân, hắn chỉ là phạm phải sai lầm mà nam nhân nào cũng đều phạm phải, thật sự cũng chỉ là không khí đến cọ cọ mà thôi, làm người không cần tính toán chi li, nữ nhân kia sinh con chịu rất nhiều tội, huyết thống thật sự có quan trọng như vậy sao? Cho dù không phải là con của ngươi, cũng là một sinh mệnh tươi sống, phu nhân không đến mức lòng dạ hẹp hòi như vậy đi..."
"Nghe xem đây là lời người nói sao!?"
Trân Trân, Liên Liên, Ái Ái cạn lời rồi, thân là nữ quỷ thiếu chút nữa bị một quyền này đánh đến hộc máu.
"Bọn họ ngay cả hài tử cũng có rồi!?"
Tâm Nhan tiểu thư chỉ cảm thấy bi thống muốn chết, đạo tâm thiếu chút nữa liền bay mất.
“Leng keng, chúc mừng túc chủ thừa dịp thiên tuyển chi tử không ở nhà, lừa gạt người hắn yêu thương, đạt được 30 vạn điểm phản diện!"
"Nơi này hẳn là nên có chút âm nhạc!"
Tiểu Bạch nhìn một chút, nhỏ giọng hát: "Bông tuyết bồng bềnh, gió bắc rền vang, thiên địa một mảnh mênh mông. . ."
Hát còn không quên túm lấy ít lông trắng ở mông nhỏ, tung lên không trung làm bông tuyết ứng cảnh.
"Ô ô..."
Tâm Nhan tiểu thư rốt cuộc nhịn không nỗi nữa, nằm sấp trong ngực Tần Phong khóc lóc ầm ĩ.
“Thật sự là có chủ nhân gì, thì có dạng thỏ ấy!”
Trân Trân, Liên Liên, Ái Ái nhất thời đầu đầy hắc tuyến, không rõ tại sao một con thỏ đáng yêu lại mở miệng xấu như vậy.
“Phu nhân, phu nhân còn có chúng ta!”
Tần Phong một bên an ủi Tâm Nhan tiểu thư, một bên thuận thế ôm nàng vào trong ngực.
Hắn muốn thu hồi lời nói lúc trước...
Không phải Thiên Thượng Nhân Gian Lưỡng Tương Vọng, nhân quỷ khác đường tình chưa hết, mà là Thiên Thượng Nhân Gian Lưỡng Tương Vọng, Nhất Chi Hồng Hạnh Xuất Tường Lai. (Một cành hồng hạnh vượt tường ra ngoài)
"Ngươi..."
Tâm Nhan tiểu thư giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, vội vàng tránh thoát vòng tay Tần Phong.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ thừa dịp thiên tuyển chi tử không ở nhà ức hiếp người thương của hắn, đạt được ba mươi vạn điểm phản diện!
“Lại là ba mươi vạn!”
Tần Phong lộ ra nụ cười vui vẻ.
"Ngươi đang lừa ta đúng không?!"
Tâm Nhan tiểu thư nhìn thấy Tần Phong cười vui vẻ như vậy, trong lòng lập tức nghi ngờ, lần thứ hai khôi phục lại trạng thái cao lãnh.
Tần Phong hô to oan uổng, nói: "Phu nhân sao ngươi có thể oan uổng người tốt!”
Người tốt!?
Tần Phong ngươi nếu có thể được xưng là người tốt, vậy trên đời này còn có từ người xấu hay sao?!
Không riêng gì Tâm Nhan tiểu thư trong mắt đầy khinh bỉ, mà ngay cả Trân Trân, Liên Liên, Ái Ái cũng không tin.
Các nàng đều nhớ rõ ba năm trước, Tần Phong đã uy hiếp các nàng giao ra Hồn Ấn như thế nào.
“Phu nhân, ngươi đúng là đồ luyến não!”
Tần Phong bắt đầu lừa gạt, nói: "Ngươi chỉ thấy Long Ngạo Thiên nổi giận vì ngươi, nhưng không nhìn thấy hắn lơ là nhiệm vụ dẫn đến Hoang Cổ sinh linh đồ thán.”
“Sinh linh đồ thán!?"
Tâm Nhan tiểu thư trong lòng cả kinh, rốt cục nhớ tới hậu quả do sinh vật dị giới xâm lấn.
"Ai..."
Tần Phong thở dài một tiếng, nói: "Thiên hạ thương sinh dùng sinh mệnh chứng kiến tình yêu của các ngươi, tuy rằng Long Ngạo Thiên cuối cùng cứu vớt Hoang Cổ được thế nhân ca tụng, nhưng việc làm của hắn ai cũng biết, cắt đứt chân ngươi, lại cho ngươi một bộ nạng, sau đó nói cho ngươi biết, không có ta, ngươi ngay cả đường cũng không đi được, cho nên ngươi phải hiểu được thế nào là mang ơn.”
“Cái này..."
Tâm Nhan tiểu thư muốn mở miệng phản bác Tần Phong, nhưng há mồm lại một câu cũng không nói nên lời.
Nàng thế nào cũng không nghĩ tới, thiên hạ thương sinh sẽ bởi vì nàng mà chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận