Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 2029: Thiên tuyển quạ đen

"Ta cũng rất hối hận!"
Đàm Lực cũng tỏ vẻ hối hận không kém, hối hận vì đã không gia nhập đoàn đội chuyên nghiệp sớm hơn.
Dù "một cá ba ăn" mang đến cho hắn những niềm vui chưa từng có, nhưng so sánh với tương lai rộng mở phía trước, rõ ràng việc tham gia đoàn đội chuyên nghiệp có lợi hơn nhiều. Tiếc là hắn không phải Hoang Cổ huân quý, ngay cả cơ hội "ngày sau còn dài" cũng không có.
"Tốt!"
Tam Lộng đại sư lên tiếng: "Hiện tại Long Ngạo t·h·i·ê·n đã bị đ·á·n·h lui thành công, trong thời gian ngắn khó có thể triệu tập p·h·áo hôi xâm lấn Đông vực, đã đến lúc chúng ta phải đi rồi!"
"Đi!?"
Nhậm Hoàn lập tức tò mò hỏi: "Chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo!?"
"Ngươi có thể dùng não không vậy!?"
Mộc Tú trách mắng: "Ngươi không nghe bệ hạ giúp Quang t·h·i·ê·n thăng cấp tiên khí à? Chuyện này trước kia đâu đến lượt Quang t·h·i·ê·n hắn hưởng? Chẳng phải huynh đệ mấy ta được ưu tiên thăng cấp sao!?"
"Thì có vấn đề gì!?"
Nhậm Hoàn vẫn ngơ ngác, không hiểu ý của Mộc Tú.
"Cái này thì ta hiểu!!"
Đàm Lực lập tức cười hề hề nói: "Tô Phỉ dặn dò ta rồi, phải thường xuyên lộ mặt trước mặt bệ hạ, có vậy bệ hạ mới nhớ đến mà mang ta theo, chứ cứ giữ vẻ thanh cao, không chủ động thì ngay cả nước canh cũng đừng mong mà húp."
"Đúng đó!!"
Tam Lộng đại sư vỗ tay tán thành: "Tuy rằng chúng ta ở ngoài tự do tự tại, nhưng ở cạnh bệ hạ thì cơ hội phát triển càng rộng mở hơn nhiều. Hơn nữa hiện tại Tiên Giới nơi nơi đều c·hiế·n t·ran·h, chúng ta đi lại ở Tiên Giới không được an toàn lắm, chi bằng đến Ma giới mà nương nhờ bệ hạ."
"Thì ra là thế!"
Nhậm Hoàn bừng tỉnh ngộ ra.
Trước đó, hắn nhận được tin tức về việc Quang t·h·i·ê·n thăng tiến quá nhanh còn thấy khó hiểu, thì ra là vì mình dạo này ít lui tới gần bệ hạ.
Lúc này, Tần Phong ở Ma giới đã kết thúc tu luyện và bước ra ngoài.
Vốn đã anh tuấn, giờ đây Tần Phong càng toát ra vẻ siêu phàm thoát tục, mỗi tấc x·ư·ơ·n·g cốt, mỗi sợi cơ bắp dường như được lực lượng thuần túy nhất của giữa t·h·i·ê·n địa rèn đúc lại một lần nữa. Trong mỗi cử chỉ, mỗi bước đi đều tỏa ra sự tự tin và thong dong, như thể chưởng kh·ố·n·g cả càn khôn.
"Bái kiến Tà Đế!!"
Vệ binh xung quanh thấy Tần Phong thì lập tức q·u·ỳ xuống, ôm quyền hành lễ.
"Bái kiến Tà Đế ca ca!!"
Huyễn Nguyệt Ma Cơ chu môi nhỏ, nhỏ giọng gọi đầy ấm ức.
Nàng vốn nghĩ Tần Phong còn trẻ, huyết khí phương cương dễ k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, mình có thể dễ dàng hạ gục hắn, ai ngờ hắn căn bản chẳng để ý đến mình, cứ vậy mà bỏ mặc nàng bơ vơ ở ngoài, khiến nàng tổn thương tự ái sâu sắc.
"Đứng lên đi!"
Tần Phong lờ đi ánh mắt của Huyễn Nguyệt Ma Cơ, hỏi thẳng: "Cửu U Ma Đế bên kia thế nào rồi? Chiêu mộ được bao nhiêu đại quân rồi!?"
"Hồi Tà Đế ca ca!"
Huyễn Nguyệt Ma Cơ không dám giấu diếm, thành thật t·r·ả lời: "Từ khi Tà Đế ca ca hạ lệnh chiêu mộ đại quân, toàn bộ ma tu ở Ma giới liền sôi trào hẳn lên. Mấy ngàn Tiên Quân nhao nhao tìm đến, Thái Ất Kim Tiên thì có đến mấy vạn người, còn có bảy mươi hai vị Ma Vương, mười hai tên chuẩn Ma Đế cảnh cường giả."
"Nhiều người tìm đến vậy!?"
Tần Phong nghe mà ngẩn người, có chút bất ngờ.
Tuy hắn muốn tổ kiến một đội quân ma tu, nhưng trong lòng dự định là trong mười năm. Không ngờ hắn chỉ bế quan một tháng, khung cơ bản đã hình thành không sai biệt lắm.
"Vâng ạ!"
Huyễn Nguyệt Ma Cơ cung kính đáp: "Từ khi bọn họ nghe nói ngài là truyền nhân của Tà Đế, liền tức tốc chạy đến báo danh dưới trướng Tà Đế ca ca."
"Nói thật đi!"
Tần Phong không khỏi trợn mắt, rõ ràng không tin chuyện hoang đường này.
Phải biết, ma tu là đám người vì tư lợi, g·iế·t người không chớp mắt, đừng nói Tà Đế đã c·hế·t không biết bao nhiêu năm, ngay cả mẹ ruột chúng cũng chưa chắc nghe.
Bây giờ bảo chúng vì Tà Đế mà đến, chẳng khác nào c·ẩ·u tác giả bảo là thêm chương còn vô lý hơn.
"À..."
Huyễn Nguyệt Ma Cơ biết không d·ố·i được, ngập ngừng nói: "Thật ra chúng tôi vất vả dẫn nước Hãn Hải chảy n·g·ư·ợ·c về Ma giới, không phải thật sự muốn xâm lấn Tiên Giới, mà là vì Ma giới sắp không thể sống được nữa rồi."
"Ý gì!?"
Tần Phong nghi ngờ nhìn, không hiểu ý đối phương.
"Chuyện này phải kể từ ngàn năm trước..."
Huyễn Nguyệt Ma Cơ bất đắc dĩ kể: "Lúc đó mọi người tuy cũng muốn p·há vỡ phong ấn để về Tiên Giới, nhưng không m·ã·n·h l·iệ·t như vậy. Mãi đến một ngày, một luồng khí tức không rõ ập đến, phàm là ai vào trong đều không thể trở ra. Khí tức này còn lan tràn không ngừng, hoàn toàn không có ý định dừng lại, nên chúng tôi mới phải dẫn nước Hãn Hải chảy ngược về Ma giới, muốn nhanh chóng rời khỏi đây."
"Khí tức chẳng lành? Không ai t·r·ố·n được!?"
Tần Phong lập tức nắm bắt trọng điểm rồi bắt đầu lẩm bẩm.
Tuy hắn chưa thấy khí tức chẳng lành kia, nhưng việc Huyễn Nguyệt Ma Cơ không tiếc bất cứ giá nào để rời khỏi Ma giới cũng cho thấy, các nàng đã nghĩ ra không ít biện p·h·áp và cũng có không ít n·g·ườ·i c·hế·t vì chuyện này.
"Tà Đế ca ca!"
Huyễn Nguyệt Ma Cơ dò hỏi: "Có cần tôi dẫn ngài đến nơi có khí tức chẳng lành đó xem sao!?"
"Cũng được!"
Tần Phong nghĩ ngợi rồi gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó, Huyễn Nguyệt Ma Cơ lui ra an bài, không chỉ chuẩn bị một cỗ Long liễn xa hoa mà còn có một đội hộ vệ gồm toàn ma tu cảnh giới Tiên Quân.
Nhưng ngay lúc hắn định leo lên Long liễn, hệ th·ố·n·g đột nhiên vang lên tiếng thông báo.
"Keng, kiểm tra thấy t·h·i·ê·n Đạo cấp t·h·i·ê·n tuyển chi t·ử (trạng thái phôi thai)"
"t·h·i·ê·n tuyển chi t·ử? Phôi thai!?"
Tần Phong không khỏi ngẩn người, rõ ràng đây là lần đầu hắn nghe thấy.
Với t·h·i·ê·n Đạo cấp t·h·i·ê·n tuyển chi t·ử thì hắn không lạ gì, ngày nào cũng tiếp xúc, hơn nữa cái gì cũng đổ lên đầu hắn, nhưng thêm cụm "trạng thái phôi thai" thì hắn không hiểu, có thể nói là chưa từng tiếp xúc.
"Tà Đế, mời!"
Một ma tu cung kính lên tiếng, vén rèm Long liễn cho Tần Phong.
Tần Phong gật đầu, quay sang nhìn ma tu.
Hắn thấy đối phương có khuôn mặt gầy gò, tái nhợt, như Khô Mộc bị sương giá ăn mòn, không chút huyết sắc. Đôi mắt hẹp dài t·h·iêu đốt u quang màu đỏ thẫm quỷ dị, khiến người ta có cảm giác âm trầm, đáng sợ.
Nhưng sự chú ý của hắn không đặt lên người ma tu, mà là một con quạ đen đậu tr·ê·n vai hắn.
Con quạ có vẻ ngoài không khác gì quạ thường, nhưng với tư cách là luyện khí sư siêu cấp đứng đầu khí tu t·h·i·ê·n Tư bảng, Tần Phong liếc mắt đã nhận ra con quạ này là một cơ quan thú, bên trong còn giam giữ một linh hồn người.
"Tà Đế đại nhân, sao vậy!?"
Ma tu kia k·i·n·h· ·h·ã·i, sợ hãi khi thấy Tần Phong nhìn mình không rời mắt.
"Không có gì!!"
Tiểu Bạch chợt lóe lên vai Tần Phong, không quên kiêu ngạo nói: "Chủ ngân thỏ của ta là người đứng đầu khí tu t·h·i·ê·n Tư bảng, thấy đồ lạ thì nhìn thôi. Chắc là thấy chim của ngươi không tệ đấy."
"Người đứng đầu khí tu t·h·i·ê·n Tư bảng!!"
Ma tu xung quanh kinh hãi, không ngờ Tần Phong lợi h·ạ·i đến vậy.
"Đây có là gì!"
Tiểu Bạch tiếp tục vênh cái đầu nhỏ lên, khoe khoang: "So với Luyện Khí t·h·u·ậ·t của chủ ngân thỏ, luyện đan t·h·u·ậ·t của hắn mới thật sự lợi h·ạ·i, phàm là ai ăn qua đ·ề·u chưa từng chê hai chữ không ngon."
Bạn cần đăng nhập để bình luận